Nữ Nhân Của Ta Ngươi Không Chọc Nổi (Dịch) - Cô Ấy Lại Đến Rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
274


Nữ Nhân Của Ta Ngươi Không Chọc Nổi (Dịch)


Cô Ấy Lại Đến Rồi



Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Trong chớp mắt, Cửu gia hối hận đến xanh cả ruột, rõ ràng việc đã sắp xếp ổn thỏa, đi là tốt rồi! Bản thân lại cứ muốn tặng quà, bây giờ thì hay rồi, nếu như không đạt được yêu cầu của hắn ta, hậu quả không dám nghĩ tới a, bây giờ chỉ có thể mặt dày thôi.

“Ông chủ, cái này xin ngài cứ yên tâm.”

Diệp Hoa hất hất tay, hy vọng hôm nay có thể thử thêm một thứ mới mẻ nữa, có điều kỳ vọng cũng không lớn.

Cửu gia vội vàng gọi điện cho đàn em, sau đó đích thân xuống lầu dẫn người lên, mười cô gái xinh đẹp cực phẩm – tiến vào phòng làm việc, chớp nhoáng dày đặc mùi hương.

Diệp Hoa quét mắt qua một lượt, qua nhiên như đã nghĩ, đều là một đám nữ nhân không có tí gì hấp dẫn.

“Ông chủ, mỹ nữ này là đệ nhất hoa khôi của đại học Long An, hãy nhìn vóc dáng này, đường cong này, gia cảnh phi phàm”

“Còn có người này, hoa khôi trường nghệ thuật Long An, đã từng diễn một bộ phim dài tập, bây giờ nhân khí không ít, hãy nhìn khuôn mặt xinh đẹp này”

“Người này cực tuyệt, vị tổng tài trẻ tuổi nhất Long An, tài sản đã vượt quá nghìn vạn”

“Còn người này…người này…người này…”

Không thể không nói những nữ nhân này đều là cực phẩm, để ra bên ngoài đều là những nữ thần vượt bậc, bất luận là gương mặt hay hình thể, quả thực là vạn dặm chỉ có một! Cửu gia không hề nói dối, nhưng Diệp Hoa chỉ nhìn một cái, liền tiếp tục xem cậu bé hồ lô, dường như những yêu tinh trong phim còn đẹp hơn vậy.

Mười cô gái vẻ mặt thất vọng, thực ra đều là họ tự nguyện đến, vốn chẳng ai ép cả, muốn cùng ông chủ trải qua một đêm mặn nồng, kết quả ông chủ này lại chọn xem cậu bé hồ lô chứ không nhìn bọn họ!

Liệt Cốt nằm trên mặt đất uể oải, hoàn toàn chẳng có hứng thú, xem ra khẩu vị cũng bị luyện thành kén chọn rồi.

Cửu gia lại toát mồ hôi hột, kêu mười cô gái ra ngoài, sau đó lại dẫn một cô gái khác vào, Diệp Hoa liếc một cái, cũng được coi là thuận mắt, có điều vẫn chẳng khơi gợi chút hứng thú nào.

“Ông chủ, đây là tiểu thư Y Nhiên nổi tiếng lẫy lừng, bây giờ tuyệt đối có thể được xếp vào hàng ngũ minh tinh hạng nhất” Đây là con át chủ bài của Cửu gia, đã phải bỏ ra một số tiền lớn mời đến để lấy lòng Diệp Hoa, còn đảm bảo sau này sẽ lăng-xê cô ta.

Không thể phủ nhận, vị tiểu thư Y Nhiên này thực sự rất quyến rũ, không giống những cô gái vừa nãy, có khí chất kiêu ngạo lãnh đạm, tư thái không tồi, thân hình bốc lửa, đường cong chữ S, làm da trắng mịn, khuôn mặt tinh tế không nhích động, nhưng Diệp Hoa vẫn là không có hứng thú.

Thanh Nhã của đêm hôm qua, người con gái có tiêu chuẩn như vậy mới khiến Diệp Hoa thích thú.

Nhìn bộ dạng Diệp Hoa vẫn như vậy, tâm trạng Cửu gia như rơi xuống vực thẳm, yêu cầu của hắn rốt cục cao đến thế nào chứ! Người con gái như vậy lẽ nào còn chưa được!

“Ngươi có thể mang tới Thanh Vũ Đồng chứ?” Diệp Hoa lãnh đạm hỏi.

Cửu gia vừa nghe thấy đã choáng váng, Thanh Vũ Đồng quả thực là báu vật quốc gia. Năm nay vừa mới dành giải ảnh hậu Oscar, danh tiếng bùng nổ. Người con gái như vậy làm sao mời tới được.

Y Nhiên hừ lạnh một tiếng khinh thường, dường như châm chọc Diệp Hoa ấu trĩ.

Nét mặt Ngụy Thường đột nhiên thay đổi, cả người méo mó, còn Liệt Cốt đang nằm trên đất mở đôi mắt, ánh mắt tỏa ra sự thèm khát.

“Bụp!”

Cửu gia giơ tay tát mạnh một cái, Y Nhiên là một nữ nhân, chịu cái tát phẫn nộ của Cửu gia, cả người lảo đảo tới góc tường, sững sờ …

“Ông chủ, người này không hiểu chuyện, mong ngài bỏ qua cho”

Diệp Hoa lạnh lùng nói: “Mấy món quà này của ngươi thật chẳng ra làm sao”

“Hừ hừ hừ” Liệt Cốt đi tới bên cạnh Diệp Hoa cọ cọ ống quần, như thể đang cầu khẩn điều gì.

Diệp Hoa thở phào một hơi, bình tĩnh nói: “Đi vào phòng”

“Hừ hừ hừ” Liệt Cốt phát ra tiếng kêu hưng phấn, đi đến trước mặt Y Nhiên, ngoạp lấy áo Y Nhiên lôi ra ngoài.

Y Nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng dù có chống cự như nào cũng không có tác dụng, bởi vì Liệt Cốt là một con rồng!

Cửu gia nhìn đến phát ngốc, đây rốt cục là một quán rượu như nào đây, ông chủ kỳ lạ, thuộc hạ kỳ lạ, nay đến chó cũng không bình thường, Ngũ gia trước lúc chết chưa từng nói qua chuyện này!

“Được rồi, ông chủ nhận quà của ngươi rồi, ngươi có thể đi” Ngụy Thường nhàn nhạt nói, cả người hồi phục lại sự bình tĩnh, bởi vì vừa nãy Ngụy Thường đúng là có suy nghĩ muốn ăn sạch sẽ cô gái này.

Cửu gia hận không thể cắp giò chạy ngay, ở đây quả thực quá đáng sợ rồi, không bao giờ dám đến nữa, còn về cô gái Y Nhiên kia, tự mà cầu phúc đi, yêu cầu của cô, ta nhất định sẽ đáp ứng, tất nhiên điều kiện tiên quyết là không chết.

Sau khi Cửu gia rời đi, Diệp Hoa lại coi thêm mấy tập phim, lúc sau mới tắt tivi: “Ngụy Thường, việc này giao cho cậu”

“Vâng, ông chủ”

Diệp Hoa ngáp một cái, về phòng nghỉ ngơi, để mặc Ngụy Thường một mình.

Còn Ngụy Thường hô nhẹ: “Ác Linh. Pháp sư tử vong”

Trên sàn nhà đột nhiên xuất hiện một xoáy nước màu đen, hình dáng một người choàng áo đen tay cầm thanh đao từ từ xuất hiện, mang theo một luồng khí chết chóc.

“Chủ thượng!” Pháp sư tử vong bỏ thanh đao trên tay xuống, hai gối quỳ dập, hai tay càng áp sát mặt đất, chỉ là hai tay không có máu thịt.

Ngụy Thường bình tĩnh nói: “Ta không muốn để người này nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa”

“Tuân lệnh chủ thượng!” pháp sư tử vong cầm lấy tư liệu, biến mất khỏi phòng làm việc, xem ra đã rất thạo việc rồi.

Ngụy Thường thở một hơi, tự nhủ: “Khó khăn lắm mới luyện được chút tính người, suýt chút nữa thì tiêu rồi”

Ngày hôm sau thành phố Long An xảy ra một việc lớn! Thương gia nổi danh Tống An Bình đột tử tại nhà nhân tình, lập tức dấy lên một làn sóng lớn, đủ kiểu suy đoán.

Sau khi Cửu gia biết chuyện, cả người đều bất ổn, cũng quá thần bí đi, nhanh thế đã chết rồi, không phải thực sự là ngoài ý muốn chứ!

Còn Diệp Hoa lại giống như trước, không có việc gì thì xem tạp chí, hoặc xem tác phẩm của Thanh Vũ Đồng, hoặc xem cậu bé hồ lô, tu dưỡng chút tính người.

Nhưng Diệp Hoa phát hiện, cái tên Liệt Cốt này dạo gần đây có chút kỳ lạ, sớm đi tối về, nhưng cũng chỉ một tuần, sau đó lại bình thường, đoán chừng là chơi chán rồi, cho dù là cô gái kia có chút mùi vị, muốn một chút cũng là đương nhiên, dù sao Liệt Cốt cũng là một con rồng.

Cuộc sống như cũ, thời gian một tháng chớp mắt liền trôi qua, tất cả lại trở lại bình thường.

Nhưng đêm hôm nay, cuộc sống ổn định của Diệp Hoa đã bị phá hoại triệt để rồi!

“Vẫn còn?” Diệp Hoa đang xem cảnh cậu bé hồ lô cứu ông nội, thực ra đã xem vô số lần, nhưng vẫn không thể hiểu nổi, có điều gì đáng cứu …

Ngụy Thường gật gật đầu: “Vẫn còn, có cần thuộc hạ đuổi đi không?”

Diệp Hoa tắt tivi, đứng dậy nhàn nhạt nói: “Thôi, đợi ba ngày nữa, ta đi gặp”

“Chúc mừng ông chủ, càng ngày càng có tính cách con người” Ngụy Thường kinh ngạc một hồi, lập tức chúc mừng.

Bây giờ là hai giờ sáng, quán rượu yên ắng vô cùng, chỉ có xung quanh quầy rượu còn sáng đèn, vẫn là chiếc ghế cao đó, vẫn là cô gái lạnh lùng kiều diễm đó, nhưng hôm nay có chút khác lạ, không còn dạ phục cao quý, áo ngắn, quần jeans, giày bệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN