Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Đời Trước - Chương 29: Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Đời Trước


Chương 29: Chương 29


Hứa Quân Dao cầm quả cầu trong tay, trầm ngâm nhìn về hướng Diệu ca biến mất, nghe thấy tiếng kêu của Diệu ca trong đầu nàng chợt nghĩ đến một khả năng, không lẽ tên khốn đó nhìn thấy mình đang tự chơi đá cầu rồi sao?
“Nhanh lên Dao Dao, nhanh lênnn!” Ngôn Vũ thấy nàng mãi mà không đá cho mình thì vội vã thúc giục.
Hứa Quân Dao cất quả cầu đi, nói: “Không chơi nữa.”
Giờ nàng phải quay về xem tên tiểu tử khốn nạn của đại phòng kia gặp chuyện gì mà kêu lên thảm thiết như thế.
“Ơ….” Mặt Ngôn Vũ tràn đầy thất vọng: “Sao lại không chơi nữa thế? Ta phải cố gắng lắm mới đá được tốt như bây giờ đấy.”
Hứa Quân Dao hừ nhẹ, lườm nàng ta một cái.
Đúng rồi, ngươi đá giỏi lắm rồi.
Ngôn Vũ không quay lại trong khóa trường mệnh mà đi phía sau nàng không ngừng lải nhải: “Dao Dao chơi tiếp đi mà, quen tay hay việc, chúng ta phải chăm chỉ luyện tập mới đá giỏi được, mới có cơ hội thắng đại ca của ngươi, không phải hắn luôn gọi ngươi là đồ ngốc sao?!”
Hứa Quân Dao ngó lơ nàng ta.
Ngôn Vũ  tiếp tục lải nhải bên tai nàng như tụng kinh: “Chơi tiếp đi mà chơi tiếp đi mà, một người chơi buồn chết mất, chơi đi Dao Dao, chơi đi mà, đi mà.

Chơi đi ta sẽ nhường cho ngươi mấy quá, ta sẽ làm bộ không đá trúng mấy quả, được không? Được không Dao Dao?”
Hứa Quân Dao chân bước như bay, đi càng ngày càng nhanh.
Ngôn Vũ vẫn kiên trì đuổi theo, mồm vẫn lép bép không ngừng.

Cho đến khi nhìn thấy ánh nắng ngày càng gay gắt, nàng ta mới không cam lòng lầu bầu vài tiếng, mang theo hậm hực chui vào khóa trường mệnh.
Cuối cùng Hứa Quân Dao cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn tay chân múp míp của mình rồi nhăn mũi bất lực.
Nói về Lý Thị, nàng ta muốn để Nguyễn Thị giúp mình cầu tình với Đường Tùng Niên, bằng mọi giá phải giúp Đường Bách Niên giữ được chức quan mà hắn đã phải tiêu tốn nhiều tiền mới có được.
Nàng ta bắt đầu nói từ những việc lặt vặt thường ngày trong nhà, sau đó mới uyển chuyển nhắc đến vấn đề tình cảm, Lý Thị nói mặc dù Hưng ca và Diệu ca thường ngày thích ồn ào cãi vã, nhưng sau khi cãi nhau xong hai đứa chẳng tức giận được bao lâu đã lại cùng nhau chơi đùa vui vẻ, sau đó nàng ta rút ra kết luận rằng giữa huynh đệ với nhau chẳng bao giờ có mối thù nào để được qua đêm.
Cuối cùng mới dẫn vào vấn đề chính, dù lão gia nhà nàng bề ngoài nói năng chua ngoa, nhưng lòng dạ mềm như đậu hũ.

Lão gia nhà nàng rõ ràng rất coi trong người đệ đệ như Đường Tùng Niên nhưng lúc nào cũng thích nghĩ một đằng nói một nẻo, cứng đầu cứng cổ không chịu nói ra mấy câu dễ nghe, vì thế mới tạo ra hiểu lầm giữa hai huynh đệ.
Nguyễn Thị nghiêm túc nghe nàng ta nói năng hùng hổ, cũng không hề nói chen vào một câu, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ họa vài tiếng; mặc dù nàng ta không nói nhưng Nguyễn Thị cũng đã đoán được ít nhiều mục đích đến đây hôm nay của nàng ta.
Dù nàng có lòng bao dung, nhưng cũng biết đau lòng cho phu quân của mình, vả lại nàng tin rằng Đường Tùng Niên sẽ tự có chừng mực.

Thêm nữa, nàng đã sớm sinh lòng bất mãn với những gì Đường Bách Niên đã làm với Hạ Thiệu Đình trước đó.

Vì vậy Nguyễn Thị chỉ nghe thôi chứ không hề có ý định nhúng tay vào và cũng không hề muốn nhúng tay vào.
Lý Thị thấy bộ dạng nghiêm túc gật đầu tán thành của Nguyễn Thị, cứ nghĩ mình đã thuyết phục được nàng nên trong lòng cảm thấy vô cùng hoan hỉ.
Nàng biết ngay tam đệ muội là người sễ dàng đối phó nhất mà.

Chẳng những tính tình mềm mỏng, mà đến cả lỗ tay cũng mềm theo.

Thuyết phục nàng ấy vừa đơn giản lại còn hiệu quả, chỉ cần nàng ấy thổi gió bên gối Đường Tùng Niên, thì phu quân nhà mình nhất định sẽ giữa được chức quan này.
“Diệu ca, cháu ở đây làm gì vậy? Sao không vào phòng đi?” Khi Vương Thị dắt tay Châu ca qua đây thì nhìn thấy Diệu ca đang đực mặt ngồi xổm dưới gốc cây, cả người ngồi im không nhúc nhích, Vương Thị thấy thế ngạc nhiên hỏi.
Nhưng Diệu ca dường như vẫn không  nghe thấy vương Thị nói gì, thằng bé vẫn ngồi đực mặt ra.
Trong lòng Vương Thị cảm thấy sợ hãi, bỗng nhiên sinh ra một dự cảm không lành, vội vã tiến về phía thằng bé kéo lấy tay hắn gọi vài câu: “Diệu ca, Diệu ca ơi…”
Diệu ca vẫn vô tri vô giác, lúc này bà ta đã phát hiện ra ánh mắt vô hồn của Diệu ca, nét mặt thằng bé đờ đẫn như người mất hồn.
Châu ca vẫn đứng cạnh đó quan sát hồi lâu đột nhiên lên tiếng: “Bà nội ơi, hồn của huynh âý bay mất rồi, để cháu giúp huynh ấy gọi hồn ạ.”
Nói dứt lời cũng không đợi Vương Thị đáp lại, Châu ca nhặt lấy một cành cây nhỏ, tiếp theo thắt khăn tay của mình lên cành cây, sau đó khua nó trước mặt Diệu ca và lẩm bẩm gọi:” Diệu ca mau quay về, Diệu ca mau quay về!!!”
Dừng một chút, Châu ca dẩu môi nhìn Vương Thị nói: “Bà nội, bà cũng gọi cùng cháu đi! Càng nhiều người càng tốt.”
Vương Thị không trả lời.

Bỗng nhiên thằng bé nhìn thấy Hạ Thiệu Đình ở đằng xa, lập tức vẫy tay gọi lớn: “Đình ca mau đến đây, Đình ca mau đến đây.”
Hạ Thiệu Đình nghe thấy tiếng Châu ca gọi mình thì ngẩng đầu, vội vàng chạy về phía thằng bé, chạy đến gần hắn mới phát hiện tình huống có vẻ hơn kì lạ.
Châu ca không để ý tới hắn mà trực tiếp kéo tay hắn dặn dò: “Huynh gọi theo ta ‘ Diệu ca quay về, Diệu ca quay về.”
Nói xong, thằng bé tiếp tục khua cành cây thắt khăn ra trước mặt Diệu ca, vừa khua vừa gọi: “Diệu ca quay về, Diệu ca quay về….”
Hạ Thiệu Đình hồi lâu vẫn không biết mình nên làm gì chỉ sững ra nhìn thằng bé làm bậy,.
Vương Thị không muốn cùng cháu mình ồn ào, lớn tiếng gọi người.

Một lúc sau Lý Thị và Nguyễn Thị ở trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng kỳ lạ, vội vàng bước ra ngoài.

Sau khi thấy con mình, Lý Thị la khóc dữ dội: “Vẫn đang bình thường mà sao lại biến thành như thế này…”
Nguyễn Thị cũng kinh sợ, vội vã phân phó hạ nhân đi mời đại phu.
“Diệu ca quay về, Diệu ca quay về, Đình ca mau gọi theo đệ đi, Diệu ca quay về, Diệu ca quay về…”
“Khụ, Diệu, Diệu ca quay về…”
“Con của ta, con bị sao vậy! Nếu con mà có mệnh hệ gì thì làm sao nương sống nổi!”
“Mau đi mời đại phu, đi mau!”
“Chuyện gì xảy ra vậy, nãy vẫn còn bình thường mà…”
……….
Lúc Hứa Quân Dao quay lại thì chứng kiến một khung cảnh hỗn loạn thế này:
Nàng sửng sốt, hết nhìn Châu ca đang hóa thân thành bà đồng, lại thấy Hạ Thiệu Đình mang theo khuôn mặt không được tự nhiên, hắn giống như cái đuôi bám theo sau Châu ca, học theo thằng bé gọi ‘Diệu ca quay về’, nhưng nặn nửa ngày vẫn không thốt nổi lên câu.

Sau đó, nàng nhìn Lý Thị ôm Diệu ca chạy vào trong phòng, còn bà đồng tiểu Đường tận tâm với nghề cũng lon ton chạy theo sau, vừa chạy vừa tụng tinh không ngừng: “Diệu ca quay về, Diệu ca quay về…”
Cuối cùng Hứa Quân Dao không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng: Ha ha ha ha.
Hạ Thiệu Đình da mặt mỏng sau khi nghe thấy tiếng cười của nàng thì cả khuôn mặt đỏ bừng cả lên, nói ấp a ấp úng, nói mãi không xoang câu ‘Diệu ca quay về’.
Hứa Quân Dao thấy có vẻ thú vị, cũng bước lon ton theo sau mọi người vào phòng.
Trong căn phòng rộng lớn, Vương Thị lặng lẽ lau nước mắt, tiếng kêu khóc của Lý Thị to đến nỗi lấn át cả tiếng an ủi của Nguyễn Thị, thậm chí còn át cả tiếng gọi hồn của Châu ca, Hứa Quân Dao phải dựa vào ưu thế của cơ mới chen vào được trong phòng  nàng thích thú nhìn bà đồng tiểu Đường đang hăng say làm việc.
Không ngờ rằng tiểu Đường đại nhân còn có ‘tài năng’ này nữa, quả thật khiến bản cung phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa!
“Nương” Hưng ca hùng hổ lao vào phòng, hắn nhìn thấy nương mình đang ôm đệ đệ khóc lớn thì hơ sững ra.

Sau đó, khi Hưng ca nhìn thấy Hạ Thiệu Đình đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Quân Dao thì vô thức xoa nhẹ cánh tay của mình, rồi trừng mắt căm hận nhìn nàng: “Có phải là ngươi, có phải là ngươi lại dọa Diệu ca không?”
Hứa Quân Dao còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ Thiệu Đình đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt nàng, bảo vệ nàng ở phía sau và ngăn chặn ánh mắt giận dữ của Hưng ca phóng về phía nàng.
Hứa Quân Dao phát hiện ra thiếu niên ánh trăng đang bảo vệ mình thì lấy làm hạnh phúc, nàng nhích lại gần hắn hơn, sau đó chớp chớp đôi mắt đen láy sáng ngời, làm ra vẻ hồ đồ nhìn về phía Hưng ca.
Vỗn dĩ Diệu ca còn đang nằm đờ đẫn trong vòng tay của Lý Thị, nhưng sau khi nghe thấy tiếng kêu của huynh trưởng thì vô tình nhướng mắt lên.

Ngay sau đó, đồng tử đột nhiên co rút, thằng bé hét lên một tiếng, vừa hét vừa ra sức vũng vẫy thoát khỏi vòng tay của Lý Thị.
Diệu ca ôm đầu thét lên chói tai như thể thằng bé đã gặp phải thứ gì rất đáng sợ, còn Lý Thị chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử giãy dụa kịch liệt.
Đám người Vương Thị và Nguyễn Thị vội vã muốn tiến lên ngăn cản những Diệu ca chạy quá nhanh, mọi người không ai có thể giữ nổi thằng bé, nhất thời trong phòng trở thành một mớ hỗn độn.
Hạ Thiệu Đình vẫn vững vàng bảo vệ tiểu nha đầu phía sau lưng mình, cũng không hề phát hiện ra tiểu nha đầu dính lấy mình đang nở một nự cười ngọt ngào.

Còn Châu ca như phát hiện ra một thứ gì thú vị lắm, thằng bé mặt mày hớn hở cầm lấy cành cây thắt khăn tay đuổi theo Diệu ca luôn miệng kêu ‘Diệu ca quay về, Diệu ca quay về.’
Nguyễn Thị cảm thấy bất lực khi phải vừa cùng mọi người bắt lấy Hưng ca, vừa phải quay sang ngăn cản nhi tử đang thêm dầu vào lửa của mình.
Diệu ca bị mọi người đuổi theo khắp nơi nhưng vẫn nhớ rõ bản thân phải cách ‘ nha đầu quỷ quái ‘ thật xa, thế nên dù hắn có chạy đến chỗ nào cũng không dám chạy về phía Hứa Quân Dao.  Diêu ca chạy mãi, chạy mãi cuối cùng chỉ vì một cái vấp chân mà cả người ngã xuống đất, trùng hợp thế nào lại ngã ngay dưới chân của Hứa Quân Dao.
Trong giây phút đó, mọi người ai cũng nghe thấy tiếng thét thảm thiết của Hưng ca, thằng bé vung tay loạn xọa, kêu lên the thé: “Đừng ăn ta, đừng ăn ta, ta không dám nữa, không dám nữa đâu…Huhu, Đừng ăn ta mà…”
Mọi người nhìn Hưng ca vừa kêu vừa khóc rồi nhìn sang vẻ mặt ngây thơ vô tội của Hứa Quân Dao, ai nấy cũng cảm thấy bối rồi.
“Ta biết ngay là ngươi mà, nhất định là ngươi đã dọa Diệu ca!” Hưng ca từ đâu nhảy ra, chỉ tay vào Hứa Quân Dao nói.
Hứa Quân Dao không chút khách khí hất tay của hắn ra.
Ai cho phép ngươi chỉ vào bản cung!
Hưng ca bực bội trừng mắt nhìn nàng, vốn hắn còn muốn tiến lên giáo huấn nàng ta một trận nhưng khi nhìn thấy đệ đệ của mình vừa la hét vừa chạy loạn, hắn chợt nhớ ra lá gan của tiểu nha đầu đáng chết này rất lớn nên không khỏi sinh ra vài phần kiêng kỵ.
“Không được đánh người!” Hạ Thiệu Đình khẽ trách mắng tiểu nha đầu.
Thế nhưng Hứa Quân Dao lại làm như không nghe thấy, nàng vùi đầu trong ngực hắn cọ lấy cọ để, mái tóc mềm mại của nàng cọ đến nỗi hắn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Bên này, Nguyễn Thị đã phát hiện ra Diệu ca rất sợ Hứa Quân Dao, nàng nghi ngờ nhìn nữ nhi đang làm nũng với Hạ Thiệu Đình, song cũng không nói gì thêm.
Mãi một lúc sau, mọi người mới trấn an được Diệu ca, Nguyễn Thị đích thân ra cửa tiễn Lý Thị tay ôm nhi tử cùng Hưng ca mặt mày ủ rũ lên xe ngựa trở về phủ của mình.
“Ca ca quá xuất sắc, ca ca làm lại đi, ca ca làm lại đi.” Sau khi tiễn ba mẫu tử Lý Thị và trở về phòng, Nguyễn Thị đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của Hứa Quân Dao.
Được muội muội tâng bốc, Châu ca biểu diễn lại vũ điệu gọi hồn mà thằng bé tự mình nghĩ ra; tiểu nha đầu vui vẻ đến nỗi bật cười giòn tan, ngay cả Hạ Thiệu Đình bình thường thích ra dáng người lớn bây giờ trên mặt cũng giương lên nụ cười vui vẻ, hắn vừa cười vừa liếc nhìn tiểu nha đầu lém lỉnh bên cạnh.
Nha đầu này thật sự thảo mai, rõ ràng con bé chỉ coi Châu ca như một trò cười, nói ra bao nhiêu lời ngon ngọt dụ dỗ thằng bé mua vui cho mình, thế mà không hiểu sao Châu ca lại tin được lời tâng bốc của con bé.
“Châu ca, Bảo Nha!” Nguyễn Thị nghiêm mặt gọi.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Nguyễn Thị, Châu ca đang muốn múa quay cuồng lập tức đứng nghiêm, Hứa Quân Dao cũng thu lại nụ cười của mình, nàng học theo Châu ca đứng nghiêm trang, đôi mắt đen trắng rõ ràng trong vắt như nước, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện trên mặt.
Nguyễn Thị nghiêm khắc răn dạy nhi tử: “Con học ở đâu cái kiểu làm loạn như thế hả? Nếu để phụ thân con biết nhất định sẽ đánh con một trận nên thân.”
Châu ca vô tội chớp mi: “Con nào có làm loạn, lần trước con thấy một bà lão vừa gọi vừa nhảy như này, sau đó tiểu ca ca bên cạnh có thể khóc, có thể nói ngay.”
Sau đó, thằng bé lắc đầu đắc chí nói: “Ban nãy người nhìn thấy không nương? Con mới gọi có mấy lần mà Diệu ca đã quay về rồi.”
Hứa Quân Dao nhớ lại bộ dạng lúc nãy của Châu thì che miệng nín cười không thôi.
Nguyễn Thị xoa trán, nhẫn nại nói:” Diệu ca chỉ bị dọa sợ thôi, bao giờ lấy lại được bình tĩnh sẽ bình thường lại ngay, không liên quan gì đến việc con nhảy và la hét cả.


“Thật vậy sao?” Mặt Châu ca đầy hoài nghi, có vẻ như vẫn không tin lắm.
Nguyễn Thị gật đầu nghiêm túc nói: “Đúng là như vậy.”
Châu ca bĩu môi lấy làm tiếc nói: “Dạ, cứ cho là vậy đi.

Có lẽ là do con học nghệ chưa thông, bản lĩnh chưa đến nơi đến chốn.”
Hứa Quân Dao nhịn không nổi nữa mà bật cười thành tiếng.
Không, tiểu Đường đại nhân, ngươi học rất tốt, bản lĩnh của ngươi đã đến nơi đến chốn rồi.
Nguyễn Thị tức giận nhéo lên khuôn mặt đang cười toe toét của tiểu nha đầu, nói: “Có phải con lại làm gì Diệu ca không? “
Hứa Quân Dao vô tội nói:” Con không làm gì cả, không phải con.”
Nàng chẳng làm gì sai cả, lúc đó nàng chỉ cùng A Vũ yên phận chơi đá cầu mà thôi.

Nếu như Diệu ca nhìn thấy cái gì thì cũng là do hắn xui xẻo, có liên quan gì tới nàng.
Nguyễn Thị nửa tin nửa ngờ: “Thật sự không phải do con? Thế sao Diệu ca lại sợ con như thế?”
Chính mắt nàng nhìn thấy Diệu ca chỉ khóc khi nhìn thấy tiểu nha đầu, hơn nữa lúc thằng bé chạy điên loạn khắp nơi đều cố ý tránh xa chỗ của con bé.
“Không phải con, thật sự không phải con!” Vẻ mặt của Hứa Quân Dao muốn vô tội bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hạ thiệu Đình lòng tràn đầy nghi hoặc, đăm chiêu nhìn tiểu nha đầu vẫn luôn bám lấy mình.
Có phải nha đầu thảo mai này đã làm chuyện gì khiến Diệu ca sợ hãi không? Nếu không sao phu nhân lại hỏi con bé như thế.
Nguyễn Thị không hỏi được gì nữa, cũng không muốn phải nghi ngờ con của mình.

Nàng tự tìm một cái cớ an ủi bản thân: Có lẽ là do Diệu ca vẫn chưa bình phục hoàn toàn sau khi bị con rắn lần trước dọa sợ.
Nguyễn Thị vẫy tay về phía Hạ Thiệu Đình ý bảo hắn đến gần mình.
“Đình ca, lão gia đã sớm phái sai dịch đi tìm dì của cháu.

Lúc nãy vừa nhận được thư của sai dịch nói rằng dì cháu đã khởi hành từ hai tháng trước, có thể ngày mai sẽ tới đây đón cháu.”
Hạ Thiệu Đình hơi ngạc nhiên đồng thời trong lòng hắn cũng sinh ra một loại cảm giác khó tả.
Mặc dù ở đây tốt nhưng rốt cuộc cũng không phải nhà của hắn.

Hắn vẫn luôn muốn rời đi, chẳng qua, thứ nhất là hắn không biết mình nên đi đâu; thứ hai là do hắn không nỡ rời xa vị phu nhân dịu dàng này, cả Châu ca hoạt bát ham chơi và cả tiểu nha đầu thảo mai đang đứng bên hắn, còn cả vị đại nhân khiến hắn kính nể này.

Tất cả mọi người ở nơi này đều làm hắn cảm thấy luyến tiếc.
Nguyễn Thị dịu dàng giải thích: “Sau khi nghe nói về chuyện của cháu, trong lòng dì cháu vừa sốt ruột vừa lo lắng, vốn dĩ nàng ấy còn định đi đón cháu ngay, nhưng không ngờ rằng em họ của cháu lại bị ốm nặng một trận, vì thế mới làm trễ nải tới tận bây.”
Sau khi nghe xong Hứa Quân Dao cũng cảm thấy không nỡ.
Thiếu niên ánh trắng phải đi rồi sao? Nàng còn muốn sống chung với hắn một đoạn thời gian nữa để bọn họ có thể bồi dưỡng tình cảm với nhau.
Châu ca nghe xong thì kêu lên quang quác: “Đình ca đừng đi, Đình ca phải tiếp tục ở lại đây, huynh đi rồi đệ phải làm sao đây? Còn ai chơi với đệ nữa, đệ không muốn chơi cùng Bảo Nha ngu ngốc đâu!”
Nói đến câu cuối cùng, Châu ca chớp mắt đầy đáng thương.
Hạ Thiệu Đình nghe thấy thằng bé nói vậy trong lòng hắn cùng cảm thấy không nỡ.

Tính cách hắn lầm lì, cô độc, lúc nào cũng lủi thủi một mình, nên vẫn luôn chẳng có ai chơi cùng.

Cho tới sau khi đến đây, hắn mới gặp được một đứa trẻ có thể chơi cùng hắn.
Nguyễn Thị cũng vô cùng luyến tiếc, dù sao thằng bé đã sống cùng gia đình nàng một khoảng thời gian, hơn nữa đứa trẻ này vừa ngoan ngoãn lại còn hiểu chuyện, không khiến nàng phải nhọc lòng như hai đứa con mình.
Hôm nay đột nhiên nghe tin Hạ Thiệu Đình sắp cùng dì hắn rời đi, trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy khó chịu.

Nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao người ta vẫn còn có người thân, nàng cũng không thể ép hắn ở lại được.
Hứa Quân Dao hiểu được đạo lí này, nàng cũng biết tiền đồ tốt đẹp sau này của thiếu niên tướng quân, nhưng lại không biết ở đời trước thiếu niên tướng quân đã trả qua những gì trước khi nổi danh, vậy nên nàng cũng không dám can thiệp vào chuyện của hắn.
Đêm hôm đó, nàng khổ não lật xem chiếc hộp gấm bằng gỗ đàn hương màu đen mà Nguyễn Thị đã chuẩn bị cho nàng, bên trong có túi hương nhỏ đựng các loại thảo dược đuổi muỗi, còn có trống lắc của Miễn ca tặng,…tất cả đều là đồ chơi vô giá của trẻ con.
Ngôn Vũ bay qua bay lại cạnh nàng, trong mắt tràn ngập đố kị.
Dao Dao còn chưa từng tặng gì cho nàng cơ, thế mà bây giờ nàng lại vì Hạ Thiệu Đình mà tốn công chuẩn bị quà, không công bằng, việc này không công bằng, quá là bất công!!!
Hứa Quân Dao chẳng thèm quan tâm đến nàng ta, không ngừng lục tung ‘ bảo tàng’ của mình, trong lúc bất cẩn làm rơi chiếc trống lắc xuống dưới đất.
Nàng không thèm ngẩng đầu lên, trong lòng phân phó: A Vũ, nhặt lên.
Ngôn Vũ nghe lời nhặt nó lên, tay vừa cầm vào chiếc trống lắc đã kêu lên inh ỏi ‘ tông tông tông’.

Hai mắt nàng ta sáng lên, lắc thêm vài lần nữa.
Tiếng trống lắc vang lên khắp phòng ‘Tông tông tông, tông tông tông’, Ngôn Vũ cực kì vui vẻ nói: “Dao Dao, cái này chơi vui quá!”
Nói xong, nàng ta lại tiếp tục lắc.
Hứa Quân Dao chưa kịp ngăn cản thì cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt khiếp sợ của Nguyễn Thị.
Nàng thầm nghĩ không ổn, muốn ngăn Ngôn Vũ lại nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ nghe thấy ‘ tông’ một tiếng, Nguyễn Thị đã trợn mắt ngất xỉu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN