Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 19
Edit: Hạ Hạ
Beta: Nguyệt Hạ
____________________________________________________
Cảnh đêm Long Thành phồn hoa lộng lẫy, xí nghiệp Diệp thị đã lâu đời đứng sừng sững giữa thành phố thương mại nhộn nhịp nhất này.
Hiện tại là 1 giờ sáng, công nhân đều đã tan tầm, chỉ có ánh đèn ở tầng cao nhất vẫn còn sáng.
Diệp Lâm Xuyên ngồi ở trước bàn làm việc, màn đêm mênh ʍôиɠ phía sau như bao phủ toàn bộ thân ảnh cô tịch của ông.
Ông rũ mắt, đường quai hàm cương nghị, lạnh lùng, đầu ngón tay thon dài thong thả lật xem tư liệu để ở trêи bàn mà thư ký đưa qua, ông xem rất cẩn thận, nửa ngày cũng chưa nói một lời.
“Như trêи tư liệu, ông ta lợi dụng người nhân bản để tiến hành thí nghiệm sinh hóa, và đang chuẩn bị đem thành quả nghiên cứu bán đấu giá với giá cao, theo tôi biết, hiện đã có năm quốc gia cũng chuẩn bị cho lần bán đấu giá này.”
Diệp Lâm Xuyên khẽ cau mày: “Thí nghiệm sinh hóa?”
Thư ký hạ giọng: ” Là một loại vũ khí chiến tranh, giống như lúc trước quân Nguyên tấn công sang Châu Âu.”
Trong lịch sử, đại quân ʍôиɠ Cổ đã ném xác chết nhiễm bệnh đại dịch Cái Chết Đen vào bên trong thành phố Caffa, trêи bán đảo Krym. Từ đó dịch chuột tràn lan, thành thị sụp đổ, chính thức mở ra một đại dịch chết chóc ở Châu Âu, đại dịch Cái Chết Đen
Đại dịch Cái Chết Đen đã tàn phá đại lục Châu Âu hơn bốn năm, đã cướp đi hàng chục triệu sinh mệnh.
Nếu thí nghiệm của tiến sĩ Triệu có kết quả, và tiến hành bán đấu giá ra ngoài, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Dẫu bình tĩnh, những giờ phút này Diệp Lâm Xuyên cũng lạnh cả sống lưng.
“Nhưng kỳ lạ là, tiến sĩ Triệu đột nhiên cho ngưng hẳn thí nghiệm đã nghiên cứu được hai năm. Ít lâu sau đó, có người nặc danh báo rằng, tiến sĩ Triệu tính cùng với một người có liên quan đến thí nghiệm này đều đã bị bắt, ngay cả một vài viên chức quốc gia dự định tham gia buổi bán đấu giá này hiện tại cũng đang bị điều tra.” Thư ký hạ giọng, “Nghe nói, người nhân bản của tiến sĩ Triệu vừa mới chạy trốn, Cục Quản Lý Gen di truyền cũng bắt đầu tiến hành tìm kiếm người nhân bản chạy trốn kia trêи một phạm vi rộng.”
Người nhân bản chạy trốn……
Lông mày Diệp Lâm Xuyên hung hăng co giật.
“Nhưng mà Diệp tổng sao đột nhiên lại có hứng thú với tiến sĩ Triệu vậy?” Hắn mơ hồ cảm thấy kỳ quái. Hoạt động kinh doanh chính của Diệp gia chủ yếu là về tài chính, dù thế nào cũng không thể tìm ra mối liên hệ với ngành nghiên cứu khoa học.
“Không có việc gì.” Diệp Lâm Xuyên vẫy vẫy tay, thoáng nhìn dấu cắn trêи mu bàn tay, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, “Đưa tôi đi bệnh viện.”
“Dạ?” Thư ký kinh hãi, “Diệp tổng, ngài không thoải mái sao?”
Diệp Lâm Xuyên mấp máy môi ngập ngừng, thoáng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của thư ký, không khỏi thở dài, “Thôi, tự tôi đi cũng được.” Ông cầm lấy chìa khóa xe ở trêи bàn, “Giúp tôi liên hệ với bác sĩ, kêu hắn sáng mai tới nhà tôi.”
“A…… Vâng.” Thư ký ngơ ngác gật gật đầu, đi theo ra khỏi văn phòng.
**
5 giờ ngày hôm sau, bầu trời thong thả sáng dần lên.
Mây đen giăng đầy ngoài cửa sổ, tí tách mưa nhỏ, thời tiết âm u, xám xịt.
Diệp Nha từ trêи giường bò xuống, cô lấy cặp sách nhỏ, bỏ nước ấm vào bên trong, thức ăn, còn có giấy vệ sinh, khăn tay nhỏ, những gì cần thiết đều nhét hết vào trong cặp. Lúc sau, xoay người kéo tủ quần áo ra, tìm một cái áo dày hơn mặc vào, bên cạnh có treo áo mưa nhỏ màu vàng nhạt cùng với đôi ủng đi mưa nhỏ, Diệp Nha mặc hết lên.
Cô đội chiếc mũ nhỏ màu vàng, cầm theo chiếc ô bé hình con vịt màu vàng, đeo cặp sách lên, chuẩn bị rời đi.
Đi được hai bước, Diệp Nha lại vòng trở về, xé một trang giấy từ trêи quyển vở xuống, cầm bút viết chữ.
[ Ca ca, em đi đây, về sau sẽ không lại nữa. Xie xie ca ca đối với em hǎo nhất, em xǐhuān ca ca nhất, chờ em jiù cao to như mẹ, sẽ trở về cùng anh kết hun~]
Kết quả học ở lớp học trực tuyến không mấy lạc quan, có rất nhiều từ cô còn không biết viết, nhưng cũng may đã học xong phần bính âm, nếu có từ không biết viết, cô có thể dùng bính âm (*) để thay thế.
*Phương án bính âm Hán ngữ thường gọi ngắn là bính âm, phanh âm hay pinyin là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong (tức Latinh hóa tiếng Trung), tác giả là Chu Hữu Quang. Vd như “Wǒ zhēn de hěn xǐhuān nǐmen”.
Mẹ nói muốn cùng một người vĩnh viễn ở bên nhau thì phải kết hôn, cô muốn cùng ca ca vĩnh viễn ở bên nhau, cho nên chờ cô hoàn thành nhiệm vụ, trở về nhất định sẽ kết hôn với ca ca, ba ba khẳng định cũng sẽ rất vui vẻ.
Viết xong, Diệp Nha còn ghi chú thêm ở phía cuối trang giấy.
―― một cây cỏ bốn lá nhỏ, thuận tay còn dùng bút sáp màu xanh lục tô vẽ cho 4 phiến lá nhỏ.
Diệp Nha buông bút, thở dài, đeo cặp sách nhỏ, không chút lưu luyến rời phòng.
Cô nhẹ nhàng đi xuống lầu, lấy ghế nhỏ từ phòng khách đem đặt ở cửa trước, dẫm lên, kéo cửu ra, bật ô lên nhanh chóng chạy đi ra ngoài.
Buổi sáng, mưa phùn nhẹ, giọt mưa rơi lách tách vào áo mưa cao su của cô. Chiếc xe đạp nhỏ màu lam lẻ loi nằm ở giữa vườn, ngày hôm qua cô cùng Tử ɖu͙ƈ chơi xong cũng không ai cất đi.
Diệp Nha tiến lên, nâng xe đạp dậy, để cây dù nhỏ vào giỏ xe, leo lên xe tiến về phía sau vườn.
Rất nhanh đã tới cửa sau khu vườn rồi, Diệp Nha ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn cái then cửa cao tít kia.
Cô nhảy xuống xe đi đến trước cửa, duỗi thẳng cánh tay, nhón mũi chân, cố gắng với tới.
Nhưng mà.
Còn kém rất xa rất xa rất xa mới tới.
Vẻ mặt Diệp Nha như đưa đám: “Thúc thúc, thúc thúc, con với không tới.”
Cô nhảy lên vài lần, vẫn như cũ với không đến khóa.
Mới từ trạng thái ngủ đông ra, hệ thống vừa khởi động máy một cái, liền nhìn thấy bảo bảo nhà nó chuẩn bị xuất phát bỏ nhà ra đi, lập tức kϊƈɦ động, hỏi: [ Nha nhi, ngươi đang làm gì thế? ]
“Cứu mẹ.” Diệp Nha nghiêm túc trả lời.
[…… Gì? ]
Diệp Nha nghiêm túc nói tiếp: “Đi đâm xe, cứu mẹ.”
Đâm xe?
Đâm xe cái gì ?
Hệ thống bức mộng hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được ý của cô, ra là chuẩn bị đi tìm nữ chủ Hạ Tình.
Cẩn thận ngẫm lại cũng không phải không thể, cô vốn dĩ nên ở Hạ gia.
[ Được! Nha Nha đi đến nhà Hạ Tình! Ba mẹ cô ấy khẳng định sẽ đối tốt với ngươi! Chúng ta không cần chó con này! ]
“Được!” Diệp Nha gật đầu thật mạnh, tức giận nói, “Không cần chó con!”
Nói xong, cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Thúc thúc, con có thể nuôi chó con không?”
[……]
[ Không thể. ]
Nó nuôi đi một gốc cây cũng đã khổ sở lắm rồi, nào có còn tiền đi nuôi tiếp một con chó con.
5 giờ rưỡi, các bảo mẫu ở khu vườn sẽ đi lên nhà.
Diệp Nha ngửa đầu nhìn cánh cửa, đột nhiên nảy ra chủ ý.
Cô lấy cái ô từ giỏ xe ra, nhón mũi chân, dùng dù câu lấy tay vịn, kéo nó xuống phía dưới, cửa mở.
Diệp Nha nở một nụ cười, lộ ra tám chiếc răng trắng đều, tay nhỏ vỗ vỗ đầu, tự khen chính mình: “Con thật thông minh.”
Cô lần nữa lên xe, chậm rì rì đi hướng xuống dưới chân núi, vừa đi vừa ngâm nga câu hát: “Đường nhỏ dài dài uốn lượn, xe con chầm chậm tiến tới; giọt mưa rơi tí tách, những con trùng nhỏ đang vui chơi. Cưỡi xe nhỏ, chuẩn bị đi cứu mẹ yêu.”
Mặt trời đã lên hẳn, mây đen tựa như tấm lụa mỏng bao phủ ánh nắng.
Diệp Nha đi được một lúc, thì bắt đầu mất sức lực, vì thế dừng lại ở ven đường, lấy ô che, từ trong cặp sách nhỏ tìm kiếm cái bánh điểm tâm ngày hôm qua ăn trộm được.
Phía trước cô không có người, phía sau cũng chẳng thấy đường đâu, bầu trời thì toàn mây may cùng với mưa phùn, chiếc ô màu vàng hình con vịt trở thành một điểm sáng duy nhất trong thế giới của cô.
Ăn nhanh xong, Diệp Nha chú ý tới một gốc cây nhỏ có ba lá sinh sống ở bên cạnh chân mình, không to lắm, vừa mới mọc lên không lâu.
“Xin chào nha, cây nhỏ.” Ngón tay vì lạnh mà đỏ bừng lên của Diệp Nha nhẹ nhàng chạm lên lá cây xanh mởn của ngọn cỏ.
[ Chào ngươi nha, con người. ]
Cỏ 3 lá cũng được xem như là họ hàng gần của cỏ 4 lá, cuối cùng Diệp Nha cũng nghe hiểu nó nói gì, chẳng qua phát âm có chút nhỏ.
“Ba mẹ ngươi cũng không còn nữa sao?” Diệp Nha cắn miếng bánh mì hỏi.
[ Cỏ dại không có cha mẹ. ] Cỏ 3 lá đong đưa lá cây, đột nhiên trách cứ, [ ngươi ngăn trở ta hấp thu hơi nước. ]
Diệp Nha vội vàng tránh ra, để nó tiếp tục gặp mưa.
Ăn xong điểm tâm, Diệp Nha thu ô lại, tiếp tục đạp.
Tới trạm xe buýt công cộng, cô khóa xe đạp lại, ngoan ngoãn cùng với mấy người lớn đứng chờ xe. Vài phút sau, xe buýt tới, Diệp Nha bị kẹp ở giữa mấy người lớn, đi theo chân bọn họ bước lên xe, ngồi xuống vị trí sau cùng.
Xe buýt chậm rãi khởi động, tài xế đang lái xe vậy mà cũng không phát hiện ra cô là một đứa trẻ con đi một mình, chỉ cho rằng cô đi cùng với người nhà.
7 giờ, Diệp Nha thành công vào trong thành phố.
Nhìn đường phố xa lạ, xe chạy như nước chảy, cô không có chỗ để đi, bất giác trong lòng sinh ra một chút sợ hãi. Trời mưa càng lúc càng lớn, Diệp Nha mới vừa ăn điểm tâm xong mà bụng lại bắt đầu đói.
Cô cầm ô tìm một góc tường, ngồi xổm xuống, lấy đồng hồ điện thoại thông minh từ trong cặp sách ra, tìm được số điện thoại của Thẩm Trú.
“Nha Nha?” Trong điện thoại, giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên mang theo vài phần trẻ con.
Chóp mũi Diệp Nha nháy mắt phiếm hồng, ” Anh Thẩm Trú……”
“Nha Nha, em đang ở bên ngoài sao?” Qua microphone, Thẩm Trú có thể nghe rõ tiếng mưa rơi truyền đến.
“Em đói bụng quá, một cái bánh ăn không no.” Diệp Nha vô cùng tủi thân, tay nhỏ lau nước mắt ở khóe mắt, oán giận về hành vi đuổi người Diệp Lâm Xuyên, “Em trai xấu xa bắt nạt em, em không muốn ở cùng với ông ta.”
Em trai xấu xa?
Thẩm Trú nhớ hình như Diệp Thanh Hà còn có một đứa em trai, nghe nói tính tình không được tốt lắm.
“Hiện tại em đang ở đâu?”
Diệp Nha nhìn xung quanh một vòng, lắc đầu: “Em không biết.” Cô bĩu môi buồn bã nói, “Em tự ném chính mình ra ngoài rồi.”
…… Ném chính mình ra ngoài.
Là “ném”…
Thẩm Trú yên lặng thở dài ở trong lòng, “Vậy lúc em ra ngoài có nói với anh trai không?”
“Ca ca bị bệnh rồi.” Ngày hôm qua mơ màng ngủ, nhưng hình như cô nghe thấy bác sĩ lại đến, sau đó thì không biết cái gì nữa.
Thẩm Trú trầm tư vài giây, đột nhiên nhớ tới đồng hồ điện thoại của Diệp Nha có chức năng định vị, lúc ấy bọn họ lấy di động và đồng hồ là đều từ một tiệm, chỉ cần cô bật định vị, đặt số điện thoại người thân, hẳn là có thể tìm được cô.
“Nha Nha, em bây giờ làm như thế này……” Thẩm Trú cố gắng kiên nhẫn, từng bước dạy cô sử dụng app. Sở dĩ Diệp Nha cũng thông minh, không làm người khác quá nhọc lòng liền có thể mở được hết tính năng.
Điện thoại hai người liên kết chặt chẽ với nhau, Thẩm Trú thông qua bản đồ thấy được vị trí của Diệp Nha.
Cách phía sau trường học hai con phố, không tính là quá xa.
Thẩm Trú xin giáo viên nghỉ học, cưỡi xe đạp chạy nhanh tới chỗ Diệp Nha, hắn lo lắng trong khoảng thời gian này, bạn nhỏ ở một mình sẽ sợ hãi, vì thế vẫn luôn không tắt điện thoại, đeo tai nghe an ủi cô.
Mười lăm phút sau, Thẩm Trú từ trong màn mưa đi tới.
Hắn khoác trêи người một chiếc áo mưa cũ màu đen, dù to rộng quá mức nhưng cũng không chắn được hết nước mưa, ngược lại còn khiến cho cả người ẩm ướt, một thân chật vật.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, mũi Diệp Nha càng đau xót, òa khóc nức nở, dang rộng hai tay chạy đến, hung hăng đạp nước lao đến bên người hắn.
“Em đến đây một người thật à?” Thẩm Trú ngồi xổm xuống, giơ cặp sách che đỉnh đầu cô, “Đừng khóc, anh mang em về nhà.”
“Em đói bụng.” Diệp Nha khóc lóc kể lể, “Chiếc bánh nhỏ quá…… ăn không đủ no.”
“……” Hoá ra là bởi vì không ăn no nên mới khóc.
Thẩm Trú lại cảm thấy đứa trẻ đáng thương này thật buồn cười.
Hắn đội mũ nhỏ cho Diệp Nha thật tốt, ôm cô lên chiếc ghế dành cho trẻ con ở phía sau xe đạp, cái ghế này vốn là dành cho Thẩm Nhiên, kết quả Thẩm Nhiên một lần cũng không ngồi, thật tiện nghi cho Diệp Nha.
Diệp Nha xoa xoa đôi mắt đỏ rực, giọng khàn khàn hỏi: “Anh ơi, chiếc xe màu hồng phấn của anh đâu rồi?”
“Bán.”
Cảnh sát không cho hắn đi xe điện, tránh phiền toái, Thẩm Trú trực tiếp bán, đổi một chiếc xe đạp, số tiền còn thừa, có thể tích cóp dùng trong sinh hoạt hàng ngày, cũng coi như là có lời.
“Chúng ta đi nha.”
Diệp Nha gật gật đầu, kéo áo mưa của Thẩm Trú ra, chui vào trong.
Hắn không nói gì thêm, đạp xe một mạch hướng về nhà.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Trú lau khô tóc cho tiểu cô nương, lại từ trong tủ đồ tìm kiếm một bộ quần áo của em trai đã mặc khi còn nhỏ, đưa cho Diệp Nha, để cô một người đi vào WC thay đồ, còn mình thì đi vào phòng bếp nấu cơm.
Hai anh em Thẩm gia sinh hoạt quá mức giản dị, mộc mạc, vì giá cả thịt lợn tăng thường xuyên nên rất ít khi mua, đồ ăn dinh dưỡng duy nhất ở trong nhà chính là mấy viên trứng gà, còn có một vài thịt hộp cho cơm trưa, Thẩm Trú gãi gãi đầu, lấy cả hai thứ ra.
Một lát sau, Diệp Nha thay xong quần áo, đứng ở bên cạnh Thẩm Trú, đôi mắt trông mong nhìn trứng gà trêи tay hắn.
Đói bụng.
Muốn ăn cơm.
_______________________
Hello mọi người lại là Hạ Hạ cute của mọi người đây.
À hôm nay em ngoi lên thật ra cũng không có gì quan trọng đâu.
Chỉ là hôm nay ngày 22 tháng 7 năm 2020 là ngày mà “gái nhà em comeback” đó, húhu
Mọi người có biết là ai không? Chính là Jeon Somi đó.
Bé nhà đã comeback với MV “What You Waiting For” mọi người nhớ xem nha.
Nhạc hay mà gái cũng xinh hihi.
Hết rồi. Bye Bye mọi người nha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!