Nữ Nhân Của Ta Ngươi Không Chọc Nổi (Dịch) - Cảm Giác Tươi Mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
303


Nữ Nhân Của Ta Ngươi Không Chọc Nổi (Dịch)


Cảm Giác Tươi Mới



Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Hai tay Đường Vi run rẩy, từng giọt lệ tủi thân lăn xuống gò má. Lúc ở trường, mình là nữ thần trong lòng bao nam sinh, nhưng khi đến đây, ông chủ không thèm nhìn mình, chẳng lẽ mình xấu như vậy sao…

“Ông chủ ơi, Đường Vi cô ấy vô tâm, xin anh tha cho, cô ấy thật sự rất cần công việc này.” Cô gái vừa mới lên tiếng ngăn cản Đường Vi bỗng chạy tới cầu xin, xem ra hai người là bạn tốt.

“Còn nhiều người cần việc lắm.” Diệp Hoa thản nhiên nói, vẫn không thay đổi ánh mắt.

“Ông chủ ơi, gia đình Đường Vi rất nghèo, hơn nữa vẻ ngoài của cô ấy xuất chúng như vậy, mỗi khi đến đâu làm đều bị người ta quấy rối. Chính tôi đã giới thiệu cô ấy tới đây, ông chủ, tôi cầu xin ông đừng đuổi Đường Vi đi.”

Cuối cùng ánh mắt Diệp Hoa đã động, hắn lạnh lùng nhìn cô gái đang cầu xin: “Cô coi tôi là chỗ thu nhận à?”

Cô gái kia không dám trả lời, cúi đầu thật thấp.

Nếu là hôm qua, Diệp Hoa sẽ không nể tình đuổi thẳng, nhưng chẳng biết vì sao hôm nay tâm trạng hắn rất tốt.

“Lần sau đừng tái phạm nữa.” Diệp Hoa nói khẽ, phá lệ khai ân một lần.

“Đường Vi! Còn không mau cảm ơn ông chủ!”

“Cảm ơn ông chủ ạ!” Đường Vi nghẹn ngào kêu lên, khóc không thành tiếng nữa.

“Đi làm việc đi, đợi đã!” Diệp Hoa đột nhiên gọi Đường Vi vốn đang xoay người rời khỏi, Đường Vi còn tưởng ông chủ hồi tâm chuyển ý.

“Lấy đồ của cô đi đi, thật chướng mắt!”

Cô gái nhỏ vừa mới kìm nén lệ rơi bỗng “vỡ đê” trong nháy mắt, cầm lấy thư tình bỏ lại vào người, vừa nức nở vừa quét dọn vệ sinh.

Lúc này đây, một vệ sĩ trung niên đi đến trước mặt Đường Vi. Hắn tên Ngụy Thường, là người đứng đầu đám vệ sĩ ở nơi này, diện mạo rắn rỏi thuộc kiểu một ông chú đẹp trai.

Ngụy Thường lấy một tờ khăn giấy ra, an ủi: “Tiểu Đường, sau này đừng làm chuyện ngốc như vậy nữa, cháu cũng thấy tình trạng vừa rồi của người phụ nữ kia mà.”

“Chú Ngụy, rốt cuộc ông chủ thích kiểu con gái thế nào?” Đường Vi nghẹn ngào hỏi.

“Tiểu Vi à, chú ở đây sớm mấy năm, chỉ nhìn thấy ông chủ dẫn một người phụ nữ lên lầu vào khoảng ba năm trước, mà người phụ nữ ấy… không phải chú này chưa từng gặp mỹ nữ, nhưng người đó thật sự rất đẹp, bất luận khí chất hay vóc dáng… cũng là người đẹp nhất mà chú từng gặp.”

“Vậy người đó còn tới không ạ?”

“Không tới nữa.” Chú Ngụy cười, lắc đầu.

“Tại sao? Theo lý thuyết hẳn là ông chủ cực kỳ thích mới đúng.” Đường Vi hồn nhiên hỏi.

“Yêu cầu về phụ nữ của ông chủ cao hơn chóp núi, ông chủ thích sạch sẽ hơn cả mạng sống, mà ngài cũng không chạm vào cùng một người phụ nữ lần thứ hai.” Ngụy Thường nói nhỏ, thật ra đây không phải bí mật gì lớn, người làm công đã lâu đều hiểu rõ.

Cô gái nhỏ chợt nhận ra mình sai ở đâu, buồn bã gật đầu rồi len lén ngắm nhìn ông chủ, ông chủ thật quá mê người.

Ngụy Thường thầm than, đã nói đến mức này, cô bé có thể giữ được công việc không thì phải xem vận may rồi.

Diệp Hoa xoay tròn chén rượu, hắn nghe thấy tất cả màn đối thoại của bọn họ nhưng cũng không thật sự để ý, bởi vì Ngụy Thường nói rất đúng. Bản thân hắn là một người đàn ông hay bắt bẻ, chỉ là gần đây hắn nói khá nhiều!

Đến thế giới này đã năm năm, hồi tưởng lại chuyện trước kia, thật ra cũng không tràn đầy thù hận như vậy. Thân ở tộc Bất Tử, từ một nhân vật nhỏ luôn lo lắng sợ hãi hóa thành sát thần đánh đâu thắng đó không ai cản nổi, cuối cùng cả nhân loại đều là địch, dẫn tới tất cả cường giả chí tôn trong thiên hạ liên hợp cùng nhau khởi động mọi hệ cấm chú mới tiêu diệt được mình và thủ hạ.

Buồn cười nhất là mình không chết. Đến thế giới này, buồn cười hơn là chẳng những mình không chết mà còn có được năng lực của những bậc chí tôn kia, trở thành Chí Tôn Vô Thượng! Dùng đầu lâu vốn có để tạo nên máu thịt, với thực lực lúc bấy giờ có thể hoàn toàn giết được chúng, nhưng đã mất đi hứng thú, trong mắt mình đám chí tôn đó chẳng qua chỉ là cá mặn, hình như nói chúng là cá mặn hãy còn cao quá.

Trải qua cuộc sống đẫm máu nhiều năm như vậy, mình cũng nên nghỉ ngơi, tìm hiểu một chút nhân tính phức tạp gì đó, đáng tiếc loài người ở thế giới này quá yếu ớt.

Thổi một luồng khí cũng có thể tiêu diệt bọn họ, về phần tại sao mình lựa chọn nghỉ ngơi ở trong đây, đó là vì nơi này thanh nhàn yên tĩnh.

Thỉnh thoảng có thể gặp được phụ nữ với chất lượng không tệ, ba năm trước mình đã gặp một người; ngày xưa là đầu lâu, lĩnh hội không tới, bấy giờ có máu thịt, xem như tự mình trải nghiệm một chút.

*Nguyên thân của Diệp Hoa là xương cốt.

Cảm giác cũng không tệ, đáng tiếc chạm vào một lần đã mất hứng thú. Thật ra muốn tìm loại phụ nữ này không khó, chỉ cần động tay là tới, nhưng như vậy không có ý nghĩa, trở thành kiểu có thể khống chế, không có cảm giác tươi mới xảy ra bất chợt…

Tính toán thời gian, đã lâu rồi không ăn đồ tươi, chẳng phải sẽ phải đợi mấy năm. Nếu đợi đến lúc bản thân không còn kiên nhẫn, vậy thì cho một trận lửa thiêu sạch thôi, đổi sang chỗ khác nghỉ ngơi.

Diệp Hoa là người như thế. Thân là tộc Bất Tử, nhân tính đã sớm bị tiêu diệt! Nếu không phải hắn ngây người trong đây năm năm, hình thành một chút nhân tính thì người phụ nữ mạo phạm vừa rồi đã sớm bị hắn hóa thành cặn bã trong không khí.

“Thưa cô, cô không thể vào được, đã đóng cửa rồi.”

Đúng lúc Diệp Hoa đang trầm tư, tiếng ngăn cản của vệ sĩ bỗng vang lên ở ngoài cửa.

“Đóng cửa? Sao tôi không phát hiện nhỉ? Anh tránh ra cho tôi!”

Khóe mắt Diệp Hoa khẽ rung động, tuy giọng điệu người phụ nữ này lạnh như băng nhưng âm tiết lại tròn trịa như ngọc, xem như đạt được tiêu chuẩn của mình.

“Thưa cô, thật sự đóng cửa rồi!”

Tiếng giày cao gót cất lên cực kỳ theo quy luật, đây là điều mà phụ nữ bình thường làm không tới. Được nhận sự giáo dục về lễ nghi, ngoài hai điểm đó, tổng lại xem như hợp khẩu vị, không biết những mặt khác như thế nào, song vệ sĩ không ngăn lại mà còn để cho đi vào, xem ra họ không dám động tới người phụ nữ này. Người phụ nữ này có chút khí thế, không tệ!

Âm thanh ngày càng đến gần, Diệp Hoa ngửa đầu nhìn lại, cực kỳ không tệ, các chỉ tiêu đều đạt tới yêu cầu của hắn. Sạch sẽ, khí chất, khí thế, đương nhiên còn phải có bối cảnh. Về phần làm sao nhìn ra bối cảnh, vậy thì phải xem cô ta ăn mặc.

Nếu mình không nhìn nhầm, trên người cô ta mặc chiếc đầm kim cương đen được thiết kế bởi Debbie Winner. Với độ nổi tiếng của nhà thiết kế này thì giá chiếc đầm khoảng 5,600,000 USD, hóa ra là đồ cô ta mua, có chút thú vị.

Đồng hồ được đeo trên cổ tay cô ta hẳn là bộ sưu tập đặc biệt của Piaget, làm bằng vàng bạch kim 18K, được khảm 429 viên kim cương tròn và 80 viên kim cương hình vuông. Chúng sáng chói đến lóa mắt dưới ánh mắt, giá trị khoảng tầm 10 triệu RMB.

Giày cao gót dưới chân màu đen, chưa từng thấy, hẳn là được đặt làm riêng. Bề mặt giày khảm đầy Kwiat, giá khoảng trên dưới 1 triệu USD.

Túi xách tay của cô ta hẳn là hiệu Lana Marks, được làm thủ công bằng chất liệu da cá sấu với những đường vân kim loại màu bạc, khảm 1500 viên kim cương đen và trắng. Chiếc túi với số lượng có hạn này vẫn là món mà phu nhân Tổng thống yêu thích nhất, giá khoảng 1 triệu USD.

Trọng điểm là sợi dây chuyền kia, ấy mới là thứ đáng giá nhất. Nhớ năm nọ từng đọc nó trên một quyển tạp chí, nó có tên là Christie’s Diamond (Kim cương của Christie), tất cả kim cương được dùng đều là kim cương trắng chất lượng cao, tổng cộng 52 viên, tổng trọng lượng là 104.84 carat, nhớ lúc ấy giá giao dịch lên đến 8,140,000 USD.

Còn cặp hoa tai kia nữa, nhìn không ấn tượng, chắc chúng chỉ có giá trị kỷ niệm thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN