Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ
Chương 39
Tần Cảnh lập tức mở to hai mắt, đần ra đủ hai giây, mới như bị điện giật nhảy ra góc bàn, kéo dài khoảng cách với anh. Trong đầu như có tiếng thứ gì nổ tung vang ầm ầm, không biết là vui hay buồn, chỉ biết, mặt nóng lên muốn nổ mạnh.
Doãn Thiên Dã là có dự tính, nên không có phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng vẫn có một chút đắm chìm trong tiếp xúc thân mật khi nãy, còn không tự kiềm chế hồi tưởng hương thơm trên môi cô.
Anh nhìn cô đang quỳ trước bàn cà phê, cúi đầu không nói, mặt đỏ như quả cà chua (nguyên văn là như cây cải đỏ, nhưng Dip đổi một chút nhé, chắc không ảnh hưởng lắm?), đôi mắt đen nhánh còn bất an xoay tròn liên tục, trong lòng nhất thời mềm mại không thể nói thành lời.
Giờ phút này, anh cũng không muốn tiếp tục đùa cô, ngược lại có hứng thú, muốn đợi xem cô định thẹn thùng đến khi nào.
Tần Cảnh không dễ dàng lắm mới hơi hơi bình phục một chút, cũng không có thấy tim đập mạnh nữa, lại cảm thấy hình như vừa rồi trầm mặc lâu quá, không khí thật lúng túng, vậy là nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, anh giúp tôi những chuyện này, có phải là tốn rất nhiều tiền đúng không?”
“Không sao hết!” Doãn Thiên Dã vốn còn định nói đùa vài câu, đại loại nếu em vẫn còn ngại [chuyện tôi giúp], vậy lấy thân báo đáp đi, nhưng do dự một chút, vẫn là không nói.
Có vẻ, không cần phải nói!
“Tần Cảnh!” Anh thu lại tươi cười trên mặt, đột nhiên nghe ra có chút nghiêm túc.
Tần Cảnh ngẩng đầu, “Ân?”
Trong mắt anh kỳ thật vẫn có vài tia trêu đùa : “Thời gian này, làm trợ lý cho tôi, kỳ thật rất tốt đúng không?”
Tần Cảnh không biết anh vì làm sao đột nhiên hỏi vậy, thành thật gật gật đầu: “Ân, rất tốt!”
Anh tiếp tục: “Bình thường, là bạn tôi, cũng rất tốt đi?”
Tần Cảnh nghĩ đến lần này anh tận tâm tận lực giúp mình như thế, cảm động gật gật đầu tiếp: “Ân, rất tốt!”
“Thế!” Anh dừng một chút, ý cười trong mắt dần dần dày đặc, “Kỳ thật, làm …”
Tần Cảnh nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn anh chăm chú, nhìn thấy bóng dáng trong suốt của chính mình phản chiếu trên con ngươi màu hổ phách của anh, đột nhiên có một loại dự cảm kỳ quái, chẳng lẽ…
(wait, xin lỗi ngắt cảm hứng, nhưng mà ‘con ngươi màu hổ phách’? chẳng lẽ anh Dã là người lai, hay là thích đeo lens? Hay *lảm nhảm* anh Dã là vampire?)
Tim cô nhất thời nhảy vọt lên cổ họng…
“Reng reng reng reng”. Điện thoại muôn đời luôn chọn thời điểm không phù hợp mà vang lên, ngắt luôn lời nói dở dang của Doãn Thiên Dã.
Tần Cảnh không biết là chán nản hay là vui mừng, tâm tình phức tạp đi nghe điện thoại, lại không ngờ là ban tổ chức cuộc thi đạo diễn của Thịnh Hạ gọi đến, nói bộ phim “Thời gian xin dừng một chút!” của cô đã thông qua vòng tuyển chọn, bảo Tần Cảnh giờ đi đăng ký điền thông tin, nhận tư liệu, chuẩn bị thi đấu vòng tiếp theo.
Tần Cảnh đặt điện thoại xuống, nhảy lên nhảy xuống trong phòng, vui vẻ thét chói tai: “Thông qua, thông qua, rốt cục thông qua!” Không chỉ là tác phẩm của cô được khẳng định, quan trọng hơn là sau đó cô sẽ phải một bộ phim điện ảnh chân chính!
Cô hưng phấn đến nóng hết cả người mới dừng lại, cực kỳ hứng thú nhìn lại Doãn Thiên Dã cũng cùng một vẻ mặt tươi cười, hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi anh định nói gì ấy nhỉ?”
Doãn Thiên Dã kéo cô: “Đi, trước tiên lại đi làm tài xế cho em một lần, chuyện quan trọng đó, để tối nói tiếp!”
Tiếp theo cũng rất thuận lợi, Tần Cảnh đi đến Thịnh Hạ, điền các loại đơn từ thông tin, lại cầm tư liệu các loại của vòng tiếp theo. Trong khi đó, Doãn Thiên Dã một mình đứng dưới sảnh chờ cô.
Chờ lâu rất nhàm chán. Anh đùa nghịch một chút cây thông tin tự động cho khách trong đại sảnh, trang nhảy ra lại vừa vặn là các tác phẩm được lựa chọn trong cuộc thi lớn lần này.
(bạn nghĩ cái máy này giống như mấy cây ‘Tourist Information’ rải rác quanh bờ hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội ý, đại loại là một cái màn hình cảm ứng / một dạng máy tính có các thông tin hướng dẫn hoặc quảng cáo, làm việc tự động a => giờ mấy cái máy quanh hồ hỏng hết rồi)
Anh vừa vặn nhìn thấy phim “Thời gian xin dừng một chút!” của Tần Cảnh, nghĩ mới nhớ, phim quay đã lâu như thế, anh là diễn viên chính lại chưa từng được xem.
Nghĩ vậy, liền mang tai nghe vào, chăm chú xem.
Lúc trước khi quay phim, cảnh quay rải rác mà phức tạp, cho nên đường đường là diễn viên Doãn Thiên Dã cũng không có nhiều cảm giác gì to lớn lắm.
Hiện tại bày ra tại trước mặt anh là thành phẩm, hoàn toàn là một cảm giác khác, trải qua chắt lọc cắt nối biên tập, từ cảnh này đến cảnh khác, lưu loát tự nhiên, xúc động. Hiệu quả hình ảnh rất tốt, âm nhạc dịu dàng đi vào lòng người.
Kỳ thật, kịch bản này nói cho cùng rất đơn giản, không bằng nói, hết sức bình thường.
Lúc còn nhỏ, con trai luôn cảm thấy cha mình là núi cao, luôn thấy được ngồi trên vai cha là việc vui sướng nhất; đến tuổi lớn hơn một chút, con trai càng lúc càng phản nghịch với cha, luôn tranh cãi với cha; đến khi trưởng thành, con trai ra ở riêng cũng dần dần ít liên hệ với cha mình, gọi điện thoại về nhà cũng hơn phân nửa là mẹ anh ta nhận. Sau đó con trai cũng có con, cha lại đổ bệnh nặng, vậy mà còn nói trong điện thoại dối con này nọ, rằng ở viện điều dưỡng vui lắm.
Người cha đột nhiên ly thế, khi con trai đến thăm mộ, đường mưa lầy lội, anh ta đặt con trai ngồi trên vai, nghe thấy giọng con non nớt hoan hô: “Ba ba giống như núi, thật là cao!”
Thế là, bước chân trong mưa phùn đột nhiên ngừng lại.
Trên màn ảnh xuất hiện từng màn, sau khi cha con cãi nhau người chan sầu não rơi nước mắt, dáng vẻ suy sụp, rồi đến khuông mặt già nua của ông trên giường bệnh, nói dối như thật sự như vậy…
“Luôn là tìm cha đòi hỏi, lại chưa từng nói cảm ơn cha… Thật muốn lại như ngày xưa, bàn tay cha ấm áp dắt con đi, nhưng mà cha không còn bên con nữa, nhờ gió mát đưa cha đến nơi cực lạc. Thời gian thời gian dừng lại một chút, không muốn cha lại già đi, con nguyện đổi hết tất cả của con, đổi lại cho cha tuổi dài bên con cháu… Con là niềm tự hào của cha sao, cha còn lo lắng cho con nữa sao, con trai cha vẫn nhớ thương, giờ đã trưởng thành đây rồi… Cảm tạ trời đất cho cha luôn bên cạnh con trên con đường ấy…”
Khi Tần Cảnh từ trong thang máy đi ra, đã trông thấy bên kia đại sảnh, một bên vách cửa sổ kính, tràn đầy ánh nắng vàng, Doãn Thiên Dã đứng một mình, giữa ánh sáng sáng ngời, sống lưng thẳng, an tĩnh mà trầm mặc.
Cô từ xa nhìn bóng lưng anh, lòng cũng đột nhiên im ắng, trong phút chốc thất thần.
Chỉ là, khi nãy thoáng nhìn lướt qua một người đi ra đại sảnh, phải… Đầu Tần Cảnh run lên, nhìn sang, cái dáng người này, hình như là người hôm đó cô gặp trước cửa nhà Doãn Thiên Dã, Tô Mạn.
Cách người đó hơi xa, Tần Cảnh cũng không xác định được có phải Tô Mạn không, nhưng, hiệu quả cũng vậy cả thôi —— cô đột nhiên nhận ra, mình vậy mà lại có thể quên đưa danh thiếp của Tô Man cho Doãn Thiên Dã rồi.
Trong lòng Tần Cảnh bất tri bất giác liền bị bịt kín một tần sương mù không cách nào phá được.
Cô nhìn lại bóng lưng tuấn đỉnh của Doãn Thiên Dã, đôi chân năng như đeo chì, giống như trước giờ chưa từng cảm nhận được giữa bọn họ còn có một khoảng cách xa như vậy.
Rốt cục bước ra đi qua, anh cũng xoay người đi tới, lúc nhìn thấy cô, anh rõ ràng hơi giật mình, thần sắc có chút hoảng loạn, hốc mắt có chút hồng hồng.
Tần Cảnh nhìn Doãn Thiên Dã, anh đứng ngược sáng, thanh tuấn đến không chân thật, nhưng vệt nước mắt lấp lánh vừa rơi cũng hiện lên thật rõ ràng.
Gặp mặt rồi đúng không…
Cô không ý thức cúi đầu, đôi tay muốn ôm cô đã gần chạm đến, tâm tình lại rơi xuống đến đáy cốc.
Trên đường đi xe trở về, hai người đều tự cho là ăn ý không nói một lời.
Giữa đường gặp đèn đỏ.
Tần Cảnh thần sắc mệt mỏi ngẩng đầu, quay lại nhìn thấy màn hình LED của quảng trường trước mặt đang phát quảng cáo đồ trang điểm, mà cô gái trong đó, chính là Tô Mạn.
So với Tô Mạn canh suông mì sợi (trong cuộc sống thường ngày) ngày hôm đó thì khác hẳn, nàng trong quảng cáo, nùng trang diễm mạt (trang điểm xinh đẹp, kiều diễm), không mang chút bụi trần, ngược lại càng lộ vẻ quyến rũ cao quý.
Tần Cảnh xem đến mức ngẩn ngơ, mờ mịt quay đầu nhìn Doãn Thiên Dã một cái.
Lúc đó, anh cũng thấy bảng quảng cáo kia.
Ánh đèn LED chiếu vào đôi mắt đẹp của anh lóe sáng lên, trong bóng đêm mông lung, anh quay mặt lại, trầm tĩnh mà sâu sắc. Có một loại giật mình không thành tiếng.
Tần Cảnh thấy gió ngoài cửa sổ hơi lạnh, đột nhiên lại nghĩ đến tấm ảnh mà cô nhìn thấy trong nhà anh nửa tháng trước, hình ảnh Tô Man ôm anh, mỉm cười, vẫn thật rõ ràng như thế.
Hai người họ kỳ thật rất xứng đôi đúng không?
Tim cô bỗng nhiên như bị ai đâm một nhát, đau nhức lạnh buốt, cô cũng không rõ được cảm giác này là gì.
Chỉ là, lại nghĩ đến dòng chữ đằng sau bức ảnh “Ti Amo”,
Ti Amo a!
Em yêu anh? Sao?
Cô quay đầu đi nơi khác nhìn ngắm ánh đèn neon ngoài cửa sổ, mũi có chút chua xót, cô giật mình nhận ra, thứ cảm giác khiến cô càng lúc càng chua xót này, hóa ra, chính là đau lòng!
Lòng Tần Cảnh lập tức bắt đầu chấn động dữ dội, lại vừa tĩnh lặng, vừa chua xót, vừa lạnh lẽo, trong lòng không thể yên nổi, chuyện này tới cùng là làm sao đây!
Vừa đến nhà, Tần Cảnh liền vọt vào nhà tắm khóa mình lại.
Doãn Thiên Dã đến hỏi han, cô cũng chỉ nói bên ngoài quá nóng, muốn tắm rửa trước!
Nước trong bồn tắm ào ào chảy, cô lại ngơ ngẩn đứng ở trước bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, ánh mắt trống rỗng mà mờ mịt: Tần Cảnh a, mày rốt cuộc là làm sao? Vì sao mấy ngày gần đây lại là lạ như thế? Vì sao trong lòng lại có những cảm xúc kì lạ thế này?
Vì sao đột nhiên đau xót?
Kỳ thật, rất đơn giản a, trong lòng cô đột nhiên có một tiếng nói gào thét: hi vọng Doãn Thiên Dã không muốn gặp lại Tô Mạn!!! Mà Tô Mạn đó không tồn tại có phải hơn không!!!
Giọng nói trong lòng vừa mới dứt, Tần Cảnh đột nhiên ngẩn ra, có chút kinh ngạc sờ sờ gò má nóng lên của chính mình, a, là bởi vì, Tần Cảnh, mày thích Doãn Thiên Dã rồi a!
Nhất thời, lại thấy cô đơn, lại vừa sáng tỏ.
Rốt cục việc này cũng đã biết rõ ràng a, nhưng mà, vì sao lại đúng thời điểm này phải có một Tô Mạn xuất hiện?
Cô lại càng sửng sốt, trời ơi, cô sao lại oán Tô Mạn đến vậy chứ?
Thật đáng sợ!
Cô nhìn cái bóng xa lạ của chính mình trong gương, thương xót cười: hi vọng Doãn Thiên Dã không muốn nhìn thấy Tô Mạn sao?? Hi vọng không có người tên Tô Mạn này sao??
A, Tần Cảnh, mày biến thành một người rất xấu xí rồi!
Bộ dạng xấu xa như vậy, không hi vọng Doãn Thiên Dã thấy được!
Cô có chút vô lực, chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu ôm chặt chính mình.
Cứ như vậy không biết bao lâu, cô mở cửa ra khỏi nhà tắm, đi vào phòng rút ra tấm danh thiếp của Tô Mạn.
Đi đến phòng khách, Doãn Thiên Dã khó hiểu : “Em đang làm cái gì? Làm trò gì nửa ngày cũng không có tắm rửa?”
Tần Cảnh không trả lời, nghiêm chỉnh ngồi trên thảm trải sàn, hai người cách nhau một bàn cà phê pha lê. Doãn Thiên Dã kinh ngạc nâng mi, rồi cầm điều khiển từ xa tắt tivi.
Một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Cô sắc mặt hơi tái, miết theo mặt thủy tinh, đem danh thiếp chậm rãi đưa cho anh:
“Hình như là, một hai tháng trước, tôi đã gặp Tô Mạn, cô ấy nhờ tôi cầm danh thiếp của cô ấy chuyển lại cho anh, chính là…” Cô cười có chút cay đắng,
“Tôi, tôi nói tôi quên mất, chắc là giống bịa chuyện lắm nhỉ?”
Doãn Thiên Dã cụp mắt nhìn thoáng qua danh thiếp trên bàn, đầy đủ ba giây sau, ngước mắt nhìn cô, biểu cảm sạch sẽ đến không có một tia cảm xúc, giọng nói dễ nghe cũng trong khoảnh khắc bình tĩnh không có chút dao động, thậm chí, có một chút đạm đạm mát mẻ:
“Cho nên?”
Tần Cảnh dần dần lạnh run, một bàn tay khác đưa ra trước mặt anh, thả ra một chùm chìa khóa: “Đây là chìa khóa nhà của anh, thật ra, tôi đã sớm muốn trả lại. Giờ trả cho anh!”
Anh vẫn là câu nói đó: “Cho nên?”
Cô ngước mắt nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, đáy lòng hơi lạnh:
“Doãn Thiên Dã, anh chuyển về đó đi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!