Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn - Chương 10: 10: Từ Hôn 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn


Chương 10: 10: Từ Hôn 10


Làm sâu thêm nụ hôn này.
Nửa tiếng?
Đã suy xét đến cái chân “què” này của cô hay chưa?
Trong vòng nửa tiếng còn chưa về thì cũng không cần về nữa?
Chìa khóa cũng không cần đưa nữa, ra đầu đường ăn ngủ đi!
Trong lòng Lê Thiên Thiên điên cuồng oán giận nhưng dưới chân lại chạy nhanh hơn bất cứ lúc nào, rốt cuộc trong nửa tiếng cô đã về đến chung cư.
Diệp Thừa đang đứng dựa vào bên cửa, trên tay còn cầm một cây kẹo mút chán nản lật qua lật lại, trên mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Hắn thích ăn kẹo từ khi nào vậy?
Lê Thiên Thiên không dám chậm trễ nữa, lập tức lấy chìa khóa ra, vẫn không quên giả bộ khập khiễng bước qua mở cửa.
Diệp Thừa không thèm nhìn cô lấy một cái, cứ thế bước vào nhà.
Bởi vì vừa chạy như điên về nhà nên Lê Thiên Thiên phải uống hết cả cốc nước lớn mới đỡ khát hơn một chút.
Cô thăm dò nhìn vào phòng ngủ chính, Diệp Thừa đang thanh thản ngồi trên sô pha đơn, laptop được đặt trên đùi, dường như đang xử lý công việc.

Công việc còn chưa làm xong thì về nhà làm gì hả?
Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn đàng hoàng với Tân Trạch Vũ, còn chưa mời người ta được một bữa cơm…
Oán niệm không có chỗ trút ra nên Lê Thiên Thiên đành mở nhóm chat, nhắn vào đó lời dạo đầu quen thuộc.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Hai người nói xem anh ta có còn là con người không?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Nếu tớ không có ở đây, khóa vân tay hỏng rồi thì không phải anh ta nên tự tìm biện pháp để giải quyết sao? Mắc gì phải bắt tớ quay về cho bằng được chứ?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Chưa kể ở trong mắt anh ta tớ vẫn là một người “què” đấy, vậy mà lại bắt tớ quay về trong vòng nửa tiếng?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Mấu chốt là anh ta trở về cũng không phải để lấy thứ gì, cũng không phải là có chuyện quan trọng gì.

Bây giờ anh ta đang ngồi trong phòng làm việc kia kìa, rồi mắc gì không làm ở công ty?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tóm lại là mấy ngày nay anh ta cảm thấy bị tớ làm phiền nên bây giờ mới cố ý trả thù lại!】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Thiên Thiên, trước tiên em bình tĩnh một chút đã.

Kết hợp với chuyện hôm qua em kể là suýt chút nữa bị lật xe khi hẹn với “cún con” kia, sao chị càng nghe càng cảm thấy vị hôn phu này của em là đang ăn giấm vậy nhỉ?】
【Tam Kim: Đồng ý.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đừng có nhắc đến chữ giấm với em nữa! Em vẫn còn ám ảnh với vụ cánh gà lần trước đấy.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Mà thôi, em cũng không trách hai người tự bổ não quá mức đâu.

Dù sao thì em cũng chưa kể cho hai người nghe hết những chuyện quá phận mà anh ta làm với em.】
【Tam Kim: Còn có quá phận hơn nữa sao? Cười đáng khinh jpg】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Khoan đã Thiên Thiên, anh ta lớn lên thế nào? Trông dầu mỡ lắm sao? Bao nhiêu tuổi rồi?】
【Tam Kim: Nghe nói là tổng tài nên hẳn là tuổi cũng không thể quá nhỏ.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Chuyện này thì liên quan gì đến bộ dáng của anh ta? Hai người có thể lui xuống rồi đó.】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Nếu không gửi ảnh chụp qua thì về sau đừng tìm bọn chị nghĩ kế cho em nữa.】

【Tam Kim: Tán thành.】
Lê Thiên Thiên:…
Còn dám uy hiếp cô? Cho rằng không có hai người bọn họ thì cô không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ được sao?
A~ Được rồi, bọn họ thắng.
Lê Thiên Thiên lướt xem một nửa album trong điện thoại đều là ảnh của Diệp Thừa, chọn đại một tấm rồi gửi qua kèm theo một tin nhắn, bảo trì chút tôn nghiêm cuối cùng.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Giúp tớ mắng anh ta đi!】
【Tam Kim: Aaaaaaaa】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Aaaaaaaaaa】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Lê Thiên Thiên, đây thật sự là vị hôn phu của em hả? Em cmn tìm đại một tấm hình của minh tinh để gạt chị đúng không?】
【Tam Kim: Đây không phải minh tinh đâu, là nam thần Diệp Thừa của trường bọn em đó! Lê Thiên Thiên, cậu dám trộm ảnh của nam thần, có cảm thấy thẹn hay không hả?】
【Tam Kim: Nhìn xem, đây là Diệp nam thần của trường bọn em, từng là truyền kỳ trên Tieba đấy.】
Tần Hâm gửi qua một tấm ảnh chụp màn hình.
Bên trong là hai tấm ảnh chụp lén Diệp Thừa, nhìn dáng vẻ có chút ngây ngô, hẳn là được chụp vào tám năm trước khi vừa nhập học.
Trên hai tấm ảnh còn đi kèm một câu: Dưới vẻ bề ngoài thanh tâm quả dục là một tâm hồn cao ngạo tịch mịch, tách biệt khỏi phàm trần thế tục.
Quá trung nhị*.
*kiểu như chechow í ạ=))
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Đúng không? Chị nói không sai mà!】
【Tam Kim: Lê Thiên Thiên, không muốn cho bọn tớ xem thì cứ nói thẳng, lừa gạt nhau như vậy làm gì hả?】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Đúng vậy, xem hai người bọn chị là kẻ ngốc sao?】
Khóe miệng Lê Thiên Thiên giật giật, vốn dĩ thanh máu của cô chỉ còn dư lại một chút sau khi bị Diệp Thừa giận dỗi, lúc này thì hay rồi, trực tiếp bị hai người bọn họ quét sạch.

Ngày hôm sau Lê Thiên Thiên định hẹn Tân Trạch Vũ ra ngoài ăn một bữa để cảm ơn nhưng đối phương lại bảo cuối tuần chỉ muốn nghỉ ngơi.

Vừa lúc, cô quyết định ở nhà luyện yoga, ngồi thiền một chút để xoa dịu tâm tình bực bội từ ngày hôm qua.
Tâm tình dịu xuống, mạch suy nghĩ cũng dần rõ ràng.

Nhiệm vụ quan trọng hàng đầu lúc này của cô là phải nhanh chóng thu phục Diệp Thừa.

Chẳng phải thu phục xong là có thể mau chóng rời xa hắn sao?

Để bớt việc, Lê Thiên Thiên mua viên cốt lẩu sẵn, thịt thái lát, rau xanh, tôm tươi và các loại viên thả lẩu khác.

Hơn nữa lần này cô cũng thông minh hơn, trực tiếp bỏ thuốc bột vào đồ uống.

Làm vậy không những tránh được nhầm lẫn tai hại như lần trước mà còn có thể giấu được vị đắng của thuốc.
Tất cả đều là kinh nghiệm mà cô đã đúc kết được!
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, cô chụp một bàn đầy ắp đồ ăn gửi qua cho Diệp Thừa rồi hỏi hắn mấy giờ về nhà.
Đợi hơn mười phút mà vẫn không hề nhận được tin trả lời.

Tuy biết rằng hắn rất ít trả lời tin nhắn WeChat, cô cũng đã quen nhưng đối mặt với một bàn mỹ thực như vậy, tốt xấu gì cũng nên đáp lại một tiếng chứ.

Nếu không về thì cô liền tự mình ăn vậy, thèm muốn chết rồi đây này!
Lê Thiên Thiên chờ không nổi nữa, cô gửi một tin cho Khương Hành dò hỏi xem bọn họ có đang ở với nhau không.

Chưa đến hai phút Khương Hành đã nhắn lại.
【Khương Hành: Đêm nay bên câu lạc bộ có hoạt động liên hoan, hẳn là Diệp Thừa cũng đến đó.

Anh vẫn chưa liên lạc được với cậu ấy, có lẽ là đang lái xe.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Hoạt động của câu lạc bộ đấu kiếm ạ?】
【Khương Hành: Đúng vậy, hôm nay là kỷ niệm năm năm thành lập của câu lạc bộ.】
Một ngày quan trọng như vậy, Diệp Thừa nhất định phải đi!
Lưu An Kỳ thân là em gái của ông chủ nơi đó nên hẳn là cũng sẽ đi.
Lưu An Kỳ đi, Diệp Thừa càng muốn đi.
Không cần suy đoán nữa, Diệp Thừa nhất định là đi tụ hội rồi.
Kế hoạch hôm nay hoàn mỹ như vậy mà lại thất bại.
Nhưng ngược lại Lê Thiên Thiên như có chút trút được gánh nặng.

Cô bật bếp điện, một lát sau viên cốt lẩu dưới đáy nồi dần tan ra, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.

Ngay lúc cô chuẩn bị một mình độc chiếm nồi lẩu thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Lê Thiên Thiên ngẩn ra, là ai sẽ đến tìm Diệp Thừa vào thời gian này?
Có khả năng là ba mẹ hắn, Lê Thiên Thiên lập tức đứng dậy đi ra xem.

Nhìn qua màn hình chỗ chuông cửa, cô không khỏi hoảng sợ.
Diệp Thừa mặc một thân tây trang giày da đang đứng bên ngoài, dường như mới từ công ty trở về.
Lê Thiên Thiên vội mở cửa rồi hỏi:
“Anh quên mang gì sao?”
Diệp Thừa kinh ngạc nhìn cô một cái rồi vào cửa, đi thẳng về phòng thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, rửa sạch tay, sau đó không hề khách khí mà ngồi vào bàn, thong thả ung dung bắt đầu gắp đồ ăn trong nồi lẩu.
“Không phải hôm nay anh có buổi tụ hội sao?” Lê Thiên Thiên khó hiểu đứng một bên nhìn hắn hỏi.
“Sao em biết tôi có buổi tụ hội?” Diệp Thừa nâng mắt nhàn nhạt hỏi lại.
“Em hỏi anh Khương Hành.

Em gửi tin nhắn cho anh nhưng anh không trả lời.”

“Sau khi em gửi tin nhắn đến thì điện thoại tôi liền hết pin.”
“Vậy nên anh không biết hôm nay có buổi tụ hội?”
“Tôi biết.”
“Vậy sao anh lại không đi?”
Dường như Diệp Thừa bị hỏi đến phát phiền, nhìn chằm chằm cô vài giây rồi hỏi ngược lại:
“Tại sao tôi nhất định phải đi?”
“Vì là ngày kỷ niệm câu lạc bộ tròn năm năm thành lập, còn có…”
Còn có Lưu An Kỳ cũng sẽ đi, sao hắn lại không đi?
“Còn có cái gì?”
“Không có gì, em chỉ là tò mò thôi.”
Diệp Thừa gắp một miếng thịt dê bỏ vào trong nồi, nhìn thịt dần dần chuyển thành màu nâu nhạt rồi mới thấp giọng nói:
“Bởi vì em ở nhà…!Tôi sợ em làm cháy bếp nhà tôi.”
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, vừa dứt lời liền gắp thịt trong nồi ra bỏ vào chén.
Lê Thiên Thiên:…
Làm người đi!
Lê Thiên Thiên vẫn luôn tìm cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ.
Nồi lẩu đã ăn được một nửa, cô cố ý đẩy đến trước mặt Diệp Thừa một cái cốc thủy tinh kính mờ bên trong có chứa nước chanh pha thuốc.
Cô cũng đã lên mạng tra xét tỷ lệ pha thuốc cẩn thận, chỉ cần khống chế tốt liều lượng thì sẽ không gây hại gì đến thân thể.
Nhìn chằm chằm vào Diệp Thừa, vừa thấy hắn ăn phải thứ gì đó cay là cô liền chỉ vào cốc nước chanh, quan tâm mà nói:
“Anh mau uống cái này đi, giải cay tốt lắm đó.”
Vài lần như vậy, ám chỉ cũng quá mức rõ ràng.

Diệp Thừa nhìn cô, lại nhìn cốc nước chanh, cuối cùng vẫn là cầm cốc lên.
Lê Thiên Thiên nín thở, sắc mặt cứng đờ vì căng thẳng, thành công đã cách cô rất gần rồi.

Xuyên qua làn khói bốc lên từ nồi lẩu, môi mỏng đỏ nhạt của Diệp Thừa khẽ cong lên.

Nụ cười này tựa như đóa sen hồng nở rộ trên nền tuyết, trong trẻo lạnh lùng lại nhuốm vẻ yêu mị diễm lệ.
Nhưng trong nháy mắt hắn lại khôi phục vẻ ngạo kiều quạnh quẽ, phảng phất nụ cười vừa nãy chỉ là ảo giác.
Rốt cuộc hắn cũng chịu nhấp một ngụm.
Trong lòng Lê Thiên Thiên đã bắt đầu đốt pháo ăn mừng thắng lợi nhưng ngoài mặt cô vẫn còn làm bộ vân đạm phong khinh*, cố nghẹn đến mức phải nhắm mắt lại, yên lặng hít sâu để điều tiết hô hấp phập phồng.
*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Và rồi trong một khắc cô nhắm mắt kia đã không kịp nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thừa trộm nhổ ngụm nhỏ nước chanh vừa nãy vào khăn giấy.

Sau bữa ăn tối, Diệp Thừa lại theo thói quen ngồi đọc sách trên sô pha đơn đặt cạnh cửa sổ sát đất, Lê Thiên Thiên ôm gối ôm ngồi trên sô pha khác quan sát hắn.
Cô không chắc một ngụm nước chanh vừa nãy liệu có thể phát huy được công dụng của thuốc hay không.

Việc này tựa như tùy thuộc vào thể chất của mỗi người, có người uống vào rồi gọi như thế nào cũng không tỉnh nhưng cũng có người dù có uống vào cũng không ngủ được.
Quan sát nửa ngày, rốt cuộc Diệp Thừa cũng ngáp một cái rồi khép sách lại, thoạt nhìn như rất buồn ngủ, hắn đứng dậy đi về phòng của mình.
Cặp mắt trong veo của Lê Thiên Thiên bắt đầu xoay chuyển, cô nhẫn nại đợi thêm mười phút nữa rồi mới rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ của Diệp Thừa, nhẹ gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Ghé sát tai vào cửa, gõ mạnh hơn, vẫn không có động tĩnh.
Cô cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn xuống rồi từ từ đẩy cửa vào.

Trong phòng tối đen như mực nhưng cô không dám mở đèn pin trên điện thoại, chỉ mượn ánh sáng mờ nhạt trên màn hình để xác định phương hướng, một đường sờ sờ soạng soạng đi đến bên mép giường.

Tư thế ngủ của Diệp Thừa vẫn ngoan ngoãn như cũ.
Hàng mi dài mảnh, ánh sáng mờ ảo trên màn hình điện thoại hắt bóng lên sống mũi cao thẳng của hắn.

Đường cong sườn mặt rõ ràng, cái cổ thon dài lộ ra một nửa, yết hầu ẩn hiện dưới mép chăn.

Lê Thiên Thiên chuyển camera điện thoại sang chế độ selfie, cài đặt chế độ chụp trong bóng tối rồi thử chụp bản thân mình một tấm.

Sau khi xác định ảnh chụp nhìn khá rõ nét, cô nhẹ xốc chăn lên rồi chậm rãi bò lên giường, có cảm giác bản thân mình chính là một tên lưu manh đáng khinh.
Cô nằm lên gối của Diệp Thừa, tim dần dần đập nhanh hơn, trong lòng thầm mặc niệm một câu “Quấy rầy, thực xin lỗi” rồi nhanh chóng giơ điện thoại lên bấm chụp.
Đến lúc kiểm tra lại thì thấy đây chỉ là một tấm ảnh hai người kề đầu sát lại với nhau bình thường mà thôi.

Chỉ dựa vào tấm ảnh như này thì ai sẽ tin giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện không thể miêu tả chứ?
Nếu đã làm thì phải làm cho tới! Bằng không lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lê Thiên Thiên cố kìm lại trái tim đang nhảy loạn của mình, cô xốc chăn ra, ngón tay run rẩy cởi từng cúc áo của Diệp Thừa.
Bởi vì khẩn trương nên ngón tay hơi lạnh của cô đã vô tình đụng trúng tuyến nhân ngư của hắn, thân thể hắn khẽ run, cô sợ tới mức lập tức rút tay về, cuống cuồng nhảy xuống giường rồi nằm sấp trên mặt đất không dám động đậy.
Qua một lúc lâu sau không thấy có động tĩnh gì khác nên Lê Thiên Thiên mới từ từ bò dậy, bám vào mép giường âm thầm quan sát.
Diệp Thừa chỉ thay đổi một tư thế khác, không hề tỉnh lại.
Cô còn tưởng rằng sau khi uống thuốc ngủ vào rồi thì sẽ không hề nhúc nhích gì, mặc cho người khác tùy ý đùa nghịch? Thật không ngờ là vẫn còn có thể xoay người được?
Vỗ vỗ ngực, lá gan của cô cũng lớn hơn một chút, lại lần nữa bò lên giường cởi bỏ toàn bộ cúc áo ngủ của Diệp Thừa.
Cô cũng tự cởi hai cúc trên áo ngủ của mình để lộ ra xương quai xanh.
Lúc chụp ảnh thì cố tình chỉ chụp phần phía trên xương quai xanh, thoạt nhìn rất giống với kiểu ảnh chụp kỷ niệm sau khi làm xong chuyện khó nói, trên người hai người không mảnh vải che thân.
Lúc này xác thật là Diệp Thừa không hề nhúc nhích gì, điều này lại càng tiếp thêm can đảm cho Lê Thiên Thiên.
Cô còn muốn chụp thêm một tấm càng có tính thuyết phục hơn, hôn môi.
Đương nhiên không phải là hôn thật, chỉ tạo dáng lấy góc một chút là được.

Cô ngồi dậy, ghé sát vào bên mặt Diệp Thừa, nhìn camera canh chuẩn vị trí.

Khoảnh khắc cô bấm nút chụp, Diệp Thừa đột nhiên quay mặt qua, làn môi hai người chạm vào nhau.
Áo ngủ của hắn trượt từ đầu vai xuống đến lưng, dừng lại giữa hai khuỷu tay.

Lê Thiên Thiên hoảng đến mức mở to hai mắt nhìn hắn, tiếng thét chói tai bị nghẹn lại, cuống họng tựa như bị bóp chặt đến mức không thể kêu ra tiếng.
Cô cho rằng đây là sự cố lật xe lớn nhất đêm nay.
Lại càng không ngờ rằng ngay sau đó gáy cô đã bị một bàn tay to siết chặt không thể động đậy, môi mềm ấm áp của hắn đột nhiên mở ra ngậm lấy cánh môi cô.

Tay Lê Thiên Thiên mềm nhũn, điện thoại rơi xuống giường, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn chưa kịp tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Tia lý trí duy nhất còn sót lại khiến cô giãy giụa muốn nhanh chóng thoát ra nhưng một tay khác của hắn đã kiềm chế cổ tay cô lại, nghiêng đầu sang một bên làm sâu thêm nụ hôn này, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.
Lê Thiên Thiên muốn chạy nhưng tay chân đều đã nhũn ra, lý trí dần dần trở về, cô ngậm miệng lại, thân thể vặn vẹo muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Cuối cùng phản kháng cũng có hiệu quả, Diệp Thừa buông môi cô ra nhưng vẫn còn kiềm chế cô.
Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại còn chưa tắt, cô có thể thấy rõ biểu tình chế nhạo cười như không cười của Diệp Thừa nhưng lại không thấy rõ một tia ý loạn tình mê trong mắt hắn.
Giọng nói trầm thấp hơi khàn vang lên trong không gian tĩnh mịch.
“Dám làm không dám chịu? Lá gan khi cởi quần áo của tôi đâu rồi hả tiểu miên hoa?”
_.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN