Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 28
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nguyệt Hạ.
________________________
Phòng bảo vệ, Diệp Lâm Xuyên dùng tất cả công phu của mình nửa ngày mới giải thích rõ ràng được vì sao lại xuất hiện ở WC nữ, bảo vệ và người phụ nữ tố cáo ông kia đều rất thông cảm và nhiệt tình, sau phê bình xong vài câu, mới cho ông rời đi.
Trước khi đi Diệp Lâm Xuyên còn nghe được mấy lời lẩm bẩm ở phía sau truyền đến.
“Cha đơn thân……”
“Đúng vậy, thật không dễ dàng.”
Người cha đơn thân, thật không dễ dàng – Diệp Lâm Xuyên: “……” Thanh danh của ông bị hủy hết rồi, không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Chuyện phát sinh vừa rồi ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình Diệp Lâm Xuyên, ông im lặng đi ở phía trước, mây đen bao phủ cả khuôn mặt. Diệp Nha đi theo phía sau, thỉnh thoảng phải chạy lon ton vài bước mới có thể đuổi kịp bước chân của Diệp Lâm Xuyên, đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, thân thể cứng đờ giống như khúc gỗ.
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, quay đầu lại nhìn cô.
Diệp Nha đứng giữa đại sảnh, xung quanh người đi tấp nập, cô xoắn xoắn đôi tay, ánh mắt trông mong nhìn Diệp Lâm Xuyên.
“Làm gì???” Ngữ khí cực kỳ không tốt.
“Em trai……”
“Không được kêu ta là em trai.”
“…” Tự hỏi hai giây, Diệp Nha nhanh chóng thay đổi xưng hô.
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí giằng co bao trùm lên cả hai.
Diệp Lâm Xuyên hít thở sâu để chính mình bình tĩnh lại, “Nói.”
Diệp Nha cúi đầu nhìn quần mình, “ʍôиɠ ướt……”
Ánh mắt Diệp Lâm Xuyên dời xuống, hô hấp như tắc nghẽn.
Diệp Nha mặc cái quần ướt sũng đi rêu rao nãy giờ, người qua đường hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống của Diệp Nha, chốc chốc lại quay đầu, liếc mắt, chỉ chỉ trỏ trỏ. Ông mím môi, tiến lên cầm tay cô.
“Em trai?”
“Câm mồm!” Diệp Lâm Xuyên táo bạo, “Không biết lớn nhỏ……”
Không biết lớn nhỏ?
Diệp Nha giống như chú nai con mê man thật lâu, gõ gõ đầu mình, lúc sau bừng tỉnh đại ngộ, ngẩng đầu lên, ngọt ngào kêu một tiếng ――
“Cháu trai.”
Phụt.
Một cặp thiếu nữ đi ngang qua không nén được cười.
Diệp Lâm Xuyên nghiến răng nghiến lợi, vừa định trách cứ, thì chuông điện thoại chợt đánh tới, là trợ lý.
“Diệp tổng, bí thư Tiền nói hội nghị rất nhanh sẽ bắt đầu, hỏi ngài khi nào thì đến……”
Diệp Lâm Xuyên lúc này mới nhớ tới buổi chiều ông có một cuộc hội nghị ở công ty. Ông đưa mắt nhìn về phía Diệp Nha ở bên cạnh, đầu đang nghiêng tới nghiêng lui, cho dù chỉ là một quả bóng bay lơ lửng trêи không trung đều khiến cô lạ lẫm “woa” một tiếng.
Diệp Lâm Xuyên quét mắt nhìn cái quần bị ướt đến một nửa, nói: “Cậu vào đây một chuyến.”
“A…… Được.”
Ngắt điện thoại, Diệp Lâm Xuyên kéo Diệp Nha lẳng lặng đứng tại chỗ chờ. Không bao lâu, trợ lý thở hồng hộc chạy tới.
“Diệp tổng!”
Diệp Lâm Xuyên không nói hai lời đẩy Diệp Nha qua: “Cậu mang nó đi mua vài bộ quần áo đi.”
Trợ lý sửng sốt: “Vậy còn ngài?”
“Tôi đi họp.” Ông một tay câu lấy chìa khóa trêи tay trợ lý, nâng tay lên nhìn thời gian, khoảng mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu, “Mua xong thì trực tiếp đưa nó trở về.”
Nhìn bóng dáng người đàn ông không chút do dự rời đi, Diệp Nha buông tay trợ lý ra đuổi theo, “Ngươi phải đi sao?”
Diệp Lâm Xuyên bước chân vẫn tiếp tục, không ngừng nghỉ đi ra phía cửa lớn.
Diệp Nha nghiêng ngả lảo đảo, vừa chạy vừa nói: “Ngươi, ngươi sao lại có thể để ta lại với một người xa lạ được, thật không an toàn.”
Diệp Lâm Xuyên đột nhiên dừng bước, Diệp Nha không kịp phanh lại, cả người đều đập vào hai chân Diệp Lâm Xuyên.
“Ai nha!” Cô hét lên, ôm đầu lui về sau vài bước.
Nói ra có chút buồn cười.
Diệp Lâm Xuyên cưỡng chế giương khóe môi lên, khẽ nói: “Trợ lý Hà vừa rồi còn cùng ngươi ăn cơm xong, không phải người xa lạ.”
“Không được, không được.” Diệp Nha cực kỳ kháng cự, “Người quen cũng không được, trêи TV nói, kẻ bán trẻ con đều là người quen cả.” Giọng nói non nớt, trong trẻo, khi nói loại chuyện nghiêm túc này có chút tương phản đáng yêu. Nếu sinh ra trong một gia đình bình thường, ba ba của cô nhất định sẽ đem cô đặt trêи đầu quả tim mà yêu thương, nhưng đáng tiếc, Diệp gia không phải một gia đình bình thường, Diệp Lâm Xuyên cũng không phải là một ba ba yêu thương con gái.
“Yên tâm, tiểu bối như hắn sẽ không bán được trưởng bối như ngươi đâu.” Diệp Lâm Xuyên vỗ vỗ đầu cô, “Dù sao ngươi cũng thông minh như vậy mà, khẳng định sẽ không bị mắc mưu.”
Lời này nghe có chút quen tai.
Diệp Nha gãi gãi khuôn mặt, nghĩ cũng đúng. Cô đã là người trưởng thành một trăm tuổi rồi, bên trong đầu nhỏ thông minh toàn là kiến thức, chú hệ thống nói con người rất ngu ngốc, con người ngu ngốc vậy khẳng định sẽ không bắt cóc được cô, yêu quái thông minh nhất hành tinh.
Diệp Nha gật gật đầu, lưu loát xoay người, tay nhỏ tiêu sái giơ lên vẫy vẫy : “Bye ~
Một chữ tràn đầy dứt khoát và ngầu lòi.
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, không biết vì sao, ông bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Hà ――!”
Ở bên cạnh xem kịch – Tiểu Hà, vội vàng hoàn hồn, tung ta tung tăng chạy qua, nịnh nọt khom lưng: “Diệp tổng còn có gì phân phó ạ?”
“Bây giờ tôi tới sẽ không kịp hội nghị, câu thông báo với thư ký dời cuộc họp đến ngày mai.”
“A?” Như vậy, như vậy cũng quá đột ngột rồi?
Diệp Lâm Xuyên ngữ khí sắc bén: “Có vấn đề?”
Trợ lý liên tục lắc đầu, dựa theo lời của Diệp Lâm Xuyên nói, đi gọi điện thoại sửa đổi thời gian hội nghị.
Diệp Nha nghi hoặc nhăn mày lại: “Ngươi không đi nữa à?”
“Sao, ngươi rất thất vọng?”
Ông tùy ý hỏi, lại được Diệp Nha vô cùng chân thành gật đầu. Bởi vì khi nãy cô lại nhận nhầm em trai thối là ba ba cỏ 4 lá của chính mình, hết cách rồi, ai nói gương mặt này thật sự quá mức quen thuộc như thế cơ chứ, cho dù trong lòng biết rõ ràng đây không phải ba ba quen thuộc của mình, nhưng Diệp Nha vẫn nhịn không được mà gắn gương mặt này thành ba mình, cho nên khi ông muốn ném mình cho người khác, liền cảm thấy phi thường khổ sở. Nhưng mà sau đó ý thức lại, thì cần gì phải thất vọng, cần gì phải khổ sở.
Chỉ là một đứa em trai thối mà thôi.
Cô mới không thèm để bụng đâu.
Diệp Lâm Xuyên nhìn trong mắt Diệp Nha không có nửa điểm giả dối, ông cực không vui mà xách cô lên, ôm vào trong ngực, lòng bàn tay chạm vào một mảng ướt át lớn lớn, sau khi phản ứng lại biết đó là cái gì, vẻ mặt Diệp Lâm Xuyên đầy ghét bỏ, hận không thể lập tức chạy vào toilet rửa sạch sẽ tay của chính mình.
Quần áo trẻ con ở trêи tầng ba của trung tâm mua sắm, Diệp Lâm Xuyên ôm cô vào thẳng trong thang máy, tùy ý đi vào một cửa hàng bán quần áo trẻ con.
Trong tiệm trước mắt được trang trí rất xinh đẹp, nào váy nào quần, còn có cả bộ tóc giả và trang phục của công chúa Elsa , màu sắc rực rỡ khiến người xem hoa hết cả mắt.
Diệp Lâm Xuyên thả Diệp Nha xuống dưới, nói với người bán hàng: “Phiền cô, chọn cho đứa bé này một bộ quần áo.” Diệp Lâm Xuyên nhấn mạnh, “Không được mặc quần yếm.”
Nữ nhân viên liếc nhìn vệt nước trêи chiếc quần yếm bò, hơi giật mình.
“Em, Em tè ra quần.” Diệp Nha nắm góc áo, ngượng ngùng cúi đầu, “Em sẽ tự mình thay quần, không cần chị thay giúp em!”
Cô cắn răng thận trọng nói từng chữ, dáng vẻ trời sinh ngốc manh đáng yêu. Lại nhìn đến mái tóc xù xù của cô, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to trong suốt như thủy tinh, phía dưới mắt đuôi còn ấn định một nốt ruồi son.
Nhân viên cửa hàng công tác ở đây đã nhiều năm chưa từng gặp qua cô bé nào xinh đẹp như vậy, cả trái tim như muốn tan chảy, có chỗ nào ghét bỏ cho được.
“Không sao hết, chị giúp em thay nhá.” Cô lấy một chiếc váy chiffon từ trêи giá xuống và chuẩn bị sẵn cả đồ lót, rồi dắt Diệp Nha vào phòng thử đồ: “Mặc váy vào đi WC sẽ tiện hơn rất nhiều, nào, chúng ta đi thay đồ.”
Diệp Nha cầm tay nhân viên cửa hàng, không yên tâm quay đầu dặn dò Diệp Lâm Xuyên: “Ta phải đi thay quần áo, em trai không được đi loạn đâu đấy.”
Diệp Lâm Xuyên biểu tình vô cảm.
Nữ nhân viên đặc biệt bối rối: “Đây không phải ba ba của em sao?”
Diệp Nha lắc đầu: “Không phải, không phải, hắn không phải ba ba của em.”
“…… A?”
Diệp Nha nghiêm nghị nói: “Là em trai, cháu trai của Nha Nha ~” Diệp Nha cũng không biết rốt cuộc ông thích cái xưng hô nào, vì thế nói hết lên cùng nhau, để xem ông thích cái nào thì gọi cái đó.
“……???”
Diệp Lâm Xuyên khóe miệng co giật, “Đừng nghe nó nói chuyện ma quỷ.”
“Ta không có nói chuyện ma quỷ!” Diệp Nha trừng mắt lại, túm túm mái tóc trêи đỉnh đầu, oán giận, “Người ta lại không phải là quỷ, con nít con nôi thì sẽ nói lời bậy bạ, thật không có cách gì với những người trẻ tuổi như các ngươi……” Miệng cô lẩm bẩm lầm bầm, chủ động đi nhanh vào phòng thay quần áo, lúc đi vào còn cố ngoái lại nói một câu, “Mới hơn ba mươi tuổi đầu quả nhiên còn non nớt.”
Nữ nhân viên trợn mắt, há hốc mồm miệng: “Con gái ngài…… thật đặc biệt.”
Diệp Lâm Xuyên cười nhạt, an tĩnh ngồi chờ ở ghế sô pha.
Tướng mạo ông xuất chúng, một thân áo quần bình dị vẫn khó chắn khí chất cao quý của ông, hễ cứ có những cô gái trẻ tuổi đi ngang qua đều sẽ dừng lại ở trước cửa nhìn hắn hơn nửa ngày. Diệp Lâm Xuyên cảm giác chính mình không khác gì con khỉ ở đoàn xiếc, ông bực bội nhíu mày, lạnh giọng thúc giục: “Còn chưa xong sao??”
“Đây rồi, đây rồi.” Nhân viên cửa hàng đẩy cửa, mang theo Diệp Nha đi ra.
“Con gái của ngài chăm chút một tí thôi cũng thật xinh đẹp.”
Đầu tóc lộn xộn của cô được nhân viên cửa hàng bện thành hình quả dứa (*), hai cái đuôi tóc thắt cố định bằng hai cái nơ nhỏ, thả ở sau gáy. Cô mặc một chiếc váy liền lộ vai, trêи tay còn ôm đồ chơi Na Tra do nhân viên cửa hàng cho.
__________________________
* Bện dứa là một trong những kiểu tết tóc các loại trái cây khá phổ biến ở Trung Quốc, thích hợp cho những cô nàng tóc ngắn và ưu bện tóc.
_________________________________
“Mọi người xem kìa, đứa trẻ kia thật đáng yêu.”
Không ngoài dự đoán, Diệp Nha lại một lần hấp dẫn mọi sự chú ý của người xung quanh.
“Đây là bảo bối nhà anh à? Năm nay mấy tuổi rồi?” Một bà mẹ trẻ mang thai được năm tháng tiến lên bắt chuyện, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nha tràn đầy yêu thích, “Thật hâm mộ nha, hy vọng con gái của mình cũng có thể đáng yêu được như vậy.”
Chỗ nào đáng yêu??
Mắt các người hỏng hết rồi phải không?
Diệp Lâm Xuyên trêи dưới đánh giá Diệp Nha vài lần, “Lấy bộ này đi.” Ông lấy bóp tiền ra, chuẩn bị trả.
“Ngài có muốn xem các kiểu dáng khác không? Bộ đồ thể thao kia có thể cho em bé mặc đi học, hay chạy nghịch cũng thoải mái.”
Đi học.
Diệp Lâm Xuyên lúc này mới nhớ tới nhãi ranh này còn phải đi học.
Ông thậm chí còn chưa nghĩ đến chọn trường nữa.
Phiền chết mất.
Mắt thấy khách đến cửa hàng này càng ngày càng nhiều, cảm xúc Diệp Lâm Xuyên cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn, tùy ý giơ ngón tay lên chọn: “Từ bên này đến bên kia, lấy hết.” Sau đó đi ra quầy thanh toán: “Quẹt thẻ.”
Mặt sau người cảm thán: “Nhà giàu mới nổi a……”
Mua quần áo xong, Diệp Lâm Xuyên lại đi mua đồ dùng học tập cho Diệp Nha, trợ lý cầm bao lớn bao nhỏ, chịu thương chịu khó làm người đẩy xe ở phía sau. Diệp Lâm Xuyên nhìn thời gian, đã đến lúc trở về rồi.
Nhưng lúc này, Diệp Nha lại đang đứng trước cửa hàng đồ chơi mãi không chịu dịch bước.
Cô đặt tay lên cửa kính, mong ước nhìn bộ đồ chơi Transformers trong tủ kính.
Diệp Lâm Xuyên nhìn nhìn cô, sau đó lại nhìn thấy búp bê Barbie phía sau Transformers, tâm tình thay đổi, tức khắc muốn làm chuyện xấu: “Muốn?”
Diệp Nha gật đầu.
Tiểu Tử ɖu͙ƈ thích Transformers, cô nhớ rất rõ.
Diệp Lâm Xuyên nhướng mày, lạnh nhạt cười: “Không cho mua ngươi.”
Khóe miệng Diệp Nha chậm rãi cụp xuống, rất nhanh lấy lại tinh thần: “Mới không cần ngươi mua! Ta tự mua!”
“Thật sao??” Diệp Lâm Xuyên cười như không cười, “Ngươi có tiền không?”
“Ta có tiền!” Cô mở cái túi nhỏ tùy thân, lấy ra một đồng mười tệ nhăn nhúm, giơ lên cao, khoe với ông, ” Nhìn đi! Nha Nha có tiền!” Chưa khoe được bao lâu, cái đầu nhỏ cúi thấp xuống, “Nhưng mà đây là trả Nhiên Nhiên……”
Cô mượn Nhiên Nhiên mười tệ, phải trả lại cho Nhiên Nhiên ~
Haizz.
Nhưng cũng muốn mua đồ chơi cho Tiểu Tử ɖu͙ƈ.
Tiểu Tử ɖu͙ƈ vẫn luôn hy vọng được đi chơi với ba ba, muốn ba ba mua cho đồ chơi. Bây giờ cô mua Transformers, nói với Tử ɖu͙ƈ là ba ba cố ý mua cho hắn, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng……
Yêu quái nhỏ không có tiền.
Đôi mắt Diệp Nha gần như muốn dán lên trêи người Transformers, cảm xúc trêи mặt rõ ràng rất muốn mà lại không thể.
“Nuôi ngươi đã rất phí tiền rồi, ta sẽ không mua đồ chơi cho ngươi đâu.” Diệp Lâm Xuyên lạnh nhạt phun ra từng chữ, không một chút nào vì biểu tình đáng thương của cô mà mềm lòng.
Diệp Nha bất mãn quay người lại: “Ta mới không cần ngươi nuôi!”
“Ha?” Diệp Lâm Xuyên cười, “Không cần ta nuôi, thế mà lại còn ăn của ta, mặc của ta, dùng của ta, hiện tại còn muốn mua đồ chơi.”
“Ta, ta vốn dĩ không cần ngươi nuôi!” Tâm tình Diệp Nha lại một lần nữa nổi lên, “Ông mặt trời sẽ nuôi ta!”
Cỏ 4 lá dựa vào mặt trời mà sống, muốn nuôi thì cũng phải là mặt trời nhỏ nuôi, mới không đến lượt em trai thối đâu.
Diệp Lâm Xuyên cười nhạo, trẻ con quả nhiên chính là trẻ con, lời nói ra giống như làm trò hề cho người khác.
“Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, thì ngươi đừng tìm ta.” Ông nghiêng đầu nhìn giá niêm yết trêи món đồ chơi kia, sau khi giảm giá còn 100 tệ, 100 tệ đối với ông mà nói chỉ là mưa bụi, nhỏ bé đến mức không đáng kể.
Ông nói: “Nếu tự ngươi có thể nghĩ cách kiếm một trăm tệ thì đi mua, còn nếu không thì về nhà cùng ta, ta không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian với ngươi.”
Diệp Nha không nói lời nào.
Trợ lý xem đến đây, không nhịn được, chen vào nói: “Diệp tổng, đấy cũng chỉ là một con búp bê thôi mà, mua luôn đi……”
Thần sắc Diệp Lâm Xuyên lạnh nhạt.
Không phải ông keo kiệt không cho mua, cũng không phải có ý định làm khó xử một đứa trẻ. Ông chỉ không muốn đứa trẻ này bị nhiễm tật xấu, đừng nói người đứng đây hôm nay là Diệp Nha, kể cả có là con trai ruột của chính mình thì kết quả cũng giống vậy thôi.
Mấy đứa trẻ con hôm nay muốn cái này, ngày mai muốn cái kia, lâu dần sẽ thành một thói quen khó sửa.
“Tự mình mua thì tự mình mua……” Diệp Nha ủy khuất thì thầm, không phải chỉ là một trăm tệ thôi sao, lấy trí thông minh của yêu quái nhỏ cô đây khẳng định có thể kiếm được.
Cô nhìn nhìn đồng mười tệ trêи tay mình, lại nhìn nhìn tủ kính, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cô có cách rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!