Nữ Phụ Ác Độc Đột Nhiên Tỉnh Ngộ - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Nữ Phụ Ác Độc Đột Nhiên Tỉnh Ngộ


Chương 4


4.

Từ trước đến nay hóa ra ta đều không phải thông qua việc trở thành thế thân của Tô Lạc Lạc mà thay đổi vận mệnh, ta chỉ bị người chấp bút dẫn đường theo sự an bài của hắn.

Mẫu thân hẳn là có ý định thay đổi vận mệnh của mình nhưng sau đó bà lại hiểu được, tất cả sự cố gắng đều chỉ là phí công.

Về phần Ô Lặc Hoài sẽ gi.ết ch.ết ta, lập Tô Lạc Lạc làm Hậu…

Trước đây tình cảm của cha đối với Mẫu thân tình thâm ý hậu như thế, cũng chẳng phải chưa đến một đêm liền thay lòng đổi dạ sủng hạnh Mẫu thân của Tô Lạc Lạc hay sao?

Trên đời nào có thứ tình cảm vĩnh hằng không thay đổi?

Khả Hãn chung quy đã đồng ý để cho Ô Lặc Hoài cưới ta, dù sao đây cũng là đứa con trai mà lão yêu thương nhất, hơn nữa lần trước còn có công cứu giá lão khỏi sự ám sát của Ô Lặc Thoát.

Mỗi ngày Ô Lặc Hoài đều sẽ hái hoa tặng cho ta, cả gương mặt đều tràn đầy nhu tình. Bọn họ đều nói chưa bao giờ thấy được tiểu Khả Hãn đối xử với cô nương nào tốt đến như vậy.

Nhưng hắn càng đối tốt với ta, ta lại càng đau lòng.

Những lúc triền miên, hắn đều nỉ non gọi ta là A Lụa.

“A Lụa, nàng phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”

Ta cười nói được, nhưng đáy mắt đều là ý lạnh.

Rốt cuộc đến trước đêm đại hôn, ta cưỡi ngựa chạy trốn.

Chờ đến khi mọi người phát hiện ra tân nương tử không tìm thấy đâu, ta đã chạy rất xa rồi.

Nhưng đội ngũ của Ô Lặc Hoài vẫn kịp đến.

Chim ưng của hắn phát hiện ra ta trước tiên, khi con chim kia đáp xuống đã trảo rơi búi tóc của ta.

Một trận cuồng phong gào thét, tóc của ta đón gió bay lên.

Hắn một thân trang phục, ngay lập tức đã nhìn thấy ta.

Hắn nhất định không nghĩ tới ta biết cưỡi ngựa, ta vẫn giả vờ như phế vật Tô Lạc Lạc kia, vờ như cái gì cũng không biết.

Rốt cuộc đến khi phải rời đi, ta mới có thể chân chính làm bản thân mình.

Ta giương cung lên, nhắm ngay hắn.

Hắn cũng dùng tên nhắm vào ta.

“Ô Lặc Hoài cho Tô Vân Lụa một tiễn xuyên tâm.”

Lời tiên đoán của mệnh thư chắc là vào thời khắc này đi?

Được, vậy hãy để ta nghênh đón kết cục này đi.

Tên đồng loạt được bắn ra, ta không trốn tránh nhưng mũi tên của hắn lại lệch khỏi quỹ đạo đi về phía ta rất xa và rơi xuống mặt đất, mà mũi tên của ta lại găm thẳng vào trong ngực hắn.

Hắn luôn được biết đến là bắn tên bách phát bách trúng, một mũi tên này hẳn là cố ý bắn lên trời.

Hắn khó có thể tin được bịt chặt miệng vết thương mình, bi thương nhìn ta.

Cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không ngờ đến ta thực sự muốn đẩy hắn vào chỗ ch.ết.

Nhưng ta biết, hắn sẽ không ch.ết. Hắn sẽ đi đến ngôi vị cửu ngũ chí tôn, về sau sẽ phong Tô Lạc Lạc làm Hậu.

Mặt ta không chút thay đổi, cầm chắc dây cương cưỡi ngựa rời đi.

Dư quang, ta thấy hắn nâng tay ngăn cản kỵ binh muốn đuổi theo ta.

Hai tháng sau, ta một đường lang bạc kỳ hồ rốt cuộc cũng có thể quay về phủ.

Cha ta mặc dù chưa nâng Mẫu thân của Tô Lạc Lạc lên vị trí chính thê, nhưng quyền hạn bên trong phủ nội vụ vốn đã rơi hết vào trong tay bà.

Năm xưa cha của ta chỉ là một thư sinh nghèo, dựa vào gia tộc của Mẫu thân mới có thể đề cao bảng tước.

Gia tộc của Mẫu thân đã bại, hiện nay ta lại mất đi sự trong sạch, trong phủ đã mất đi đất cắm dùi cho ta.

Tô Lạc Lạc đã mở miệng, nó nói không bằng để ta lấy danh nghĩa nha hoàn lưu lại trong phủ. Nó sẽ thay ta thực hiện hôn ước cùng với Thái tử, dù sao dung mạo của nó cũng có phần tương tự ta, hơn nữa từ trước đến nay nó đều chỉ sống trong phủ sẽ không có người nào phát hiện ra đâu.

Từ đó về sau, ta trở thành người hầu rửa chân cho nó đã được ba năm.

Khi bắt đầu ta còn hoài nghi nó chính là người chấp bút, ta đã thử vài lần nhưng phát hiện nó rất vụng về.

Ba năm này, hàng năm triều đình đều sẽ cống nạp một lượng lớn cống phẩm đến Bắc Địch, mơ hồ đã trở thành đất nước phụ thuộc Bắc Địch.

Ô Lặc Hoài chinh chiến tứ phương, tên của hắn đã có thể ngăn cản trẻ con khóc vào ban đêm ở kinh thành.

*Ý nói chỉ cần nhắc đến tên cũng khiến người run sợ

Khi Tô Lạc Lạc sắp gả cho Thái tử, ta đã hỏi mệnh thư: “Tô Lạc Lạc không phải người chấp bút, ngươi rốt cuộc là ai?”

Mệnh thư hiện lên câu trả lời: “Gả cho Thái tử ngươi sẽ biết thôi.”

Vì thế trước đêm Tô Lạc Lạc xuất giá ta đã hủy đi gương mặt của nó.

Miệng vết thương sâu như vậy, e rằng cả đời này nó đều phải sống với vết sẹo xấu xí đó.

Với vết sẹo như vậy, ta muốn xem thử Ô Lặc Hoài sẽ còn yêu nó như thế nào?

Mệnh thư chỉ nói sẽ để cho ta làm Thái tử phi, cũng không nói không cho ta động đến Tô Lạc Lạc.

Ngày xuất giá, mắt ta đều đã đỏ lên nhưng lại không có nửa phần vui sướng.

Gả cũng gả đi rồi, dù sao người Thái tử muốn lấy cũng chỉ là đích nữ của Thừa tướng.

Lúc động phòng hoa chúc, ta chậm chạp không chờ được Thái tử.

Ta thật sự rất mệt mỏi nên dựa vào giường ngủ thiếp đi.

Ta bị một cái bạt tay tát đến tỉnh lại.

Có người túm lấy tóc của ta, hung hăng ấn đầu của ta xuống mặt bàn.

Ta lại bị ném xuống đất, có người điên cuồng đạp vào ngực và bụng của ta.

“Đê tiện! Ngay cả thủ cung sa cũng mất rồi còn dám gả cho bổn thái tử!”

Ta chịu đựng cơn đau nhức cố nhìn người trước mặt. Mùi rượu nồng nặc, mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt của hắn vô cùng dữ tợn.

“Người đâu, đem roi đến đây!”

Một nữ nhân đứng cạnh bên cười cười đưa roi cho hắn, mặt trên đều là gai nhọn.

Ta lạnh run, bất giác lùi vào trong góc tường.

Hắn đang định trút giận vào ta để tìm niềm vui, mỗi một roi hung hăng đánh xuống dường như tiếng kêu thảm thiết của ta đã đem đến cực hạn khoái cảm cho hắn.

Ta chạy về phía cửa, hắn điên cuồng lôi ta trở về, lại một trận đòn hiểm xuất ra.

Ta đã gào đến khản giọng.

Nữ nhân kia dựa sát vào người Thái tử, chất giọng nũng nịu: “Thái tử phi còn phải diện thánh, nếu như đánh nàng ta quá mức cũng không tốt lắm nhỉ?”

Thái tử vuốt tay bà: “Nhũ mẫu, Phỉ nhi không đánh vào mặt ả, không ai nhìn ra đâu.”

Người phụ nữ kia là nhũ mẫu của Thái tử Uyển Nương, bà lấy khăn tay che mặt cười khẽ.

“Phỉ nhi hôm nay đến phòng của nhũ mẫu như trước vậy, tránh cho bổn thái tử nhìn thấy thứ đê tiện ghê tởm này.”

Ta bị nhốt trong phòng, mỗi ngày Thái tử đều sẽ ra đòn hiểm với ta, chỉ là hắn ta không đánh vào mặt ta mà thôi.

Hắn nói hắn thương tiếc gương mặt mỹ nhân này.

Vài ngày sau hắn nói muốn dẫn ta đi dự tiệc.

Uyển Nương đem đến cho ta một đôi hài, bảo ta hãy nhanh chóng mang nó.

Ta biết bà không có ý gì tốt, quả nhiên trong hài có một mảnh sứ nhỏ.

Ta đang muốn ném đi thì bà ấy nói: “Thái tử phi, đây chính là hài mà Thái tử đích thân chọn cho người. Hậu quả của việc không mang nó, chắc là người đã biết rồi nhỉ.”

Ta cắn răng cố mang vào, cơn đau nhanh chóng ụp đến.

Mảnh sứ tuy nhỏ nhưng mỗi bước đi đều sẽ đâm vào nơi sâu nhất trong da thịt.

Cẩu nam nữ, chờ đến khi ta làm người chấp bút chắc chắn ta sẽ cho các người chịu gièm pha chiêu cáo thiên hạ, cho các người thân bại danh liệt.

Trong buổi yến hội, ta ngồi ở phía sau Triệu Phỉ khẽ cúi đầu.

“Bắc Địch tiểu Khả Hãn đến!”

Ta mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Ô Lặc Hoài.

Hắn từ ngoài đi tới, cao lớn sừng sững đối lập với tên Triệu Phỉ suy đồi đạo đức này quá mức rõ ràng.

Ba năm không gặp hắn đã sớm không còn tính trẻ con như trước, khí tức sát phạt khiến cho người ta không thể đến gần.

Hắn mang theo đao vào cung nhưng lại không có ai dám tiến lên ngăn cản.

Ta nhanh chóng cúi đầu, sợ hắn sẽ nhận ra ta.

(Còn tiếp) 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN