Nữ Phụ Công Tâm Kế - Quyển 3 - Chương 2: Muốn làm người phụ nữ của đại thần [2]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Nữ Phụ Công Tâm Kế


Quyển 3 - Chương 2: Muốn làm người phụ nữ của đại thần [2]


Edit: Kiri

Do đang giảm cân nên phải giảm lượng thức ăn, bởi vậy bữa sáng cô chỉ uống một cốc sữa và ăn một quả trứng chim cút. Sau đó, cô quét dọn lại căn phòng một lượt, gom hết đống quần áo bẩn đi giặt,…..

Làm hết những việc này gần như rút hết sức lực của Diệp Tử, cô ngồi trên ghế thở hổn hển, gương mặt lấm tấm mồ hôi.

Vài nhiệm vụ gần đây quá thuận lợi nên lâu lắm rồi cô không phải ở trong một nơi chật hẹp thế này.

Nói là tiến công chiếm đóng nam chính nhưng cô cũng biết trong thời gian này sẽ không có tiếp xúc gì với anh ta cả. Cô nhàn đến hoảng nên lại bật máy tính lên đánh chữ. Đánh suốt một buổi chiều cũng được kha khá, Diệp Tử liền lên mạng mở Lục Giang theo bản năng.

Không biết nghĩ tới điều gì cô đột nhiên nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không tốt. Nếu nhiệm vụ của cô là tiến công chiếm đóng Kì Tích thì bên Lục Giang này dù có được thành tích thế nào cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng làm sao bây giờ, hình như cô cũng không muốn bỏ qua Lục Giang này.

Ngẫm lại một hồi oanh động của nữ chính trong tiểu thuyết gốc làm lòng ghen tỵ của phụ nữ trào dâng, mà loại cảm xúc này Diệp Tử cũng không định kìm nén. Dù sao, so sánh với Chung Điểm thì văn phong của Lục Giang cô càng có nhiều truyện phù hợp hơn, nên chọn quyển điền văn hay ngôn tình đây?

Cô rót một cốc nước chậm rãi uống rồi ngẫm lại một lượt các quyển tiểu thuyết, nghĩ một lúc liền thấy hơi choáng váng, cô đưa tay day day huyệt thái dương.

Một đống tiểu thuyết chất lượng tương đương, thể loại phong phú, nhiều quá lại khó lựa chọn. Diệp Tử lướt lại một lượt rồi quyết định chọn bừa, nhưng khi lướt qua một cái tên, lòng cô hơi động, tựa như vừa bắn ra một tiếng đàn tuyệt vời.

Não con người là có hạn, khả năng cất chứa cũng là có hạn nên khi lật lại quyển sách này một lần, cô gần như đã quên đi mọi thứ về nó, tất cả hình ảnh đều mờ ảo, như được phủ một lớp sương mù. Chẳng qua, cô nhìn tên sách còn thấy hơi động lòng thì lúc viết ra chắc cũng phải khiến mọi người cảm động một phen.

Nghĩ như vậy, tên tác giả cũ cô không muốn dùng nữa, đăng ký một tài khoản mới, chuẩn bị tốt văn án và bìa truyện rồi đăng ba nghìn chữ lên trước.

Sau đó hàng ngày, mười rưỡi đêm lên giường đi ngủ, sáng dậy chạy bộ một giờ, ăn sáng xong liền tiếp tục gõ chữ. Tốc độ gõ của cô rất nhanh, cũng không để mình ngồi trước màn hình máy tính quá lâu nên cứ một lát lại vươn vai hoạt động gân cốt một chút.

Tiền trong tay không còn nhiều, còn chừng có ba trăm đồng, nhưng không đợi cô than thở buồn rầu không biết sống sao thì mọi chuyện đã có tiến triển.

Đăng ký bên Lục Giang nhanh hơn Chung Điểm, khi nhìn thấy biểu tượng thư lóe lên là cô biết, từ giờ cuộc sống u ám chán nản của cô đã…. hoàn toàn thay đổi.

<Như hoa mỹ quyến> đã đăng được mười ngày, được ba vạn chữ, cất chứa cũng đã gần hai trăm. Vào lúc truyện xuyên không còn chưa thịnh hành này, chỉ cần là nữ chính xuyên về cổ đại đã đủ hấp dẫn độc giả. Huống chi, tuy nàng ấy là nữ phụ, lập trường đối lập với nữ chính nhưng bỏ hết thân phận thành kiến, nam chính quả cảm dịu dàng tiêu sái, nữ chính kiên cường tự tin nhạy bén, bọn họ gặp nhau hiểu nhau, tin tưởng nhau rồi không muốn xa rời, ấm áp và ngọt ngào chậm rãi lên men, sống chết trước mắt không rời không bỏ, hơn nữa hành văn mạch lạc xuất sắc, cũng đã đủ động lòng người.

Lúc này chuyện xưa mới vừa bắt đầu, nữ chính còn đang tập làm quen với cổ đại, hành động bừa bãi, thi thoảng lại nháo ra vài chuyện chê cười, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Khu bình luận có rất nhiều độc giả để lại bình luận linh tinh như ‘Nữ chính manh quá thể.’, ‘Bao giờ nam chính mới xuất hiện a~’,….

Cô nhanh chóng điền bản đăng ký rồi gửi lại cho biên tập. Không quá vài ngày, cô liền phát hiện tên mình có thêm phần ‘Tác giả ký kết’, có bảng đan, lượng truy cập của <Như hoa mỹ quyến> cũng lên nhanh như tên lửa.

(Bảng đan: tớ chỉ là con không biết tiếng trung nên phần diễn đàn bên Trung tớ cũng không biết, ai biết chỉ hộ tớ nha plsss)

Khu bình luận rất náo nhiệt, bình luân về nội dung truyện, khi nào nam nữ chính đến với nhau vân vân, so với bên Chung Điểm toàn quảng cáo vớ vẩn thì vui gấp vạn lần. Bình thường Diệp Tử rất thích đùa giỡn bọn họ, nhìn độc giả vò đầu bứt tai vì truyện của mình cô cảm thấy rất vui vẻ.

Có độc giả muốn dụ dỗ cô nên cẩn thận hỏi cô có weibo hay blog không làm cô mới sực nhớ đến việc này, tạo một cái ở văn án rồi đi lập weibo.

Trừ tập thể dục thì cả ngày cô lên mạng đùa giỡn với độc giả, nếu không phải hàng ngày phải đăng năm nghìn chữ bên Chung Điểm thì cô đã sớm quên sự tồn tại của trang web này, đến tận khi……..

Hôm nay, Diệp Tử vừa chạy về nhà, ngồi còn chưa nóng mông đã phát hiện phía sau tên mình cũng đã có thêm phần ký kết.

<Thánh chủ bất bại> mới được hơn mười vạn, mấy hôm trước Diệp Tử cũng thử xin ký kết, vốn cũng chỉ định thử vân may vì nghe đồn người có thể ký kết thành công khi mới có hơn mười vạn chữ là rất ít, không ngờ lại thành công thật.

Dường như biên tập khá coi trọng cô, bảo với cô cuối tuần sẽ cho cô một bảng đan không tồi, nhắc cô đăng chương mới thường xuyên rồi kéo cô vào diễn đàn tác giả.

Diệp Tử vừa vào đã thấy cái tên mình thầm nhắc từ lâu.

Trung Tâm Nguyên Lực: “Kì Tích, cậu đang làm gì thế? Không phải đã sớm quá một vạn sao?”

Thái Ất Tiểu Chân Nhân: “Giờ mỗi tháng Kì Tích đăng hơn năm vạn.”

Trung Tâm Nguyên Lực: “À, ra là tớ nói thiếu.”

Lúc này đột nhiên có người nhảy ra một câu.

Hắc Tôn: “Tích Đại, nghe nói cuối tuần anh đăng chương mới, cầu chương a~”

Tác giả ở đây đều cùng một biên tập, có đại thần có tiểu thần, tuy rằng đều có thể lên tiếng nhưng không quen nhau lắm, so ra kém giao tình của mấy vị đại thần với nhau. Hắc Tôn này gần đây có thành tích không tồi nhưng cũng chỉ được coi là không tồi. Vì thế, anh ta đột ngột nói khiến cả diễn đàn đình chỉ trong vài giây.

Phần đề cử dưới bài của Kì Tích đã sớm đầy, phải đến hai trang đều là tác phẩm của các đại thần đứng đầu Chung Điểm, đương nhiên Hắc Tôn cũng không hy vọng xa vời được vào đó, anh ta chỉ hy vọng được đề cử trong một chương thôi, với hạng tác giả như Kì Tích, chỉ cần nhắc đến tên truyện của anh ta một lần thôi cũng có hiệu quả tốt hơn bảng thông báo bình thường rất nhiều.

Kì Tích: “Tên truyện, giới thiệu vắn tắt.”

Hắc Tôn không ngờ thật sự được, vội vàng gửi tên truyện và tóm tắt qua, lập tức nịnh nọt theo bản năng.

Hắc Tôn: “Cám ơn Tích Đại, hắc hắc, tôi sẽ thêm tất cả các truyện của Tích Đại vào phần đề cử, tuy rằng không có hiệu quả với anh lắm.”

Diễn đàn lại hơi ngưng một chút, sau đó bị Diệp Tử phá vỡ.

Bố Tương Tư: “~(≧▽≦)/~ Tích Đại nha, tuy rằng truyện của người mới dù có đề cử cũng không có tác dụng gì với anh nhưng tôi có thể bán manh ấm giường.”

Trung Tâm Nguyên Lực: “To gan, tiểu tử này là ai, sao người mới mà lại không hiểu chuyện như vậy, mới vào đã làm liều là sao?”

Thái Ất Tiểu Chân Nhân: “Hahaha, thế là không được đâu! Dù cậu có muốn thì người muốn hiến cúc cho Tích Đại còn nhiều lắm, không tới phiên cậu đâu!”

Thượng Quan Bá Long: “Tích Đại, cầu chương nha, tôi cũng có thể làm ấm giường.”

Một lúc lâu sau đương sự mới thản nhiên đáp lại một câu.

Kì Tích: “Hả? Vừa nãy mọi người nói gì thế? Tôi không nhìn thấy.”

Bính Bính: “Kháo, Tích Đại quá vô sỉ.”

Trung Tâm Nguyên Lực: “Bọn họ xếp hàng hiến cúc đấy!”

Cả đám lại náo nhiệt hẳn lên, Kì Tích nói câu kia xong liền lặn mất tăm đương nhiên ý là cự tuyệt cô. những người còn lại dù không nói gì nhưng chắc đang âm thầm khinh thường cô đây, vừa mới vào đã nịnh nọt, cũng không tự xem mình có tư cách không. Ngay cả Hắc Tôn cũng phải có thành tích khá tốt mới dám mở miệng cầu chương, được đại thần đề cử đương nhiên là tốt nhưng không phải loại văn bừa bãi gì cũng có thể được đề cử, không dưng lại hạ thấp giá trị bản thân.

Diệp Tử cũng không rối rắm chuyện này, cô nói câu kia cũng chỉ là muốn để lại tý cảm giác tồn tại trước mặt Kì Tích thôi, ý nghĩ muốn đùa giỡn anh lại nhiều thêm một ít. Không biết tại sao, trêu đùa với độc giả bên Lục Giang lâu quá khiến cách nói chuyện của cô cũng bị ảnh hưởng, tiết tháo rơi rớt không còn một mảnh.

Nhưng tốt xấu gì thì cũng đã nói không phải sao? Diệp Tử ngẩng đầu cười nhẹ nhàng, vươn vai trong nắng sớm.

Cô đứng dậy, đứng trước gương ngắm một lát. Chiếc gương này cô vừa mới phải tiêu tiền mua về xong, sau khi mua gần như ngày nào cô cũng phải đứng trước gương một lúc thật lâu. Cô xuyên qua cơ thể này đã hơn hai mươi ngày, tuy thay đổi rõ rệt thì chưa có nhưng khí sắc đã tốt hơn rồi, sắc mặt không tối tăm như trước nữa mà hồng nhuận khỏe mạnh. Quả nhiên giảm cân xong cơ thể này sẽ không tệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN