Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá
Chương 49
Edit: Minh
Beta: Lemon, Nguyệt Hạ.
_________________________________________
Diệp Nha nhanh chóng được dỗ dành, tay không còn đau nữa cũng lập tức quên đi cảm giác khó chịu vừa nãy, bưng một chậu nước nhỏ đi tưới hoa. Cô sợ mình lại ngã lần nữa, nên mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận.
Cửa sổ phòng khách mở toang, màu xanh biếc hiện rõ trong tầm mắt, làn gió hè mát lạnh nhẹ nhàng đưa một đóa bồ công anh nhỏ vào trong phòng, rất nhanh sự chú ý của Diệp Nha bị đóa bồ công anh hấp dẫn, tầm mắt di chuyển theo nó.
“Xin chào, bồ công anh.” Diệp Nha mỉm cười thân thiện, ngọt ngào chào hỏi với bồ công anh nhỏ.
“Cút, thả bố mày ra.”
―― bồ công anh này hơi hung dữ.
“Tránh ra tránh ra, sắp đụng trúng rồi! !”
Đóa bồ công anh kia càng lúc càng gần, tiếng thét chói tai dừng trêи chóp mũi trắng nõn nhỏ nhắn của Diệp Nha, đối diện với đôi mắt đen bóng của cô, cảm giác ngứa ngáy khó chịu từ mũi truyền đến, khiến người ta muốn hắt hơi.
“A. . . . . .” Đôi mắt Diệp Nha chảy ra nước mắt theo cơ chế sinh lý, miệng mở ra “Hắt xì ――!”
Cơn hắt xì này rất thoải mái, thân thể nhỏ bé cũng theo đó mà bị giật nảy cả lên, tay nhỏ không cầm chắc, nước trong chậu nước đổ ra bên ngoài.
Diệp Nha không hề phát hiện những việc này, nhăn nhăn chiếc mũi nhỏ bị ngứa ngáy, đột nhiên cảm giác được có ánh mắt thâm trầm đang chăm chú nhìn mình.
Diệp Lâm Xuyên ngồi xổm trước bàn trà sắp xếp lại tạp chí trêи bàn, có thể thấy rõ nửa bả vai ướt đẫm của ông, cả mấy quyển sách trêи bàn cũng ướp nhẹp.
Diệp Nha nhìn chậu nước nhỏ, lại nhìn Diệp Lâm Xuyên, lại nhìn chậu nước nhỏ, rồi quay sang nhìn Diệp Lâm Xuyên.
Ngây người.
“Nhóc có ý gì?” Diệp Lâm Xuyên run run bả vai đầy nước “Cố ý?”
“Chị không cố ý.” Diệp Nha yếu ớt giải thích, “Chị chỉ muốn tưới nước cho hoa.”
“Nhóc tưới nước cho hoa, hay là tưới nước cho ta?” Diệp Lâm Xuyên liếc nhìn mặt đất thật vất vả mới lau khô được, tức giận nói: “Muốn trả thù?”
Diệp Nha nghiêng đầu chớp mắt, trầm ngâm một chút rồi tri kỷ nói: “Em cũng có không ở trong đất đâu, nếu em mà ở trong đất, chị nhất định sẽ tưới nước cho em.”
Hoa sống trong đất là để giữ ẩm, con người lại không sống trong đất, cô cố ý tưới nước làm gì.
Diệp Lâm Xuyên thở phì phò, nghiến răng nghiến lợi: “Nhóc đang nguyền rủa ta chết đi sao?”
Diệp Nha sửng sốt, gấp gáp nói: “Chị không có!” Cô ăn ngay nói thật, sẽ không nguyền rủa người khác chết đi, cô là yêu quái tốt, yêu quái tốt sẽ không nguyền rủa người khác!
Sắc mặt Diệp Lâm Xuyên càng ngày càng đen, Diệp Nha nhìn chung quanh, thả chậu nước xuống rồi cầm một mảnh vải nhỏ lau lau vệt nước trêи mặt ông, “Nha Nha lau cho em, em đừng tức giận nha ~”
Lau được hai cái, Diệp Nha đột nhiên cảm thấy mảnh vải này nhìn rất quen mắt, hình như đây là miếng giẻ cô vừa dùng.
Động tác của Diệp Nha chợt dừng lại, chậm rãi giấu mảnh vải ra sau lưng.
“. . . . . . Xin lỗi.” Lần này Diệp Nha quả thực có lỗi, đầu nhỏ cúi xuống, lẳng lặng đứng trước mặt ông.
Cái khăn kia đã thối, mặt Diệp Lâm Xuyên còn thối hơn, ông nắm lấy cánh tay của Diệp Nha, cắn một ngụm lên cánh tay như củ sen kia, cắn xong còn lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy, tự nhốt mình trong toilet.
Diệp Nha ngơ ngác nhìn cánh tay, xòe ngón tay đếm từng dấu răng mới xuất hiện ――
Một . . . . . .
Hai . . . . . .
Ba . . . . . .
Miệng mếu máo: “A.” . . . . . . Cô bị cắn.
Cô bị cắn! !
Hốc mắt Diệp Nha đỏ lên, giơ cánh tay chạy tới chỗ Diệp Thanh Hà: “Anh ơi, Diệp Lâm Xuyên muốn ăn Nha Nha, hắn ta muốn ăn em!” Diệp Nha vô cùng sợ hãi, nói đến chữ nào là lại run lên chữ ấy, thút tha thút thít, khổ sở không ra cái dạng gì.
Diệp Thanh Hà đau đầu, không thể nhịn được nữa mà oán trách vài câu: “Ba, ba làm cái gì vậy?! Nha Nha là trẻ con, ba cũng là trẻ con luôn hay sao?”
Vất vả lắm mới dỗ được.
Thân là người lớn mà còn làm cho người khác thêm phiền.
Diệp Thanh Hà cúi xuống nhìn cánh tay Diệp Nha, may mà ba còn biết nặng nhẹ, dấu răng rất nhanh đã mờ đi, chỉ là Diệp Nha luôn cho rằng Diệp Lâm Xuyên sẽ ăn cô, mặc cho Diệp Thanh Hà giải thích thế nào cũng không thể làm thay đổi suy nghĩ này của cô nhóc.
Kẽo kẹt.
Cửa toilet lại mở ra.
Diệp Nha sợ run cả người, quay đầu trốn sau lưng Diệp Thanh Hà, chết cũng không muốn nhìn Diệp Lâm Xuyên lấy một cái.
“Ba, ba lại đây giải thích với Nha Nha đi.”
Diệp Lâm Xuyên mặt không chút cảm xúc, từ trong túi quần móc ra điếu thuốc rồi đi ra ban công hút.
Bầu không khí trong phòng khách tràn ngập sự quái dị, Thẩm Nhiên theo dõi toàn bộ quá trình bỗng nói với Tử ɖu͙ƈ: “Ba anh thật kì lạ, hình như chú ấy không biết làm cha như thế nào.”
Lời thì thầm non nớt theo gió bay vào tai Diệp Lâm Xuyên, bàn tay đang cầm điếu thuốc dừng lại một chút, ngọn lửa đỏ rực sáng lên, tro tàn không cẩn thận rơi xuống trêи đầu ngón tay, mí mắt ông rũ xuống, im lặng dập tắt điếu thuốc.
Màn đêm buông xuống, hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, chúc nhau ngủ ngon rồi ai nấy cũng quay về phòng ngủ.
Diệp Nha nằm ngủ trêи giường, trêи người đắp một chiếc chăn mỏng, Diệp Tử ɖu͙ƈ bên cạnh không an phận, đá Diệp Nha vài cái, cuối cùng cô bị đá tới tỉnh ngủ.
Diệp Nha buồn ngủ nheo nheo mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Diệp Thanh Hà, cẩn thận bước qua hắn, chân trần xuống giường.
Một tia sáng chiếu qua khe cửa, cô nhẹ nhàng mở cửa, ló đầu nhìn về phía phòng khách.
Đèn phòng khách còn sáng, trong phòng im lặng không một tiếng động.
Diệp Nha do dự một lúc, nghiêng người bước ra khỏi cánh cửa khép hờ, rón rén đi đến trước ghế sopha.
Trêи bàn trà có vài chai rượu đã cạn, người đàn ông nằm trêи ghế sopha giữa một mớ hỗn độn, hai mắt nhắm nghiền, ý thức mơ hồ, hô hấp dồn dập, mùi rượu gay mũi khó ngửi phiêu tán trong không khí. Diệp Nha cúi người nhặt chai rượu đặt lên mặt bàn, chân nhỏ bước lên trước.
Lạch cạch.
Một vật phát sáng tuột ra khỏi tay ông.
Đó là di động Diệp Lâm Xuyên, màn hình còn đang trong trạng thái mở.
Lông mi Diệp Nha khẽ run lên, nhặt di động lên.
[Ngân hàng XX nhắc nhở: tài khoản của bạn đã bị đóng băng. ]
[Kính gửi khách hàng VIP, tài khoản ở nước ngoài của bạn đã bị đóng băng. ]
[Ngân hàng nhắc nhở. . . . . . ]
Diệp Nha bối rối, ngón tay chọt chọt lung tung trêи màn hình, đột nhiên chuyển đến một trang nào đó, trêи hotsearch, Diệp Nha thấy được tên Diệp Lâm Xuyên.
[Theo Newsweek, chủ tịch Diệp Lâm Xuyên của tập đoàn Diệp thị đã bị đình chỉ công tác, cổ phần công ty, tài sản, bốn toàn nhà cao cấp tạm thời bị niêm phong. . . . . . Theo thông tin chúng tôi tìm được, ngân hàng Long Thành đã cho Diệp thị vay 7000 vạn, Diệp Lâm Xuyên là người có trách nhiệm bổ sung, đảm bảo liên quan đến vụ việc này, trước mắt ngân hàng Long Thành đang khởi tố Diệp Lâm Xuyên.
[Nhiều xí nghiệp đã khởi tố Diệp Lâm Xuyên, tòa án Long Thành chính thức tiếp nhận vụ án này.]
.[. . . . . .Diệp Lâm Xuyên nợ hơn 1,5 tỷ nhân dân tệ.]
“. . . . . . “
Toàn bộ tin tức đều nhắc đến tên Diệp Lâm Xuyên, ông đang vô cùng khó khăn, rất khó để xoay người.
“Nhóc đang làm cái gì đấy?”
Trêи đỉnh đầu vang lên âm thanh khiến Diệp Nha run lên, vội vàng cất điện thoại trở lại.
Diệp Lâm Xuyên xoa xoa huyệt thái dương, từ trêи sopha đứng dậy, hỏi: “Hơn nửa đêm rồi không ngủ, lại lén lút muốn mưu sát ta?”
Diệp Nha lắc đầu như trống bỏi.
Diệp Lâm Xuyên khẽ hừ, thu hồi ánh mắt không còn vẻ trêu đùa khiêu khích giống như ban ngày, cánh tay dài nắm lấy lon bia, dùng một ngón tay mở nắp, ngửa đầu uống một hớp.
Ừng ực.
Diệp Nha nuốt nước miếng một cái.
Diệp Lâm Xuyên liếc qua mặt cô, nhận ra ánh mắt đầy tò mò của người đứng trước mặt, ông cố ý lắc lắc lon bia trước mặt cô: ” Muốn uống không?”
Cô thành thực gật gật đầu, đôi mắt như muốn dính trêи lon bia.
“Nằm mơ.”
Nhìn lon bia vừa bị thu hồi lại, Diệp Nha giật nhẹ khóe miệng, dùng cả hai tay hai chân leo lên sopha, lén lút cầm một lon lên, đổ chút bia còn sót lại vào miệng. Diệp Nha chép chép miệng, khuôn mặt ngay lập tức trở nên vặn vẹo.
Người bên cạnh cười ra tiếng, ” Uống ngon không?”
Diệp Nha lắc đầu.
Ông đặt lon bia xuống, cuộn mình trêи sopha mềm mại, kim đồng hồ trêи vách tường di chuyển, bóng đêm ngoài cửa sổ trải dài khắp trời, những vì sao thưa thớt nằm xung quanh mặt trăng, bên tai ông rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh. Đôi mắt ông thâm trầm làm Diệp Nha không thể hiểu được.
Nhưng cô biết Diệp Lâm Xuyên đang không vui, sự vướng bận giống như bóng ma dây dưa trêи mặt ông, liếc mắt một cái là có thể thấy đáy lòng nặng nề của ông.
“Bây giờ chị là người gỗ.” Diệp Nha nghiêng người về phía trước, ngồi xếp bằng không nhúc nhích.
Diệp Lâm Xuyên nân âm cuốig lên: “Hả?”
“Người gỗ sẽ không nói ra tâm sự của người khác.”
Một lúc lâu sau Diệp Lâm Xuyên mới hiểu được ý của cô, không khỏi nở nụ cười.
Ông nheo mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô đơn như màu của màn đêm.
Sau khi Dư Nghiên chết, trái tim ông cũng chết theo, mỗi ngày đều đi công ty, hội nghị rồi lại công ty, loại cuộc sống này lặp đi lặp lại từng ngày, buồn tẻ chán ngắt, cuộc đời dường như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được điểm cuối. Cho tới bây giờ Diệp Lâm Xuyên không nghĩ đến bản thân sẽ đi đến bước này, mấy tháng sau kết quả tồi tệ nhất là thua kiện, trả nợ, nộp đơn xin phá sản.
Nhưng mà con của ông thì sao? Mấy đứa trẻ này thì làm sao bây giờ? Trước kia cái gì cũng có, Diệp Lâm Xuyên sẽ không cần lo lắng cho hai anh em, bọn chúng chỉ cần nhận được trị liệu tốt nhất, hoàn cảnh tốt nhất cùng với phương thức giáo ɖu͙ƈ tốt nhất, chỉ cần như thế là đủ. Hiện giờ lưng cõng một khoản nợ, đi đến bước đường cùng, ông không sợ hai bàn tay trắng, chỉ sợ sau khi hai bàn tay trắng không thể tiếp tục đảm bảo cho cuộc sống của bọn họ.
Bọn chúng có ghét bỏ người ba giống như chó nhà có tang hay không.
“Thẩm Nhiên nói đúng, ta căn bản không biết cách làm ba.”
Ngoại trừ tiền, ông không thể đưa cho bọn chúng cái gì khác.
Diệp Lâm Xuyên tựa lưng vào ghế, yết hầu lăn lộn, trong lòng chua xót khổ sở, ông thốt lên: ” Không ai dạy ta làm thế nào để trở thành một người ba tốt, thậm chí ta cũng chưa làm con được bao nhiêu năm.”
Cha mẹ ông là đám cưới thương nghiệp, sinh ông ra chỉ là một hạng mục đầu tư lâu dài, chỉ cần ông lớn lên khỏe mạnh, kế thừa gia nghiệp, đó chính là đầu tư thành công. Ông giống như một cây tùng tùy ý mà sinh trưởng trêи băng tuyết, chẫm rãi mất đi cảm xúc con người.
Cho đến khi song thân qua đời, ông sống với Dư Nghiên. Dư Nghiêng chăm sóc ông, sưởi ấm ông, tất cả tình yêu của ông đều trao hết cho một người phụ nữ, chỉ là Dư Nghiên đi rồi, cũng mang tình yêu của ông đi theo.
Ông còn sống nhưng lại tê liệt như một người đã chết.
Ông không biết làm thế nào để chăm sóc trẻ con, không biết làm gì có lợi cho đứa con trai bị bệnh của mình, vì thế ông tìm những người chuyên nghiệp, bọn họ sẽ giúp ông giải quyết mọi thứ, để ông không cần lo lắng.
Thẩm Nhiên nói rất đúng, ngoại trừ tiền rs ông thật sự không biết làm thế nào để trở thành một người ba tốt, không biết như thế nào mới đủ tư cách.
Trong mắt Diệp Nha phản chiếu khuôn mặt tang thương của người đàn ông, trong lòng khẽ động, ấp a ấp úng nói: “Thật ra . . . . . . chị cũng chưa từng làm mẹ.”
“. . . . . . “
Diệp Lâm Xuyên nhìn sang.
Diệp Nha nhìn ông, bộ dáng nhỏ còn rất nghiêm túc.
Tất cả cảm xúc trong nháy mắt hóa thành tro, Diệp Lâm Xuyên thoát khỏi suy nghĩ nặng nề, hít một hơi thật sâu nghĩ: Ông lại đi tâm sự với một đứa trẻ, thật sự quá ngu ngốc, não úng nước rồi.
Khi Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt chuẩn bị ngủ lại nghe được tiếng bước chân bên cạnh truyền đến, ông liếc mắt nhìn lại. Bé gái đang cầm cặp sách trêи bàn lục lọi, không biết đang làm gì, rất nhanh sau khi viết xong Diệp Nha lại chạy về.
“Cho em.” Trong tay nhỏ đang cầm một tờ giấy nhỏ.
Diệp Lâm Xuyên nheo mắt nhìn lướt qua, trêи giấy là dòng chữ non nớt.
[ Giấy chứng nhận người ba tốt, người kiểm tra: Diệp Vũ Xuyên. ]
Tên cũng không viết đúng
Diệp Lâm Xuyên nhướng mày: “Đây là cái gì?”
“Không phải em nói em không xứng làm ba sao? Bây giờ em có thể xem lại chuyện này.” Cô nghiêm túc nói.” Đến lúc đó em sẽ là một người ba tốt.”
Đồng ngôn vô kỵ làm người ta buồn cười, nhưng giọng điệu ngây thơ nhưng lại khiến người ta xúc động.
Diệp Lâm Xuyên không nhận, bình tĩnh đánh vỡ ảo tưởng của cô: “Làm ba mẹ cũng không phải là một kì thi, nào có dễ dàng như vậy.”
“Vậy. . . . . .” Diệp Nha lại đi đến trước sopha, “Chỉ cần em khiến nó trở thành một kì thi, không phải dễ dàng hơn rất nhiều sao.”
Diệp Lâm Xuyên im lặng không nói.
Diệp Nha gấp tờ giấy lại rồi nhét vào trong túi áo ông, vuốt phẳng phiu rồi trịnh trong hứa hẹn: “Chờ em trở thành một người ba tốt, Nha Nha sẽ tặng em một bông hồng nhỏ.”
Khóe miệng Diệp Lâm Xuyên giật giật.
“Như vậy. . . . . . em có muốn ôm Nha Nha một cái không?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt trong suốt của bé gái còn sáng hơn ngôi sao ngoài kia.
Nếu con gái ông còn sống, hẳn cung trong sáng đơn thuần như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!