Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá


Chương 25


Edit: Hạ Hạ.

Beta: Nguyệt Hạ.

_____________________

“Nha Nha, nhìn xem ai tới này.”

Mẹ Hạ nghiêng người sang bên cạnh, Diệp Thanh Hà nắm tay Tử ɖu͙ƈ đứng ở đằng sau, ôn hòa cười nhẹ, nhìn cô .

“Nha Nha……” Tử ɖu͙ƈ hiếm khi ra khỏi cửa, nhưng nghe được anh trai đi đón em gái nên muốn theo tới, hắn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh cả, hai mắt tràn đầy chờ mong.

Ngay cả khi nhìn thấy hai anh trai, Diệp Nha cũng không có phản ứng gì, vẫn bất động ngồi ở trêи ghế nhỏ giống như khúc gỗ.

Diệp Thanh Hà khẽ thở dài, tiến lên phía trước ôm cô lên. Trêи người cô bé tỏa ra mùi sữa tắm ngọt ngào, hòa quyện với mùi sữa tươi thơm ngon, sắc mặt hồng hòa, khỏe khoắn, có thể biết được, hai ngày này cô ở Hạ gia rất tốt, không có bất cứ thiệt thòi nào.

Lúc trước, cô không nói một tiếng, lén trốn ra khỏi nhà Thẩm Trú, chạy ra ngoài, dọa tất cả mọi người một phen chết khϊế͙p͙, Thẩm Trú tìm kiếm khắp Thạch Cẩm Động, sợ cô bé bị phần tử xấu lừa bán đi.

Còn may, em ấy không có việc gì.

Có người từ trêи lầu đi xuống, Diệp Thanh Hà thả cô ra.

“Cảm ơn Hạ tổng đã chiếu cố Diệp Nha, hôm nào rảnh tôi nhất định sẽ báo đáp.” Lời mà Diệp Lâm Xuyên nói ra toàn là những lời khách sáo, giữa mày lãnh đạm, nhìn không ra có được bao nhiêu cảm xúc.

“Nào có, Nha Nha rất đáng yêu, cũng không gây ra phiền toái gì cả.” Ba Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Nha, nhiều ít cũng có chút tiếc nuối. Vốn dĩ nếu thật sự không tìm được ba mẹ của đứa nhỏ này thì sẽ nhận nuôi cô, dù sao Diệp Nha quả thật đáng yêu hiểu chuyện, để cô ở bên cạnh làm bạn với con gái mình cũng tốt.

“Đi thôi.” Diệp Lâm Xuyên gật đầu, định bước ra ngoài cửa.

“Nha Nha, chúng ta đi thôi.” Diệp Thanh Hà duỗi tay về phía Diệp Nha.

Cô không nhúc nhích, dẩu cái miệng nhỏ lên hệt như con cá nóc, tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của Diệp Lâm Xuyên.

Diệp Lâm Xuyên nghiêng đầu đảo mắt qua, lạnh giọng trào phúng: “Làm sao, ngươi sống ở đây nghiện rồi sao??”

“Ta không muốn cùng ngươi trở về.” Diệp Nha quay đầu đi, xoay người, khoanh hai tay ngắn tũi ở trước ngực, một bộ dạng vô cùng vô cùng tức giận.

Diệp Lâm Xuyên hận đến ngứa răng.

Hiện tại người trong ngành đều biết ông có một khuê nữ, nếu mặc kệ hoặc là đem Diệp Nha giao cho nhân viên quản lý, thì một đống vớ vẩn sẽ bùng nổ, nhất định sẽ làm tổn hại đến hình tượng cùng với lợi ích của công ty, ông thật sự không muốn nuôi cái chế phẩm này, nhưng chuyện tới nước này không nuôi cũng không được.

“Thanh Hà, ôm em gái con đi.”

“A.” Diệp Thanh Hà gật đầu, “Nha Nha, có anh ở đây, chúng ta về nhà, em không muốn về nhà với anh sao?”

“Em không có nhà!” Diệp Nha chạy khắp nơi trốn tránh cánh tay của Diệp Thanh Hà, “Nha Nha không có nhà, không có nhà, không có nhà! Ba ba chết rồi! Mẹ cũng chết rồi! Mảnh đất của em cũng không còn nữa!”

Diệp Thanh Hà có chút nóng nảy: “Nha Nha không được nói bậy, Nha Nha có nhà.”

“Không có!” Diệp Nha gắt gao nắm các ngón tay bé nhỏ thành hai nắm đấm, cô còn nhỏ tuổi, chưa biết cách khống chế cảm xúc của chính mình, lúc này cô rất buồn, toàn thân phát run lên, “Em muốn ở cùng với chị Tình Tình, mẹ Hạ còn nói muốn nuôi em, em không muốn trở về!”

Cô cố chấp lau nước mắt đọng lại trêи lông mi, khẽ “hừ” nhẹ: “Anh đi về đi thôi, trêи đường cẩn thận một chút.”

Còn trêи đường cẩn thận một chút……

Diệp Thanh Hà rất là thương tâm: “Vậy em không muốn kết hôn với anh nữa sao?”

Nói đến kết hôn, biểu tình của Diệp Nha liền trì trệ, hai hàng lông mày nhỏ nhăn lại, lâm vào suy tư thật sâu.

Không đợi cô trả lời, Hạ Tình đột nhiên từ phía sau ʍôиɠ của mẹ đi ra, kéo Diệp Nha qua, dùng sức ôm chặt, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Hà tràn đầy địch ý cùng cảnh giác, “Em ấy đã kết hôn cùng với tôi rồi, không thể cùng anh kết hôn nữa, anh… anh… anh, các người trở về đi, tôi sẽ nuôi Nha Nha.” Cô nâng khuôn mặt Diệp Nha lên, “Em gái, đừng sợ, đừng sợ, không khóc, không khóc, chị đưa tất cả đồ chơi của chị cho em chơi.”

Diệp Thanh Hà: “……” Thương tâm sâu sắc.

Em gái hắn mới hai ngày không gặp sao đã kết hôn cùng người khác rồi??!

Mấy vị người lớn phía sau đồng thời trầm mặc, chuyện gì đang diễn ra thế này?

Không gian chợt yên tĩnh, Tử ɖu͙ƈ vốn đang trốn ở sau lưng Diệp Lâm Xuyên đột nhiên chui ra, oán giận nói: “Nha Nha cũng không lạ gì với mấy thứ đồ chơi của cậu đâu.” Hắn đi nhanh về phía trước, mạnh mẽ kéo Diệp Nha từ trong lồng ngực Hạ Tình ra, ” Ở nhà anh cũng có rất nhiều đồ chơi, Nha Nha, chúng ta cùng trở về đi, tất cả đều cho em hết.”

Bị một người không ngờ đến thình lình xuất hiện, làm Hạ Tình ngây ngốc vài giây, sau đó phản ứng lại, đẩy Tử ɖu͙ƈ ra, một lần nữa ôm Diệp Nha vào lòng, “Nhà của chúng tôi đã quyết định nuôi Nha Nha, mẹ tôi đã đồng ý!” Cô nhìn về phía mẹ Hạ, “Đúng không mẹ, mẹ đã đồng ý rồi.”

Mẹ Hạ vẻ mặt đầy xấu hổ.

Bà đúng là có nói qua chuyện này, nhưng… hoàn toàn là bởi vì muốn dỗ con gái, đương nhiên bà cũng rất vui nếu nhận nuôi Nha Nha, nhưng mà bây giờ ba ruột nhà người ta đã tìm tới cửa, đương nhiên không thể ngăn cản, không cho người ta mang con của chính mình về được.

“Mẹ cậu đồng ý cũng vô dụng!” Tử ɖu͙ƈ rống, “Phải là mẹ tôi đồng ý mới được!”

Hạ Tình ngạnh cổ: “Vậy cậu tìm mẹ cậu tới đây!”

Tử ɖu͙ƈ rống to hết sức: “Mẹ tôi đã chết không cách nào đồng ý được!”

Không khí lại lần nữa đọng lại.

“Nha Nha về nhà.” Tử ɖu͙ƈ nắm lôi kéo Diệp Nha, dùng thủ đoạn tinh tế hơn, “Về nhà rồi mỗi ngày anh sẽ chơi với em, không vui sao??” Diệp Nha vắng nhà có mấy ngày nay mà hắn cảm thấy trong nhà thật tịch mịch, buổi tối đi ngủ cũng không ngủ được, mỗi lần nhắm mắt đều sẽ hối hận vì lúc trước hay hung dữ với cô.

Hạ Tình không phục, “Nha Nha ở lại đây đi, chú út có thể cùng chơi với em. Đúng rồi đúng rồi, chú út còn có một chú chó nhỏ.”

Ba chữ “chú chó nhỏ” khiến mắt Diệp Nha sáng rực lên.

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tử ɖu͙ƈ vang lên dữ dội, vội vàng nói: “Chó thì có cái gì tốt! Sau vườn của ba tôi có cả một cái trại nuôi ngựa, nuôi rất nhiều, rất nhiều ngựa, đều cho em cưỡi hết”

Ngựa bảo bối đột nhiên bị call, mí mắt Diệp Lâm Xuyên hung hăng nhảy dựng.

“Tôi tôi tôi…… chú út của tôi là đại minh tinh, biết nhảy, biết hát, mỗi ngày đều ca hát cho Nha Nha nghe!”

“Ba tôi là tổng tài! Một cuộc điện thoại có thể gọi được một trăm người tới chơi trốn tìm cùng bọn tôi!”

“Chú út của tôi biết trồng cây chuối, biết kêu giống như tiểu trư Bội Kỳ (*)”

_____________

* Tiểu trư Bội Kỳ: là tên tiếng Trung của heo Peppa.

_______________

“Ba tôi cũng làm được!”

“Đầu ba tôi bị trọc, không có tóc!”

Hạ đổng: “?” Ta không có! Đừng nói bậy!

Hai đứa nhỏ cấu véo nhau như nước sôi lửa bỏng, hoàn toàn không để người lớn vào mắt. Thấy còn muốn đánh nhau, Diệp Lâm Xuyên cùng mẹ Hạ một trái một phải  kéo con nhà mình về.

“Tử ɖu͙ƈ, không được cãi nhau với em gái.” Diệp Lâm Xuyên lạnh giọng giáo ɖu͙ƈ.

Tử ɖu͙ƈ như chó săn nhỏ, giãy giụa hướng về phía trước, “Con không có em gái khác cha khác mẹ như vậy!”

Hạ Tình không phục, “Tôi cũng không có anh trai khác cha khác mẹ như thế kia!”

Hai người đối mắt với ――

“Hừ ――!”

Đồng thời xoay đầu, không ai phản ứng với ai.

Bị kẹp giữa vòng xoáy, Diệp Nha không biết làm gì ngoài việc co rúm thân thể nhỏ bé lại, cô nhìn Tử ɖu͙ƈ đang tức giận lại nhìn Hạ Tình không vui, lông mi khẽ rung, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Hai bạn nhỏ ngoan ngoãn đều muốn dỗ Diệp Nha về nhà.

Diệp Thanh Hà đi đến bên cạnh Diệp Nha, ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc “Nha Nha có muốn kết hôn cùng chị Hạ Tình không?”

Diệp Nha gật gật đầu.

Diệp Thanh Hà gạt sợi tóc trêи má của Diệp Nha ra sau, “Nhưng mà em đã đồng ý kết hôn cùng với anh, nên không thể kết hôn cùng với chị Hạ Tình nữa.”

Cô bóp chặt đầu ngón tay nhỏ của chính mình, thấp giọng lẩm bẩm: “Nha Nha có thể kết hôn với cả anh và chị ấy.”

“Không thể nha, trừ phi Nha Nha ly hôn với anh trước đã.”

Ly hôn là cái gì?

Từ ngữ xa lạ khiến cái đầu nhỏ của Diệp Nha hoảng loạn một trận.

“Em muốn vứt bỏ anh và Tử ɖu͙ƈ để ở lại nơi này, kết hôn cùng với người khác sao?”

Diệp Nha buồn rầu nhăn nhăn chóp mũi, không chút do dự nhào tới, “Nha Nha sẽ không vứt bỏ anh và Tiểu Tử ɖu͙ƈ, không cần ly hôn ~”

Ừm, trẻ con chính là dễ lừa thế đó.

Diệp Thanh Hà ôm em gái, che giấu tâm tình.

Đứng ở mặt sau chứng kiến toàn bộ quá trình, Diệp Lâm Xuyên hoang mang nhíu mày, lần đầu tiên để ý kỹ đứa con trai lớn vừa mới tròn 12 tuổi của chính mình, còn nhỏ như vậy làm sao có thể biết dùng quỷ kế đa đoan? Thật xa lạ.

Thành công dỗ được em gái, Diệp Thanh Hà dọn dẹp cặp sách của cô chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà lúc này, Diệp Nha lại không thuận theo.

“Phải có tiền chuộc, Nha Nha mới có thể đi.”

???

Diệp Lâm Xuyên cười mỉa mai, không cố kỵ người khác ở đây cười ra tiếng, “Ngươi cũng thật quý giá a, còn muốn đòi tiền chuộc.”

Hắn vừa nói lời nói Diệp Nha liền không vui, tức giận thật mạnh hừ một tiếng, “Phải có tiền chuộc!”

“Được rồi.” Diệp Lâm Xuyên cụp mí mắt xuống, giọng lười biếng, khàn khàn nói, “Vậy tiền chuộc phải đưa cho ai???”

Diệp Nha chỉ vào Hạ Tình: “Chị Tình Tình ~”

Phỏng chừng lại là trò hề của bọn trẻ con.

Diệp Lâm Xuyên chỉ muốn nhanh chóng rời đi, hỏi: “Tiền chuộc bao nhiêu?”

Diệp Nha cắn ngón tay suy nghĩ một lát: “Mười đồng.” Không đúng, không đúng, quá ít, chị Tình Tình tốt như vậy, phải nhiều hơn một chút mới xứng đáng. Diệp Nha vươn mười ngón tay ngắn ngủn đếm đếm, cuối cùng giơ hai ngón tay trỏ với Diệp Lâm Xuyên, “Mười một đồng!” Âm thanh non nớt nhấn mạnh từng chữ, giống như chính mình thật quý giá.

Diệp Lâm Xuyên thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra túi tiền ra, tìm kiếm.

Ba Hạ thấy vậy vội vàng ngăn cản, “Diệp tổng không cần, trẻ con nói đùa, không phải là thật đâu.”

Diệp Lâm Xuyên giương mắt lên, liếc nhìn Diệp Nha đang chăm chú chờ ông lấy tiền, cười khẩy: “Đứa trẻ này không biết đùa.”

Ông cúi đầu tiếp tục tìm tiền lẻ, trong bóp ngoài mấy tấm thẻ ngân hàng rồi giấy chứng nhận, thì cũng chỉ có một xấp tiền mặt một trăm đồng, khóe môi Diệp Lâm Xuyên bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ hạ xuống, đuôi mắt cụp xuống, giữa mày hiện rõ một đường thẳng đứng.

Bầu không khí bỗng chốc lại trở nên xấu hổ, tất cả mọi người đều hiểu được Diệp tổng khả năng không có tiền lẻ.

“Thanh Hà, cho nó mười một đồng.”

Diệp Thanh Hà thật thành trả lời: “Con không mang theo tiền.”

Diệp Lâm Xuyên hít thở một hơi sâu, lấy ra một tờ trăm đồng nhét vào tay Diệp Nha, “Đây, tiền chuộc.”

Diệp Nha nắm tờ tiền, nhìn trái nhìn phải, “Có thật không vậy?” Cô lại móc từ trong túi ra tờ mười đồng mà Hạ Tình cho, đối chiếu một phen, liền khẳng định, “Đây là giả.”

Diệp Lâm Xuyên hôm nay có lẽ phải tức chết tại đây mất!

Ông rút mạnh tờ một trăm từ trong tay Diệp Nha ra, rồi đưa cho Hạ Tình, tiếp đó khom lưng bế cô lên: “Tôi mang đứa bé này về trước, ngày khác sẽ lại đến chào hỏi.”

“Từ từ, Diệp tổng, vậy tiền kia……”

“Cho bọn trẻ mua kẹo.” Ông bước nhanh rời đi, đầu cũng chưa từng ngoảnh lại.

Diệp Thanh Hà cầm cặp nhỏ của Diệp Nha, nắm tay Tử ɖu͙ƈ, vội vàng đuổi theo.

Hạ Tình ở trong lòng mẹ, vo vo nhéo nhéo tờ một trăm đồng mới tinh, trong lòng phiền muộn vô cùng, quay đầu hỏi mẹ: “Mẹ, 200 đồng có thể mua Nha Nha trở về không? Con có thể mang cả ống heo đựng tiền cho chú Diệp.”

“……”

**

Một chuyến tới Hạ gia này của Diệp Lâm Xuyên hao tốn gần hết năng lượng của ông. Vừa lên xe đã lưng dựa vào ghế, không nói một lời, nhắm mắt dưỡng thần.

Diệp Nha ngồi giữa hai anh trai, hai tay vẫn như cũ ôm ở trước ngực, hậm hực, ai cũng không muốn phản ứng.

“Nha Nha về sau không được trốn ra ngoài nữa nha, người xấu rất nhiều, sẽ bắt Nha Nha đem bán đi, bán đi rồi sẽ không còn được gặp lại anh nữa đâu.” Diệp Thanh Hà vuốt mái tóc của cô, “Đã biết chưa?”

“Em không có trốn ra ngoài.”

“Em có.”

“Em không có.” Diệp Nha lý lẽ thẳng thừng, giọng nói cũng đầy khí thế, nói, “Em là quang minh chính đại chạy ra ngoài!”

Cô có để lại tờ giấy nhỏ, cô không có trốn đi ra ngoài.

Diệp Lâm Xuyên liếc mắt nhìn cô một cái, lần nữa nhắm mắt lại.

Diệp Nha cảm nhận được sự chán ghét của Diệp Lâm Xuyên đối với cô, khuôn mặt nhỏ chậm rãi xụ xuống, ʍôиɠ nhỏ từ từ dịch gần đến bên người Diệp Thanh Hà, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy, gọi: “Anh ơi……”

“Ừm?”

“Chúng ta có thể đến sống cùng anh Thẩm Trú không?”

“Nhưng mà nhà của anh Thẩm Trú không đủ chỗ hai người chúng ta.” Diệp Thanh Hà biết cô lo lắng cái gì, mỉm cười, ôm khuôn mặt của cô, “Ba ba sẽ không còn mang Nha Nha đi nữa, về sau Nha Nha sẽ sống cùng với các anh.”

Trước khi tới Hạ gia, Diệp Thanh Hà đã cố ý đến tìm ba mình nói chuyện.

Ông nói sẽ cho tìm cho Diệp Nha một gia đình, cũng chấp nhận để cô lớn lên tại Hạ gia, đương nhiên không thể để cho người khác biết được cô là người nhân bản, cho nên sau này cô sẽ lấy thân phận em gái song sinh của “Diệp Nha” mà sống. Ủy khuất thì cũng có ủy khuất một chút, nhưng chung lại so với việc bị đưa đi tiêu hủy thì tốt hơn nhiều.

“Em không muốn sống cùng em trai thối (*)!”

___________________

* Sorry m.n nha, trong quá trình edit có sự nhầm lẫn, phải là em trai thối, chứ không phải là em trai xấu xa. 

____________________

Em trai thối?

Diệp Thanh Hà ngẩn ra, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía Tử ɖu͙ƈ.

Tử ɖu͙ƈ cũng sửng sốt nhìn lại, “Anh tắm rửa rất sạch, anh không thối.”

Cũng chỉ có Diệp Lâm Xuyên mới biết, cái “em trai thối” này chính là nói ông.

Biểu cảm của ông thay đổi nháy mắt, nói với xe trợ lý: “Dừng xe.”

Trợ lý cho xe ngừng ở bên đường, ông mở cửa xe đi xuống, tiếp mở cửa sau ra, nhìn Diệp Nha từ trêи cao xuống nói: “Ra ngoài.”

Cái ánh mắt kia thật hung, Diệp Nha sợ tới mức rúc vào lòng Diệp Thanh Hà, ủy ủy khuất khuất: “Anh, hắn trừng em……”

Diệp Thanh Hà bảo vệ Diệp Nha: “Ba, ba làm gì vậy??.” Hắn vất vả lắm mới dỗ được Diệp Nha nguyện ý về nhà, nếu lại bị dọa cho chạy mất, thì đi đâu mà tìm bây giờ từ ??

“Xuống xe, nhanh lên.” Diệp Lâm Xuyên lạnh giọng ra lệnh, “Bằng không ai cùng đừng mong đi tiếp.”

Diệp Thanh Hà bất đắc dĩ, ôm Diệp Nha cùng đi xuống.

Tử ɖu͙ƈ đang muốn theo xuống dưới, lại bị Diệp Lâm Xuyên ngăn cản: “Tử ɖu͙ƈ không cần xuống.” “Bang” một tiếng, cửa xe bị đóng sầm lại.

Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, cây cối hai bên đường  cành lá xum xuê. Con đường này từ trước tới nay đều vắng vẻ, cả một con đường to lớn gần như trống không, ngẫu nhiên cũng chỉ có một chiếc xe đi qua.

Ông đút hai tay vào túi quần đứng đối diện với Diệp Nha, thần hình gần một mét chín tựa ngọn núi lớn bao phủ dáng người nhỏ bé của Diệp Nha.

Cô gắt gao ôm chặt bắp chân Diệp Thanh Hà, ngửa đầu nhìn chằm chằm Diệp Lâm Xuyên.

“Trước khi đến nhà ta, chúng ta cần phải nói cho rõ ràng.” Diệp Lâm Xuyên một chút cũng không coi Diệp Nha là một đứa trẻ, ngữ điệu lạnh băng như máy móc, “Ta giữ ngươi lại là ta bố thí cho ngươi, nếu ngươi không nghe lời, bất cứ lúc nào ta cũng có thể vứt ngươi đi.”

“Ba……”

Diệp Lâm Xuyên giơ tay, bẻ gãy lời của Diệp Thanh Hà, tiếp tục nói: “Đầu tiên, đi ra ngoài ngươi phải gọi ta là ba ba; thứ hai phải ngoan ngoãn lễ phép, không được hỗn láo với người lớn, phải biết lễ nghĩa, hiểu chưa?”

Diệp Nha phồng má lên, gật đầu: “Hiểu rồi.”

Ngoan hơn so với trong tưởng tượng.

Diệp Lâm Xuyên rất vừa lòng gật đầu.

Chưa kịp hài lòng xong chợt nghe thấy giọng nói non nớt vang lên: “Ngươi phải xin lỗi ta.”

Diệp Lâm Xuyên nheo đôi mắt thon dài lại, “Ngươi nói cái gì?”

Diệp Nha cảm thấy được nguy hiểm, cúi người, co rúm lại bên Diệp Thanh Hà, “Anh, hắn lại trừng em……”

Diệp Thanh Hà che chở Diệp Nha, “Ba, ba cần gì phải so đo, tính toán với trẻ con làm gì?? Có việc gì thì chúng ta về nhà nói có được không??” Ở ngay ngoài đường, một lớn một nhỏ cãi nhau thì còn ra cái gì nữa.

Diệp Thanh Hà nói lời này làm Diệp Nha nghĩ tới bà lão một trăm tuổi ở cửa hàng tiện lợi kia, những lời mà chủ tiệm nói vang lên trong đầu cô, cô gõ đầu mình một cái, bỗng bừng tỉnh.

“Thôi.” Diệp Nha bước lên, phóng khoáng giơ tay, nói, “Ta tha thứ cho ngươi.”

“???”

“Ta là trưởng bối, không muốn so đo với tiểu bối như ngươi.” Dì chủ tiệm nói bà não một trăm tuổi kia không thể tính toán chi li với người nhỏ tuổi, như vậy cô hiện tại cũng là bà Nha Nha, bà  Nha Nha không thể tức giận với một đứa trẻ hơn ba mươi tuổi. Tuy rằng cô thật sự rất tức giận, nhưng làm trưởng bối, cần phải khoan hồng độ lượng chút. Ba ba cũng từng dạy cô, không nên ôm quá nhiều hận thù, đó là dùng sai lầm của người khác để tự trừng phạt chính mình.

“Ngươi……” Diệp Lâm Xuyên tức đến nghiến răng, phun ra được đúng một chữ.

Diệp Nha xoay người, kéo ra cửa xe ra, dùng cả chân cả tay để bò lên.

Diệp Thanh Hà vội vàng đuổi kịp.

Dưới mặt trời chói chang, một mình trơ trọi đứng ở trêи đường, đầu óc Diệp Lâm Xuyên vẫn bị làm cho tức giận mà suy nghĩ hỗn loạn. Cái logic của đứa trẻ này là cái quái gì vậy? Mấy thứ này rốt cuộc là ai dạy cô?

Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt điều chỉnh tâm tình, mặt mũi âm trầm lên xe.

Nhìn Diệp Nha đang lắc lắc cẳng chân ở phía sau, Diệp Lâm Xuyên không cam lòng, từ kẽ răng nặn ra ba chữ: “Không lễ phép.”

Lời này lại một lần nữa chạm vào thần kinh của Diệp Nha, cô nhìn Diệp Lâm Xuyên, “Là ngươi không lễ phép với ta trước.” Cô nói tiếp, “Ngươi không lễ phép với ta, thì ta cũng không lễ phép với ngươi.”

“Đây là thái độ ngươi nói chuyện người lớn sao? Có tin ta đuổi ngươi xuống ngay bây giờ hay không?” Diệp Lâm Xuyên chưa bao giờ có gặp qua một đứa trẻ con ba tuổi không thể nói lý như vậy, hình như những câu có lý, thì đều đem những người nói câu đó dỗi hết.

“Chính ngươi có thái độ không tốt, Nha Nha cũng không cần phải có thái độ tốt với ngươi!” Diệp Nha phi thường tức giận, “Ba ba ta nói, yêu yêu bình đẳng, cho dù ngươi là một người rất cao lớn, cũng không thể cao cao tại thượng đi nhìn người khác, như vậy cổ sẽ gãy, đầu sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống.”

Cái logic quỷ gì thế này??

Diệp Lâm Xuyên giữa mày có chút bế tắc: “Ta chưa từng nói qua.”

“Cho nên ngươi không phải ba ba ta.” Diệp Nha nói vô cùng rõ ràng, “Ngươi không phải ba ba ta, đã vậy còn hung dữ với ta nữa.”

Sự lý trí cuối cùng của Diệp Lâm Xuyên cũng hỏng mất, ông buộc miệng nói: “Ta cứ hung dữ với ngươi!”

“Ta đây cũng hung dữ lại với ngươi!” Diệp Nha giương nanh múa vuốt về phía ông, “Ta siêu hung dữ!”

Diệp Lâm Xuyên cực kỳ khinh thường, hung cái rắm, có cho cô một trăm năm nữa, cũng hung dữ không nổi.

Không gian trong xe lại lần nữa tĩnh mịch.

Khuôn mặt Diệp Nha vì cãi nhau mà đỏ bừng bừng, cô lắc lư hai chân nhỏ, lén lút ngó nhìn Diệp Lâm Xuyên một cái, thấy ông không chú ý, giả vờ không thèm để ý, bắt đầu ca hát: “Quỷ chán ghét, uống nước lạnh, phá bể cá, cắt miệng……(*)”

________________

* Đây hình như là một bài hát nối chữ hay gì đó, mk đã tìm qua, n tại không hiểu tiếng Trung nên k chắc lắm. Đây là đoạn tiếng Trung  “讨厌鬼,喝凉水,打破鱼缸割破破嘴……”. Nếu bạn nào muốn có thể copy đoạn này lên google để tìm thử.

________________

Cô nhắc đi nhắc lại mỗi một câu, huyệt thái dương ở hai bên trán Diệp Lâm Xuyên hung hăng co giật.

Thấy tình huống không ổn, Diệp Thanh Hà vội che miệng Diệp Nha lại, không cho cô chọc tức ba thêm lần nào nữa.

Thành thật mà nói, tình huống hiện tại này thực sự rất buồn cười, trợ lý đi theo Diệp Lâm Xuyên đã được ba năm, chưa từng thấy ông mất bình tĩnh như ngày hôm nay, không làm được gì ngoài việc phẫn nộ.

Liếc gương mặt đen kịt như Bao Công của Diệp Lâm Xuyên, trợ lý càng nhìn càng cảm thấy buồn cười, rốt cuộc nhịn không được, phụt cười thành tiếng.

Phụt.

Một ánh mắt như đao rơi xuống.

Trợ lý sợ tới mức lưng căng cứng, mắt nhìn phía trước, không dám động đậy.

“Có muốn ta tìm người lái xe thay cậu không?”

“Xin lỗi Diệp tổng……” Da đầu trợ lý đã tê dại hoàn toàn, “Tôi, tôi chỉ đang nghĩ đến một chuyện khá hài hước thôi, không, không ý gì khác.”

Diệp Lâm Xuyên hừ lạnh, mặt vô biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khúc nhạc dạo đầu rất nhanh đã kết thúc, Diệp Nha ngắm nghía người trợ lý đang lái xe, nhìn chằm chằm nhìn vài giây, lúc này mới phát hiện ra tài xế lái xe đã đổi người. Cô kéo tay áo Diệp Thanh Hà, “Anh ơi, anh, chú tài xế đâu rồi?”

Diệp Thanh Hà không nói, mím môi đưa mắt về phía Diệp Lâm Xuyên.

Diệp Nha nháy mắt đã hiểu, cô rướn người về phía trước, dùng sức kéo tây trang của Diệp Lâm Xuyên, “Ngươi đuổi chú tài xế đi nơi nào rồi?”

Diệp Lâm Xuyên không nói lời nào, bực bội hất tay cô ra.

“Ngươi kêu chú tài xế trở về

đi.” Diệp Nha không để ý, tiếp tục nháo Diệp Lâm Xuyên, “Ta muốn chú tài xế.”

“Hắn không về được.” Diệp Lâm Xuyên tâm phiền ý loạn, “Ngoan ngoãn ngồi xuống.”

“Nha Nha lại đây.” Diệp Thanh Hà đặt cố định Diệp Nha ở trong ngực, không cho cô lộn xộn.

Diệp Nha tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lâm Xuyên, ông ngoái đầu nhìn lại, cho lại cô một ánh mắt còn hung dữ hơn.

A……

Yêu quái nhỏ sắp bị tức phát khóc rồi.

Sắp khóc rồi……

Khóc rồi……

Lá cây ở đỉnh đầu cô điên cuồng lắc lư, nước mắt trào dâng đầy hốc mắt, một lát sau, “bộp bộp” rớt xuống. Diệp Nha không gào khóc giống như lúc trước, chỉ yên lặng rơi nước mắt, thần sắc khổ sở như gặp phải ủy khuất rất rất lớn.

Chú tài xế là người tốt, Diệp Nha vô cùng yêu quý chú ấy.

Cô hiểu rõ, chú tài xế bị đuổi đi khẳng định là bởi vì cô, trong lúc nhất thời áy náy lại bực bội, nhiều hơn vẫn là khó chịu, nên không nói ra lời, khó chịu tột cùng.

Giờ khắc này cô đột nhiên ý thức được, ba mẹ không còn nữa, cũng không có ai chống lưng cho cô.

“Ta ta, ta nghe lời, ngươi kêu chú tài xế trở về đi.” Diệp Nha lau sạch nước mắt, “Ta sẽ không gọi ngươi là em trai thối nữa.”

Diệp Lâm Xuyên hừ nhẹ, không quan tâm.

“Ngươi là một người lớn, không thể lòng dạ hẹp hòi như vậy được~”

Diệp Lâm Xuyên giống như không nghe thấy lời cô nói, không có bất cứ vẻ gì.

“Con trai của chú tài xế sức khỏe không tốt, chú ấy mất việc thì sẽ không thể nuôi gia đình.” Ngày đó chú tài xế nói với cô rất nhiều rất nhiều, Diệp Nha nhìn thì có vẻ không thèm để ý, kỳ thật đều nhớ rõ rành mạch. Chú ấy thật vất vả, rất mệt mỏi, hai mắt bị mây đen che kín mít, cho nên dẫu thân thể không được thoải mái, Diệp Nha cũng nguyện ý cùng chú ấy đi công viên giải trí. Cô muốn chú ấy chơi vui vẻ trong chốc lát, có khả năng tâm tình sẽ trở nên tốt rất nhiều.

Cô là cỏ 4 lá mang đến may mắn cho mọi người; nếu người khác vì cô mà không vui, thì cô cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc.

Diệp Nha nói xong khiến Diệp Lâm Xuyên cau mày, nhưng rồi lại nhắm mắt tiếp: “Ta là thương nhân, không phải nhà từ thiện, hắn lơ là nhiệm vụ, ta làm chủ, ta có quyền đuổi việc hắn, hắn cũng cần phải trả giá vì sai lầm chính mình.”

Làm sai chính là làm sai.

Chuyện đã làm sai thì không có cách nào cứu vãn, nếu ông tha thứ cho lần đầu tiên sơ sẩy của hắn, như vậy ông còn phải tha thứ lần thứ hai, lần thứ ba hay sao??

Diệp Nha đối với những lời kia không biết nên nói gì, cúi đầu lau khô nước mắt, từ phía sau ʍôиɠ lấy cặp sách ra, lục tìm bên trong tờ mười tệ, Diệp Nha đau lòng nhìn chằm chằm mười tệ vài giây, cố nén đau lòng đưa mười đồng qua, “Em trai, này, ta có thể thuê chú tài xế chưa?”

Liếc nhìn tờ mười tệ nhăn bèo nhèo trêи tay cô, Diệp Lâm Xuyên một trận cứng họng.

Vừa mới nói không gọi là em trai đâu rồi?

“Nha Nha.” Diệp Thanh Hà kéo cô lại, “Tuy rằng anh cũng rất buồn cho chú tài xế không thể làm việc cho chúng ta. Nhưng mà mỗi người đều phải có trách nhiệm đối với hành vi của chính mình, em yên tâm, ba ba sẽ sắp xếp cho chú ấy một công việc khác.” Diệp Thanh Hà nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, “Đúng không, ba??”

Đã nói đến thế rồi, Diệp Lâm Xuyên không gật đầu không được.

Diệp Nha siết chặt đồng tiền, yên lặng, trong đầu chỉ có duy nhất một câu ――[ mỗi người đều phải có trách nhiệm đối với hành vi của chính mình. ]

Cô cắn cắn môi, tĩnh lặng cất tiền vào cặp sách.

Về sau…… cô sẽ ngoan ngoãn, sẽ không chạy loạn, không thể mang lại đến phiền toái cho người khác nữa. Về sau nếu có thể gặp chú tài xế, cô nhất định sẽ xin lỗi thật tốt, sẽ chịu trách nhiệm.

Khóc mệt rồi, Diệp Nha khịt khịt cái mũi, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào người Diệp Thanh Hà, ngủ thϊế͙p͙ đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN