Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng


Chương 11


Tiểu Lý lại lần nữa trở về chăm sóc tôi.

Em ấy rất cảm kích tôi vì đã giúp Liên Dung một việc lớn. Sau khi biết hoàn cảnh của tôi, Tiểu Lý càng quan tâm săn sóc tôi hơn.

Lục Minh Kỳ bận rộn công việc, thật không có cách nào dứt ra cùng tôi đi khắp nơi.

Hắn lập một danh sách, bảo Tiểu Lý mỗi ngày đưa tôi dạo 1-2 chỗ.

Đến khi sắp xếp được một kỳ nghỉ dài hạn, hắn đưa tôi trở về An Thành một chuyến.

Sự thật đúng như lời hắn nói. Ba mẹ tôi ân ái, anh trai và chị dâu tôi ái @n, 3 đứa cháu đều đang êm đẹp, khỏe mạnh sống trong nhà.

Ba mẹ tôi kể dự án hợp tác đầu tiên giữa hai nhà Giang – Lục đã thỏa thuận xong từ trước khi tôi và Lục Minh Kỳ đi xem mắt.

Cầu nối đích thực của hai dòng họ không ai khác ngoài anh cả và chị dâu của tôi.

Dự án đó không lớn cũng không nhỏ, rất thích hợp để đám trẻ luyện tập nên được giao cho anh trai tôi và Lục Minh Kỳ phụ trách.

Anh cả và chị dâu tôi đã yêu nhau từ rất lâu trước đó. Anh ấy thường xuyên đến Hải Thành thăm bạn gái. Đi đi về về, cuối cùng trở thành bạn tốt của Lục Minh Lễ và Lục Minh Kỳ.

Lần đầu tiên Lục Minh Kỳ nhìn thấy tôi là tại bữa tiệc sinh nhật của anh trai tôi. Nghe hắn kể có vẻ giống trúng tiếng sét ái tình, rồi kể từ đó đặc biệt chú ý đến tôi.

Thế nhưng anh trai tôi không đồng ý. Anh ấy cưới sớm thì được nhưng lại cấm tuyệt, không cho tôi yêu sớm.

Anh ấy bắt Lục Minh Kỳ chờ 2 năm, đến khi tôi 20 tuổi mới giới thiệu chúng tôi quen biết.

Lục Minh Kỳ gấp không chờ được, vào sinh nhật 20 tuổi của tôi đã nhờ chị dâu tôi, tức chị họ của hắn giúp đỡ.

Chị dâu tôi sống theo phương châm giúp người là niềm vui, ngay trong ngày đem hết mọi chuyện kể cho ba mẹ tôi nghe.

Ba mẹ tôi cực kỳ vừa ý Lục Minh Kỳ, thế là liên hệ với trưởng bối nhà họ Lục, sắp xếp một buổi xem mắt.

Đó là lần đầu tiên tôi đi xem mắt chứ không giống như trong ký ức, bị ép đi xem mắt hết người này đến người khác. Vụ này cũng là tình tiết truyện, tôi vội vàng gạch bỏ khỏi đầu.

Chuyện tôi kết hôn với Lục Minh Kỳ cũng không phải là trâu không có, bắt chó đi cày.

Sau buổi xem mắt, ấn tượng của tôi về hắn cũng không tệ. Trùng hợp trường đại học tôi chọn cũng ở Hải Thành, mỗi khi hắn có thời gian rảnh sẽ đưa tôi đi ăn tối, xem phim. Nhiều lần như vậy, tình cảm nhanh chóng phát triển.

Thất Tịch năm đó, Lục Minh Kỳ tổ chức một buổi cầu hôn lãng mạn nho nhỏ. Tôi thì không từ chối.

Mấy hôm sau, người lớn hai nhà gặp nhau bàn chuyện cưới xin.

Đôi trẻ anh có tình, em có ý, kết hôn đối với hai gia tộc là dệt hoa trên gấm. Cuộc hôn nhân này tất cả mọi người đều hết sức hài lòng. Bao gồm cả tôi và Lục Minh Kỳ.

Chỉ có mình anh trai tôi là phản đối kịch liệt 2 lần, cảm thấy tôi còn quá nhỏ, không nên kết hôn quá sớm.

Lục Minh Kỳ nói tôi đã đủ tuổi kết hôn hợp pháp, với lại chị dâu tôi cũng vừa tròn 20 tuổi đã nhận giấy đăng ký kết hôn.

Anh trai tôi đúng là cho quan phóng hỏa lại không cho dân đốt đèn, đành dần dần im hơi lặng tiếng.

Nếu nói cuộc hôn nhân của tôi và Lục Minh Kỳ có gì không như ý thì chính là đã 3 năm rồi, bụng tôi vẫn không chút tin tức.

Người lớn hai bên cũng không thúc giục.

Ba mẹ tôi đã có 3 đứa cháu kháu khỉnh, hơn nữa cũng không muốn tôi sinh con quá sớm. Họ bảo tôi còn trẻ, nên hưởng thụ thêm vài năm nữa. Sinh con rồi, tâm trí sẽ dồn hết lên người đứa bé, cứ nhìn chị dâu tôi là biết mệt đến cỡ nào.

Nhà học Lục càng không vội. Đến cả Lục Minh Lễ sắp U30 mà họ còn chẳng thèm giục cưới, nói gì đến chuyện tôi và Lục Minh Kỳ sinh con hay nuôi chó.

Sở dĩ nói ‘không như ý’ là vì bản thân tôi rất thích trẻ con.

Lục Minh Kỳ lại muốn tận hưởng thế giới hai người thêm vài năm nữa.

Hiện tại hắn còn bận rộn công việc, sợ sinh con rồi sẽ không thể hoàn thành trọn vẹn nghĩa vụ của người làm cha.

Anh chàng này thật sự rất thích tôi, tôi nghĩ nếu có thể, hắn càng mong không có con để trong mắt tôi mãi mãi chỉ có mình hắn.

Thật ra hắn đã ám chỉ mấy lần, bị tôi nghiêm khắc bác bỏ.

Kết quả kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân của chúng tôi đều bình thường. Bác sĩ nói sức khỏe tôi rất tốt, lại chính vì sức khỏe quá tốt nên mới khó mang thai.

Lúc đó tôi mới biết được hóa ra cơ thể phụ nữ cũng không hoan nghênh sinh mệnh mới như mình vẫn tưởng. Thân thể phụ nữ quá khỏe mạnh cũng không dễ mang thai.

Sau vụ tai nạn, tôi vừa lo giữ gìn mạng nhỏ, lại vừa giờ giờ phút phút chuẩn bị ly hôn với Lục Minh Kỳ, làm gì còn nghĩ đến chuyện sinh con.

Trong cái rủi lại có cái may, bây giờ tôi nghĩ thoáng hơn hẳn, cứ thuận theo tự nhiên vậy.

10 giờ sáng nay, tôi và Tiểu Lý đúng lịch lái xe đi dạo.

Địa điểm Lục Minh Kỳ liệt kê cũng chỉ còn lại vài chỗ. Trạm thứ nhất của hôm nay là tập đoàn Lục thị.

Mặc dù ký ức bị lẫn lộn với tiểu thuyết nhưng chuyện tôi ăn không ngồi rồi là sự thật.

Tôi vừa tốt nghiệp xong, lập tức gả cho Lục Minh Kỳ. Tôi nói mình không thích đi làm, muốn ở nhà hành nghề tự do.

Lục Minh Kỳ đưa thẻ của hắn cho tôi, bảo tôi cứ yên tâm ở nhà làm những gì mình thích.

Suốt 3 năm nay, tôi thử qua không ít nghề, nghề nào chẳng làm nên trò trống gì. Trước khi xảy ra chuyện, tôi đang học vẽ tranh, quyết chí trở thành một họa sĩ.

Tôi đã xem thử mấy bức tranh mình vẽ, gọi rác phẩm thì đúng hơn là tác phẩm.

Tôi vốn bị gia đình chiều hư, sau này gả cho Lục Minh Kỳ, tôi muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, mức độ chiều chuộng còn tăng thêm một bậc.

Tôi chưa từng bị xã hội vùi dập, làm việc gì cũng một ngày thả chài, bảy mươi hai ngày phơi lưới.

Tôi đứng dưới công ty gọi cho Lục Minh Kỳ, hắn đích thân xuống đón chúng tôi lên.

Tiểu Lý xin đi tìm Liên Dung ôn chuyện.

Lòng hiếu kỳ của tôi đột nhiên trỗi dậy, bảo Lục Minh Kỳ về văn phòng chờ tôi, tôi đi xem thử Liên Dung bằng xương bằng thịt trông thế nào.

Đáng ngạc nhiên là Liên Dung không trở thành trợ lý của Lục Minh Lễ mà đi theo bên cạnh Lục Minh Tinh.

Lục Minh Tinh nhìn thấy tôi, sãi bước đến chào hỏi: “Chị hai tới chơi?”

Cậu ta cũng không hỏi tôi đến làm gì, chỉ bảo cấp dưới đi chuẩn bị trà nhài và điểm tâm cho tôi.

Liên Dung không ăn ảnh cho lắm, người thật đẹp hơn trên hình nhiều.

Ngón tay cô đeo nhẫn tình nhân thiết kế riêng giống hệt cái của Lục Minh Tinh. Xem ra hai người này làm lành rồi.

Liên Dung rất bứt rứt vì chuyện trước đây, lúng túng đứng trước mặt tôi.

“Chị Giang, thật xin lỗi, tại em mà chị hiểu lầm. Tên ngốc Lục Minh Tinh này chẳng bao giờ chịu nghe người ta nói. Em đã mắng ảnh một trận rồi, chị đừng trách ảnh nha.”

Giọng nói của cô ấy mềm mại, nhẹ nhàng, khiến người nghe như tắm mình trong gió xuân.

Tôi đối với Liên Dung cũng tràn đầy áy náy. Lúc chưa biết chân tướng, tôi còn chửi thầm cô ấy trong bụng không biết bao nhiêu lần.

“Không sao, thật ra chị cũng có lỗi. Lúc đó chị té văng hết cả IQ, chưa hiểu đầu đuôi ra sao đã bao đồng khuyên Lục Minh Tinh từ bỏ em. Cũng may nó không nghe lời chị, không thôi chị thành tội nhân rồi.”

Liên Dung xua xua tay: “Không phải, không phải. Thật ra những lời chị nói cũng chính là khúc mắt trong lòng em. Chắc chị cũng nghe nói hoàn cảnh của em rồi. Nhà họ Lục nhà cao cửa rộng, em chưa từng nghĩ mình và Lục Minh Tinh có thể tu thành chánh quả.”

“Sau khi chị nói chuyện với ảnh, ảnh mới hiểu ra em lo ngại điều gì. Ảnh dẫn em về nhà, chú thím đều rất thân thiện, em mới có thể dẹp bỏ chướng ngại trong lòng mà kiên định ở bên ảnh.”

Lục Minh Tinh cũng chân thành cảm ơn tôi.

Giờ cậu nhớ lại vẫn còn sợ: “Có điều mấy lời chị nói thật làm em giật cả mình. Gì mà liên hôn thương nghiệp rồi nuôi trai bao. Em còn tưởng chị nghĩ như vậy thật nữa. Em biết anh hai thích chị đến cỡ nào, lúc đó thật phẫn nộ giùm cho ảnh.”

Ngẫm lại cảnh tượng hôm đó làm tôi nóng bừng cả mặt, cảm thấy mình chẳng khác gì kiểu người cặn bã không tim không phổi.

Chẳng trách Lục Minh Kỳ tức đến nổi dọn đồ qua công ty ở.

Lục Minh Tinh thấy tôi mất tự nhiên, nói sang chuyện khác: “Dạo này chị thế nào?”

“Khỏe nhiều rồi.”

Tôi bỏ ra hai ngày nghiên cứu kỹ càng “Cô Bé Lọ Lem Trùng Sinh Thành Người Tình Quốc Dân”, bây giờ mặc dù ký ức chưa khôi phục hoàn toàn nhưng ít nhất cũng phân biệt rõ ký ức nào đến từ tình tiết truyện.

Người xung quanh đều rất kiên nhẫn, chỉ cần tôi hỏi, họ sẽ trả lời tất cả những gì mình biết.

Tôi ngồi một lát rồi định rời đi, Lục Minh Kỳ nhắn tin bảo tôi nhanh chóng tới chỗ hắn.

Vừa tới cửa, Lục Minh Tinh gọi tôi lại.

“Chị hai, sau này nhớ chú ý an toàn.”

Hiếm khi thấy cậu ta dùng biểu tình nghiêm túc như vậy.

“Chị không biết lúc chị bị thương, anh hai em lo lắng đến mức nào đâu. Em từng này tuổi cũng chưa từng thấy ảnh khóc đến mức như vậy, toàn thân run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi sẽ mất đi chị.”

Lúc đó tôi hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết xung quanh xảy ra chuyện gì.

Đây là lần đầu có người nói với tôi điều này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN