Nữ Nhân Của Ta Ngươi Không Chọc Nổi (Dịch) - Nhiều Hơn Một Đêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
252


Nữ Nhân Của Ta Ngươi Không Chọc Nổi (Dịch)


Nhiều Hơn Một Đêm



Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

” Đi đâu? ” Thanh Nhã lờ mờ hỏi, trong lòng ngập tràn niềm vui báo thù, nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông này cũng không tệ, còn tốt hơn đám người hỗn độn trên đường.

” Lên lầu ”

” Xem chừng anh bất cứ lúc nào cũng có sự chuẩn bị ” Thanh Nhã lạnh lùng nói, bước chân đã tới trước mặt Diệp Hoa.

” Đương nhiên, dù sao mấy năm mới có thể gặp được người con gái như cô ”

Thanh Nhã quay người qua, tò mò hỏi: ” Vậy cô gái trước đây của anh đâu? ”

” Cùng một người tôi sẽ không bao giờ chạm đến lần thứ hai ” Diệp Hoa lãnh đạm nói.

Thanh Nhã hơi bất ngờ, người đàn ông này cũng thật có cá tính, dù sao cũng là tình một đêm, ngày mai sẽ chẳng còn quen biết, chỉ là không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay.

Trên lầu có ba phòng: một phòng làm việc, một phòng ngủ, và một phòng cho vật nuôi, Diệp Hoa có ý nhắc nhở: ” Phòng ngủ nằm bên phải ”

Thanh Nhã mở cửa bước vào, kỳ thực tâm trạng vẫn là hồi hộp, nhưng cảm giác đã rất kích động.

” A ” Đột nhiên Thanh Nhã kêu lên một tiếng, có một con cho pit bull to lớn nằm trên giường.

Theo tiếng hét của Thanh Nhã, con pit bull mở mắt, toả ra một luồng khí thèm khát, thân thể to lớn đứng dậy, nhìn chăm chăm Thanh Nhã.

” Liệt Cốt, ra ngoài! ” Diệp Hoa bình tĩnh ra lệnh

Liệt Cốt vừa còn ‘ uy chấn bốn phương ‘ nghe thấy liền tỏ vẻ sợ sệt, phát ra tiếng ư ư rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

” Con người anh kỳ lạ, đến chó nuôi cũng kỳ lạ ”

Thanh Nhã ngồi trên giường điền đạm nhận xét, đánh giá qua căn phòng, rất sạch sẽ, cũng không có điều bất thường, trên tường còn treo ba bức tranh, điều này khiến Thanh Nhã có chút bất ngờ.

> đây chẳng phải là tác phẩm của Pablo Picasso sao … còn có > cũng là bức vẽ của Pablo Picasso, lại có cả >

“ Những bức họa này của anh đều là giả ” Thanh Nhã cười lạnh một tiếng, xem ra người đàn ông này rất thích ra vẻ, đem con gái nhà người ta đến phòng ngủ để khoe khoang, người không biết thì quả thực sẽ bị lừa phỉnh rồi.

Diệp Hoa liếc mắt một cái: “ Cái này cô phải đi hỏi cấp dưới của tôi, hắn có sở thích thu thập kỳ quặc ”

“ Thu thập đồ giả kỳ quặc, thật là lạ lùng ”

Diệp Hoa không để ý, bỏ áo khoác ngoài ra, từng bước ép sát, Thanh Nhã cũng lấy hết dũng khí, nhìn chằm chằm Diệp Hoa, đọ mắt sao, Thanh Nhã tôi đây chưa từng sợ ai!

Diệp Hoa đem Thanh Nhã đặt dưới thân mình, người kia vẫn cái vẻ gặp nguy không sợ.

“ Cô đây là đang chuẩn bị hy sinh vì nghĩa sao? Chúng ta chỉ là thỏa mãn nhau mà thôi, thả lỏng một chút ” Giọng nói Diệp Hoa rất trầm ổn, nhưng bàn tay không chịu yên phận, đem cởi bỏ bộ quần áo đắt tiền, làn da thật tuyệt, mỏng manh láng mịn, cộng điểm! ưm, áo trong cũng không phải món đồ bình thường a, thêm tiền!

“ Thả lỏng … thả lỏng ” Diệp Hoa ôn nhu nói, chạm tới đôi môi anh đào, Thanh Nhã cũng từ từ thả lỏng, nụ hôn đầu mất rồi … đêm đầu cũng rất nhanh sẽ mất thôi …

Nửa tiếng sau, Diệp Hoa áp trên thân thể yêu kiều của Thanh Nhã, phát hiện ra cô gái này chính là không chịu được giày vò, thế này không được, đợi ba năm mới có thể gặp được người hoàn mỹ như thế, phải là một đêm trọn vẹn, ai mà biết người tiếp theo phải đợi đến bao giờ.

“ Hồi phục tinh thần “

“ Hồi phục kỹ năng “

Niệm hai câu thuật chú xong, Thanh Nhã vừa còn ủ rũ liền lập tức sinh khí dồi dào, Diệp Hoa than nhẹ một tiếng, còn nhớ cô gái lần trước sau một giờ mới phải niệm chú.

Cho đến sáng ngày hôm sau, Diệp Hoa mới dừng lại, lau đi những vệt nước mắt trên mặt Thanh Nhã, chống lưng ” Xem ra cơ thể cũng phải luyện tập thêm nhiều rồi, mức độ này mà đã có chút mỏi ”

Thanh Nhã rốt cục cũng biết mùi vị đàn bà, giống như đi xe lên núi vậy, rõ ràng là mệt muốn chết, đột nhiên sức lực tràn trề gấp bội, cứ thế tuần hoàn vô hạn, nhưng nói thật, người đàn ông này cũng đã mang đến cho cô sự vui vẻ, những ưu sầu ngày hôm qua đã được giải toả không ít.

Hai người nằm trên giường đến tận 6h chiều mới dậy, Thanh Nhã khẽ mở đôi mắt mê người, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Diệp Hoa ngủ, trái tim rung lên một nhịp, nhưng khi nhớ tới chuyện ngày hôm trước, liền ổn định lại tâm trạng.

” Tỉnh rồi sao? ” Diệp Hoa khẽ hỏi

” Ừm ”

” Đã biết cảm giác đó sau khi uống rượu và không uống rượu khác nhau chỗ nào chưa ”

Diệp Hoa vuốt ve bờ vai trần của Thanh Nhã, nhẹ nhàng nói, người con gái bên cạnh trong thời đại này người thường khó lòng dám mơ tới, Cao quý! Trầm ổn! Quyến rũ! Người con gái như vậy mới thú vị, tất nhiên còn cả thân thể yêu kiều dưới lớp chăn này nữa.

Nếu như uống rượu rồi, Thanh Nhã hẳn sẽ có cảm giác muốn giết người, nhưng kết quả này là do tự nguyện, vì vậy không có chút hối hận.

” Anh tên là gì? ” Thanh Nhã hỏi nhẹ, cũng nên biết người đã lấy đi lần đầu của mình tên gì chứ.

Diệp Hoa vỗ vỗ vai Thanh Nhã, sau đó đứng dậy mặc quần áo ” Điều này quan trọng sao? ”

Thanh Nhã gật gật đầu, không cố hỏi, cũng rời giường mặc quần áo, tại sao lại không đau nữa…

Hai người im lặng không nói, Diệp Hoa tiến đến quầy rượu, còn Thanh Nhã bước khỏi quán rượu. Tình một đêm đến đây là kết thúc.

Lúc đó Nguỵ Thường và Thanh Nhã lướt qua nhau, bây giờ Thanh Nhã đã trở thành người con gái cao không với tới, mỗi bước đi đều tràn đầy tự tin, thần thái lãnh đạm khiến Nguỵ Thường cảm thán, không biết khi chất lấy từ đâu a…

” Ông chủ ” Nguỵ Thường cung kính hỏi

Diệp Hoa híp mắt lại, tay sờ cằm: ” Những bức tranh mà cậu thu về lại bị người thứ hai nói là giả ”

” Ông chủ, hay là đốt đi ”

” Thôi, nhìn lâu cũng quen mắt, chuẩn bị khai trương rồi, cậu đi chuẩn bị một chút ”

” Vâng. Ông chủ ”

Diệp Hoa vừa ngáp vừa đi lên lầu, xem ra đêm qua thực sự rất mệt, Nguỵ Thường cười khổ, ông chủ ngày càng giống con người rồi.

” Liệt Cốt. Bắt lấy ” Không biết từ lúc nào, trong tay Nguỵ Thường cầm mấy miếng jăm bông, ném về phía Liệt Cốt.

Liệt Cốn vốn không phải ” bắt “, nghiêng mắt nhìn Nguỵ Thường, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ kiêu ngạo ngoặp lấy miếng thịt.

” Ai, Liệt Cốt vẫn như thế, chẳng có chút gì là dáng dấp một con chó cả ” Nguỵ Thường cười khan một tiếng

” Chú Nguỵ ” Đường Vy bước vào quán rượu, cười cười chào hỏi, xem ra tâm trạng hôm nay đã tốt lên không ít.

” Tiểu Vy đến rồi ư. Vậy làm việc đi nhé, sắp đi vào kinh doanh rồi ” Nguỵ Thường vẫy tay nói to, nếu như để mấy người thường này biết được thân phận thật sự của hắn, sẽ bị doạ chết mất.

Diệp Hoa thân là tộc Bất Tử, ít nhất còn có một bộ xương cốt, còn Nguỵ Thường vốn không phải một người, chính xác mà nói, hắn là một quái vật kỳ lạ, đến Diệp Hoa cũng không hiểu Nguỵ Thường là loại gì nữa, nhưng cứ như thế, Nguỵ Thường gia nhập vào đội quân của Diệp Hoa, trở thành một trong Thất Tông Tội, mà sau cuộc chiến cuối cùng kia, theo Diệp Hoa tới đây, tất nhiên còn có cả con chó kia nữa.

Thực ra Liệt Cốt không phải là một con chó, mà là một con rồng! Cũng là một trong Thất Tông Tội, cũng là vật cưỡi của Diệp Hoa, còn vì sao lại biến thành chó, Diệp Hoa cho rằng hắn chưa từng nuôi chó, muốn thử một chút, nuôi rồng chán rồi.

Ban đầu Liệt Cốt không chịu, nhưng về sau dần dần phát hiện, thực ra làm chó cũng rất sướng, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn… thỉnh thoảng còn được thưởng, vừa nghĩ tới phần thưởng nước dãi đã ứa ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN