Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 3
Edit: Hạ Hạ.
Beta: Nguyệt Hạ.
Cửa xe mở ra, một thiếu niên bước nhanh xuống xe.
Tuổi của hắn cũng không quá lớn, có lẽ là khoảng mười hai mười ba tuổi, sợi tóc đen nhánh, mắt như ô ngọc, mặt mày non nớt mà tinh xảo, quanh thân lộ ra khí chất có vài phần ôn nhu mà cao quý như thấm nhuần vào trong xương cốt.
“Làm sao vậy, Thanh Hà?” Tài xế từ trong xe bước ra, tò mò hỏi hắn.
Diệp Thanh Hà không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Diệp Nha đang nằm trêи ghế.
Có lẽ do xung quanh quá tối, vì thế hắn nhẹ nhàng ngồi xổm trước ghế dựa, ghé sát gần hơn vài phần lặng lẽ quan sát.
Tiểu cô nương hô hấp dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng có chút không bình thường, cũng không biết là do quá lạnh hay là không có cảm giác an toàn, mà thân thể dường như đang run lên nhè nhẹ.
Diệp Thanh Hà nhìn thấy Diệp Nha như vậy, bên khoé mắt trái không nhịn được mà nghẹn ngào muốn rơi lệ
“Nha Nha……” Trong miệng Diệp Thanh Hà khẽ nỉ non, đầu ngón tay không tự chủ được mà chạm vào khuôn mặt cô.
“Thanh Hà?”
Tiếng chú tài xế gọi làm hắn hoàn hồn trở lại, nhưng Diệp Thanh Hà vẫn như cũ trầm mặc, khom lưng xuống, cẩn thận ôm đứa trẻ vào trong xe, ngẩng đầu nhìn chú tài xế còn đang hoảng loạn, nói: “Chú Triệu, chúng ta đi thôi.”
Tài xế dù có thân đến đâu cũng chỉ là một người làm công có những việc mà chủ nhân làm không tiện hỏi nhiều, gật đầu lên xe khởi động máy.
Diệp Nha phát sốt, rơi vào trạng thái hôn trầm*, căn bản không biết có người đem cô mang đi.
* Hôn trầm là trạng thái nặng nề của cơ thể và mờ tối của tâm thức, kéo ta vào tâm trạng uể oải, lừ đừ và chán nản.
Xe hơi vững vàng chạy trêи đường, trong không gian nhỏ hẹp, Diệp Thanh Hà không nhịn được tò mò mà quan sát cô nhiều hơn.
Giống nhau như đúc.
Cùng người em gái đã chết của hắn giống nhau như đúc, ngay cả vị trí nốt ruồi dưới đôi mắt kia cũng không sai một chút nào.
Em gái hắn vừa mới sinh ra được một tháng liền bất hạnh mà chết yểu.
Sau khi em gái qua đời, mẹ hắn đau đớn muốn chết, không màng đến sự ngăn cản mạnh mẽ của cha, sử dụng gen của em gái, nhân bản lên tạo ra Diệp Nha thứ hai, ngay cả tên cũng không đổi.
Diệp Thanh Hà nhớ trong khoảng thời gian đó, từ khi Diệp Nha nhân bản vào trong nhà, quan hệ của cha mẹ rõ ràng là lãnh đạm hơn trước rất nhiều. Nhưng mẹ hắn cũng không thèm quan tâm, dùng hết khả năng của mình tận tâm tận lực cung cấp những thứ tốt nhất cho Diệp Nha nhân bản.
Nhưng loại hạnh phúc này cũng không kéo dài được bao lâu.
Em gái nhân bản này của hắn không được mấy tháng đã có biểu hiện chỉ số thông minh vượt cao so với người bình thường, cô học cái gì cũng rất nhanh,giao thông,giao tiếp, toán học dành cho trẻ nhỏ, cơ hồ là nhất điểm tức thông*. Bởi vì quá mức thông minh, ngược lại không có ý thức cùng với tình cảm bình thường mà một đứa trẻ nên có, cô xé nát ảnh chụp em gái ruột của hắn, cố ý đập nát bình hoa yêu thích của mẹ. Không chỉ vậy, nếu hắn nhớ không nhầm thì có một lần mẹ té xỉu trêи mặt đất, Diệp Nha nhân bản trông thấy vậy mà không khóc cũng không nháo, chỉ thờ ơ ở một bên chơi trò chơi.
* Nhất điểm tức thông: ở trong trường hợp này có thể hiểu là, chỉ cần một lần hướng dẫn liền có thể tự hiểu hết tất cả.
Diệp Thanh Hà từng nghe mẹ hắn có nói qua một câu: “Cho dù tướng mạo giống nhau, kiểu gen tương đồng, trước sau gì cũng không phải là con gái của ta.”
“Thanh Hà, em gái của con sớm đã chết, sống lại đây cũng chỉ là máy móc vô cảm.”
Ngay sau ngày hôm đó, mẹ hắn đã chết vì bệnh.
Không lâu sau, lúc Diệp Nha nhân bản được một tuổi đã bị cha đưa đi, cha hắn nói là đưa ra nước ngoài, thế nhưng Diệp Thanh Hà lại tìm được trong ngăn kéo của cha hắn một bản hiệp nghị tiêu hủy con người nhân bản, mà ở trêи mặt giấy có ấn dấu vân tay và chữ ký của cha hắn.
Diệp Thanh Hà khi ấy tuổi còn nhỏ, hắn không hiểu thế sự, quá mơ hồ với thế giới xung quanh, chỉ nhớ rõ muội muội hắn lúc rời đi có vẻ như rất khổ sở; hắn cũng không biết Diệp Nha nhân bản vốn nên tiêu hủy vì sao lại ở nơi này, nhưng hắn chỉ biết khoảng thời gian đó vô cùng vui vẻ, hạnh phúc nhất mà hắn từng trải qua.
….
Xe dừng trước biệt thự Diệp gia, Diệp Thanh Hà nhìn phía chú tài xế đang lái xe ở phía trước: “Chú Triệu, cha cháu có phải hơn một tháng nữa mới trở về đúng không?”
“Tiên sinh nói nửa tháng sau sẽ trở về.”
Diệp Thanh Hà nghĩ nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Trước khi cha cháu trở về, chú có thể không nói chuyện này cho ông ấy biết được không?.”
Chuyện này chỉ chính là Diệp Nha.
Tài xế gật đầu: “Tôi sẽ coi như không biết.”
Vừa vào Diệp gia, Diệp Thanh Hà giao Diệp Nha cho bảo mẫu, còn mình thì sốt ruột chờ đợi ở bên ngoài. Mãi cho đến khi bảo mẫu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo cho Diệp Nha, mới báo lại cho hắn.
Tiểu cô nương nằm hôn mê ở trêи giường, thân thể phấn điêu ngọc trác của cô nhóc lộ ra dưới tấm chăn màu lam nhạt, tóc ngắn tự nhiên bao lấy khuôn mặt nho nhỏ, hàng mi dài đen nhánh, mỗi khi rung động lại giống như những cánh bướm vỗ nhè nhẹ.
— Thật là đáng yêu.
Diệp Thanh Hà ngồi ở mép giường, thích thú xoa xoa gương mặt của cô.
“Nha Nha là phát sốt sao?” Diệp Thanh Hà nâng đôi mắt giống hệt như đôi mắt của Diệp Nha lên, trong mắt biểu lộ sự lo lắng không hề che dấu.
Bảo mẫu nắm chặt tay, môi mấp máy: “Nếu chỉ có phát sốt thì thật tốt nhưng……”
“Nhưng cái gì?”
Bảo mẫu không trả lời, ánh mắt dừng ở trêи người Diệp Nha.
Diệp Thanh Hà cảm thấy quái dị, lập tức xốc chăn, vén quần áo trêи người Diệp Nha lên xem.
Làn da của đứa trẻ tái nhợt, nhỏ gầy khô quắt. Ở bụng, cánh tay, ngực, đùi, toàn thân trêи dưới đầy những lỗ kim cùng vết thương lớn bé tạo thành một mảng màu đỏ vô cùng quỷ dị.
Những vết thương dữ tợn đập vào mắt, làm hắn không dám xem tiếp.
Trong lòng Diệp Thanh Hà chua xót, cố nén nước mắt kéo quần áo Diệp Nha xuống.
“Ngày mai bác sĩ Lý sẽ đến làm kiểm tra cho Tiểu Tử ɖu͙ƈ, đến lúc đó nói ngài ấy xem qua cho tiểu cô nương này. Hẳn không phải là vấn đề lớn gì, cậu không cần quá khổ sở.” Bảo mẫu trấn an hai câu, “Đã không còn sớm nữa, nếu không cậu đi ngủ trước đi. Đêm nay để tôi trông coi ở chỗ này cho.”
Diệp Thanh Hà không tình nguyện lắm miễn cưỡng gật đầu, mỗi bước đi lưu luyến rời khỏi phòng.
Chờ đến khi hắn về phòng ngủ, bảo mẫu cũng vô cùng tận tâm chăm sóc cho Diệp Nha, cứ cách một đoạn thời gian sẽ lại vào xem cô có đái dầm hay không, có đá chăn hay không?
**
Một giấc này của Diệp Nha ngủ thật sự an ổn, thẳng một mạch đến tám giờ sáng mới tỉnh lại.
Nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Diệp Nha theo phản xạ có điều kiện muốn vươn cành cây ra, tiến hành quang hợp như thường ngày, kết quả cô đã quên mất, cô hiện tại không có lá cây, chỉ có thể miễn cưỡng duỗi duỗi cánh tay, đá đá chân nhỏ ngắn ngủn.
[ Ngủ ngon không? ] ngữ khí hệ thống có chút oán niệm.
“Thúc thúc buổi sáng tốt lành.” Diệp Nha rất có lễ phép chào hỏi, “Thúc còn ở đây nha.”
Thúc còn ở đây nha?
Nha?
Nói nghe một chút cái này nên nói gì đây, nói cài gì đây!
Hệ thống cảm thấy nó sẽ rất nhanh chết vì buồn bực, nó rõ ràng là muốn cho Diệp Nha ngồi trêи xe của Hạ Tình để đi theo cốt truyện tiểu thuyết, hiện tại thì ngược lại, cô nương này trực tiếp trở về Diệp gia luôn!!
Theo như trong tiểu thuyết, nữ phụ ác độc 14 tuổi mới bị lão đại Diệp gia Diệp Thanh Hà tìm trở về.
Cô sau khi trở về, sẽ đem toàn bộ Diệp gia náo đến long trời lở đất, chó gà không yên.Diệp Tử ɖu͙ƈ vốn dĩ mắc chứng bệnh cuồng táo bạo vô cùng nặng, hai người tính cách không hợp, ngày đêm khắc khẩu, nghiêm trọng thì sẽ động thủ;
Còn Diệp Lâm Xuyên, hắn ngay từ đầu đã không thích sự xuất hiện của đứa con gái nhân bản này, đối với nàng vẫn luôn lãnh đạm. Nữ phụ cũng biết rõ ràng, lúc trước chính Diệp Lâm Xuyên tìm người tiêu hủy cô, cho nên đối với hắn càng không có ý tốt, chỉ có ý hận, vì thế đã lập mưu để trả thù; Diệp Thanh Hà vốn dự định muốn khôi phục lại sự vựng chắc cho gia đình, nhưng không ngờ càng ngày càng loạn, rốt cuộc không gượng dậy nổi, bệnh tim tái phát cứ thế mà ra đi, chết khi mới chỉ có 23 tuổi.
Dù gì cũng không có vấn đề gì, nếu đã bị tìm trở về, hoàn thành xong trước cốt truyện cũng không có vấn đề gì!!
Nữ phụ pháo hôi tóm lại đều phải chết, chết sớm hay chết muộn cũng không khác gì mấy.
Hệ thống tự khai sáng đầu mình, hơn nữa bắt đầu phát nhiệm vụ nữ phụ ác độc.
[ Yêu cầu ký chủ làm chuyện xấu khiến cho anh em Diệp gia chán ghét, bây giờ mời ký chủ tùy ý chọn một trong bốn nhiệm vụ dưới đây để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, khi đạt được cấp SSS sẽ cho điểm, khen thưởng nhiệm vụ: 【 hạt giống nguyện vọng 】]
Giao diện màu lam nhạt xuất hiện ở trước mắt Diệp Nha, đồng thời giao diện đưa ra bốn sự lựa chọn.
1: Xé sách bài tập của Diệp Thanh Hà.
2: Điên cuồng nhục mạ Diệp Thanh Hà xấu.
3: Khiến cho Diệp Tử ɖu͙ƈ lăn.
4:Làm toàn bộ ba nhiệm vụ trêи.
Diệp Nha đối với sự chuyển động của những hàng chữ nhỏ kia, cẩn thận phân biệt hồi lâu, bối rối cắn ngón tay.
[ Nha nhi có vấn đề gì không? ]
Nghĩ ngợi một hồi thì thấy Diệp Nha cũng chỉ là một đứa trẻ, hệ thống vô cùng tận lực tuyên bố những nhiệm vụ không quá ác độc, như việc xé nát sách bài tập hay đại loại như vậy chỉ hành vi ác độc nhỏ, một giây là có thể hoàn thành.
Lông mi Diệp Nha khẽ run, thản nhiên nói: “Thúc thúc, con không biết chữ.”
[……]
Nàng thành thật dò hỏi: “Thúc có thể viết yêu tự được không?”
Hệ thống: [¥%……&&#¥%%@! ]
[ Chữ số có biết được không? ]
Diệp Nha hoảng thực sự.
Hệ thống nhận mệnh, chịu thua nói: [ vậy ngươi xem bốn cái kia, cái nào thuận mắt thì chọn một cái. ]
“À ~” Diệp Nha phản ứng mau lẹ, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng điểm vào cái nhiệm vụ thứ ba. Mẹ cô từng nói qua, Cứ có ba dài một ngắn thì chọn ngắn nhất ~
[ Tiếp nhận nhiệm vụ thành công, yêu cầu trong 12 giờ phải hoàn thành. ]
Diệp Nha nhìn như đã hiểu, nhưng —
“Thúc thúc điều thứ ba là cái gì vậy ạ, thúc không nói cho ta biết sao?”
Hệ thống cố gắng kiên nhẫn nói: “Nha Nha phải là cho nhị ca của ngươi lăn lăn.”
Diệp Nha ngây thơ nghiêng đầu nhỏ, đang muốn cùng hệ thống nói mấy câu, thì từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Diệp Nha giật mình từ trêи giường nhảy xuống đất, ôm lấy áo khoác ở trêи ghế trốn ra sau bức màn.
Nàng che đầu cùng với đôi mắt vô cùng kín mít, nhưng thân thể lại hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài.
Hai cái đùi của nàng vô cùng rõ ràng lộ ra, làm Diệp Thanh Hà mới vừa tiến vào rất khó mà không chú ý vào nó. Diệp Thanh Hà đứng ở trước cửa trầm mặc, nghiêm túc tự hỏi có nên nhắc nhở cô nhóc hay không?
Có lẽ nhắc nhở như vậy sẽ làm tổn thương đến bạn nhỏ…
Ừm……
Sau khi suy nghĩ ba bốn giây, Diệp Thanh Hà quyết định phối hợp chơi cùng nàng, “Thật kỳ quái, tại sao lại không thấy Nha Nha đâu nhỉ? Em ấy chạy trốn rồi hay sao?”
Diệp Nha tự cho rằng mình đã trốn rất kỹ giật giật hai lỗ tai, thật cẩn thận vén áo khoác lên thò nửa cái đầu ra, tròng mắt đen nhánh trong suốt nhìn về phía Hà Diệp Thanh, “Làm sao anh biết em tên là Nha Nha?”
Diệp Thanh Hà mím môi nén cười, đi qua ngồi xổm trước mặt cô, “Đói bụng chưa?”
Diệp Nha sờ sờ cái bụng trống rỗng, “Đói.”
Diệp Thanh Hà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô, dắt cô đến bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, ngồi ở bên cạnh chống cầm, khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn Diệp Nha: “Ăn đi.”
Trong lòng Diệp Nha đầy cảnh giác, nhưng khi thấy có một chú mèo con màu trắng nằm trêи đỉnh đầu của Diệp Thanh Hà thì không còn sợ nữa.
Một người có linh vật bảo hộ thì có thể biết được bản chất của người đó, cho nên chắc chắn vị đại ca ca này không phải người xấu.
“Có muốn anh bón cho em không?” Diệp Thanh Hà cảm thấy để một đứa trẻ bé như vậy tự mình cầm thìa thật là làm khó nhóc, vì thế hồ hởi muốn giúp cô.
Diệp Nha lắc đầu: “Em là người trưởng thành đã một trăm tuổi rồi, không cần anh bón hộ đâu.”
Câu nói kia của hệ thống cô vẫn âm thầm ghi nhớ đến tận bây giờ.
Đáy mắt Diệp Thanh Hà thoáng có chút mất mát, ánh mắt khẽ lướt qua, chú ý tới chiếc áo khoác ở trêи người cô, hình như có chút quen mắt.
Đây là…… đồng phục trường hắn mà?
“Nha Nha cái áo này em lấy ở đâu ra vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!