Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn - Chương 4: 4: Từ Hôn 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn


Chương 4: 4: Từ Hôn 4


Lê Thiên Thiên hoàn toàn sững sờ vì câu nói của Diệp Thừa.

Mắt thấy hắn nhanh chóng đi đến mở cửa nhà rồi muốn đóng lại, Lê Thiên Thiên mặc niệm trong lòng “500 vạn” xong lập tức cảm thấy mặt mũi không có cũng không sao.

Cô chạy vọt lên, vươn tay giữ cánh cửa sắp đóng lại khiến ngón tay bị kẹp trúng.

Thật ra cũng không đau lắm nhưng Lê Thiên Thiên mượn cớ này hét lên một tiếng đầy thảm thiết.

Ngay lúc Diệp Thừa mở cửa ra xem xét, cô lại dùng sức nhéo đùi mình một cái, đau đến mức khiến hai mắt đẫm lệ tựa như tay chân đều bị chặt đứt, vô cùng đáng thương mà chui vào cửa.
Lê Thiên Thiên vừa chảy nước mắt vừa cố “lết” về phía sô pha trong phòng, còn bày ra vẻ mặt kiên cường nhìn Diệp Thừa nói:
“Không có việc gì, em không trách anh đâu nhưng mà em thật sự đi không được nữa.”
Từ nãy đến giờ Diệp Thừa vẫn chưa nói một lời nào, tất cả đều là Lê Thiên Thiên tự biên tự diễn nên nhiều ít có chút khảo nghiệm kỹ thuật diễn.
Cô lén lút quan sát biểu tình của Diệp Thừa để phán đoán xem liệu mình có bị đuổi ra ngoài hay không nhưng chỉ thấy hắn ung dung đứng tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, hơi nhướng mày nhàn nhạt nhìn cô, không có một chút thương cảm hay áy náy nào.
Thật là vô nhân tính!
Ngay lúc Lê Thiên Thiên sắp diễn không nổi nữa thì rốt cuộc Diệp Thừa cũng chịu động đậy.
Hắn đi đến lấy hòm thuốc từ dưới bàn trà ra, trực tiếp đặt trên mặt bàn rồi đi thẳng về phía phòng ngủ, lấy đồ mặc ở nhà rồi lại đi vào phòng tắm, một lúc sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.

Lê Thiên Thiên: …
Đây là hạ quyết tâm xem cô như không khí sao? Ý tứ là bảo cô bôi thuốc xong rồi thì tự động rời đi sao?
Lê Thiên Thiên thở dài nhìn ngón tay bị kẹp đỏ của mình, thật ra cũng không đến mức cần phải bôi thuốc nhưng vì muốn nó trông nghiêm trọng hơn nên cô lục hòm thuốc tìm ra một chai thuốc đỏ xịt vết thương.

Cô xịt vào trên ngón tay một chút, sau đó lại kéo vớ xuống xịt lên chỗ mắt cá chân lành lặn.
Cô vừa lòng nhìn ngón tay và mắt cá chân đỏ bừng một mảng như thể thật sự bị thương.
Để càng thêm chân thật, Lê Thiên Thiên lại tìm trong hòm thuốc ra một miếng băng gạc.

Nhưng cô không ngờ băng gạc lại dài như vậy, còn nghĩ chỉ cần dùng tay xé một chút là được.

Trong lúc đang giằng co với băng gạc thì Diệp Thừa từ trong phòng tắm bước ra.

Tóc mái xõa tung trước trán, đuôi tóc vẫn còn hơi ướt, bộ quần áo ở nhà dài tay chất vải bông khiến hắn trông bớt lạnh lẽo hơn ngày thường vài phần.
Lúc Diệp Thừa đi đến, Lê Thiên Thiên có thể cảm nhận được hơi nước và mùi thơm sữa tắm thoang thoảng tản ra theo từng động tác của hắn.
Băng gạc trong tay cô bị lấy đi, Diệp Thừa cầm một cây kéo từ trong hộc bàn của bàn trà ra, cắt một đoạn băng gạc dài vừa đủ.

Hắn cầm tay cô quan sát vết thương một chút rồi lấy Povidone* bôi cho cô.
*Povidone: thuốc sát khuẩn.
Tiếp theo, hắn nâng chân cô lên đặt trên đùi mình, cúi đầu nhìn mắt cá chân cô, giữa mày cau chặt.

Lê Thiên Thiên khẩn trương nín thở, cô có cảm giác Diệp Thừa sắp vạch trần việc cô không hề bị thương.
Nhưng hắn chỉ nhìn một lúc rồi trực tiếp cầm băng gạc quấn lên mắt cá chân cô, cả quá trình không hề nói gì.
Tim Lê Thiên Thiên như muốn rớt xuống một nửa, vì muốn giành thêm hảo cảm mà thuận thế thả một màn rắm cầu vồng*.
*Rắm cầu vồng: Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng.

(cre: dauhacmieu.wordpress)
“Woa, anh lợi hại quá, băng bó vừa gọn gàng lại vừa đẹp mắt, còn…”
“Em có thể đi được rồi.”
Rắm cầu vồng bị đánh gãy một cách lạnh lùng, Diệp Thừa hạ lệnh đuổi khách.
Từ sườn mặt lạnh lùng có thể nhìn ra được hắn đang không kiên nhẫn.
Lê Thiên Thiên lại mặc niệm trong lòng ba lần “500 vạn” sau đó mềm giọng khẩn cầu:
“Giường ở ký túc xá của em là giường tầng, vì mắt cá chân đang bị thương nên em không thể leo lên leo xuống được, em có thể ở lại nhà anh không?”
Diệp Thừa quay qua nhìn Lê Thiên Thiên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt trong veo ngập nước, hốc mắt còn hơi ửng đỏ.
“Em bảo đảm sẽ không gây thêm phiền phức cho anh đâu, em chỉ ở đến khi mắt cá chân tốt lên thôi, anh thiện giải nhân ý*, cứu tử phù thương*, thiện lương rộng lượng, người tốt cả đời bình an…”
*Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người
*Cứu tử phù thương: cứu người hấp hối và chăm sóc người bị thương.
Lê Thiên Thiên vừa khen vừa nhảy một chân về phía phòng ngủ của khách, bất chấp tất cả, đóng cửa lại, bấm khoá.

Cô hạ quyết tâm, mặc kệ hôm nay Diệp Thừa có nổi giận đuổi cô đi thì cô cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy gì, ăn vạ không đi!
Lê Thiên Thiên ghé tai vào cửa một lúc nhưng vẫn không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngồi trên giường suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Chẳng lẽ thật sự phải nghe theo lời Hoàng Tiêu và Tần Hâm sao?
Lấy điện thoại ra, kéo hai người bọn họ vào chung một nhóm chat rồi bắt đầu báo cáo tiến độ nhiệm vụ.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Chị em ơi, đã thành công trà trộn được vào hang ổ, còn dùng cả khổ nhục kế ăn vạ đòi ở lại.】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Tuyệt, tiếp theo em hãy bắt đầu tìm cơ hội thực hiện kế hoạch gạo nấu thành cơm.】
*空谷: Tên tiếng Trung của CLB yoga.
【Tam Kim: Chị gái ơi, không ngờ chị cũng nghĩ đến chủ ý tuyệt đỉnh này, em còn cho rằng chỉ có em mới thông tuệ như thế.】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Ây da, đồng đạo, tri kỷ!】
Lê Thiên Thiên cạn lời nhìn hai người bọn họ khen ngợi lẫn nhau, kịp thời lên tiếng chặn lại.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Kế tiếp nên làm gì nữa đây?】
Hai người gần như nhắn lại cùng lúc.
【Tam Kim: Rượu, thuốc ngủ.】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Thuốc ngủ, rượu, chọn một trong hai đi.】
Sau đó hai người bọn họ lại tiếp tục thưởng thức lẫn nhau, Lê Thiên Thiên tiếp tục ngắt lời.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đang giả bộ “què chân”, cần được hỗ trợ vật tư.】
【Huấn luyện viên Hoàng Tiêu – Empty Valley yoga: Gửi định vị đi, sáng mai 9 giờ sẽ đưa đến.】
【Tam Kim: Cần hành lý và đồ ăn không?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Cần, cần, yêu hai người! Nhưng chỉ cần Tần Hâm đưa đến là được, tớ sẽ gửi cho cậu danh sách những thứ tớ cần.】
Lê Thiên Thiên sắp xếp xong mọi việc, lại mặc niệm “500 vạn” ba lần rồi yên tâm thoải mái đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Ngày hôm sau, Tần Hâm hoàn mỹ xuất hiện ở chung cư ngay sau khi Diệp Thừa đi làm, Lê Thiên Thiên nhận được vật tư viện trợ.
Cô lật qua lật lại vài công thức nấu ăn, quyết định chọn làm món tự mình cảm thấy dễ nhất – mì trộn tương.
Lê Thiên Thiên tập trung ngồi xem mấy bộ cung đấu, lại xem thêm hai bộ về điệp chiến*, mãi đến 5 giờ chiều mới bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tác chiến.
*điệp chiến: gián điệp + chiến tranh
Đầu tiên là gửi tin nhắn cho Diệp Thừa nói buổi tối mình sẽ làm mì trộn tương cho hắn, tuy rằng không nhận được tin đáp lại nhưng trong lòng Lê Thiên Thiên vẫn tràn đầy tự tin.
Tổng kết lại những đoạn phim vừa xem, Lê Thiên Thiên dự định sẽ nghiền nát thuốc ngủ bỏ vào trong tương.

Tương có vị nồng, màu sắc lại đậm nên nhất định sẽ không nhìn ra được bất thường, thần không biết quỷ không hay.
Chờ Diệp Thừa ngủ rồi cô sẽ lập tức đến nằm bên cạnh hắn để chụp vài tấm ảnh, tạo ra hiện trường giả “làm loạn sau cơn say”.
Sau đó dùng ảnh chụp uy hiếp hắn không được đòi từ hôn.

Một tháng sau sẽ đem toàn bộ chân tướng làm sáng tỏ, đến lúc đó cô sẽ vừa có tiền vừa có tự do.
Hoàn mỹ.

Lê Thiên Thiên bắt đầu nấu mì, thái sợi cà rốt và dưa leo.

Quá dễ!
Tiếp theo là xào tương.
Thoạt nhìn hẳn là cũng không khó… lắm.
“Khụ khụ khụ… Hắt xì”
Cô tắt bếp.

Mùi tương và khói dày đặc bốc lên thiếu chút nữa đã khiến báo động cháy trong bếp phun nước.

Một bóng dáng cao lớn dần dần hiện rõ sau màn khói.
Không biết Diệp Thừa đã về đến nhà từ lúc nào, hắn nhanh chóng đi đến bên người Lê Thiên Thiên nắm lấy cổ tay cô kéo ra phía sau.
Tiếp theo hắn đem nồi bỏ vào bồn, nhanh chóng mở nước để dập tắt khói trong nồi.
Lê Thiên Thiên chạy đi mở cửa sổ.
Cửa sổ vừa mở, gió lạnh thổi vào, sương khói rất nhanh đã tan đi.
Lúc thấy cặp mắt lạnh sắc bén của Diệp Thừa nhìn lại đây Lê Thiên Thiên mới nhận ra hắn vậy mà đã rửa nồi sạch sẽ, bắt đầu xào lại tương.
“Đi ra ngoài chờ.”
“… À.”
Lê Thiên Thiên bị đuổi ra khỏi phòng bếp, suy sụp ngồi trước bàn ăn chống cằm nhìn Diệp Thừa đang bận rộn.
Kế hoạch còn chưa bắt đầu đã thất bại.
Nhưng nỗi buồn vì nhiệm vụ thất bại rất nhanh đã bị Lê Thiên Thiên quên mất vì mùi tương nồng đậm bắt đầu kích thích vị giác của cô.
Hương vị này khiến cô hồi tưởng lại ngày xưa khi cô khoảng 9 tuổi, vì Lý Trác Mỹ phải đến Bắc Thành bàn chuyện làm ăn nên đã gửi cô ở Diệp gia một tháng.
Khi đó bà ta và dì Diệp vẫn còn là chị em tốt của nhau, bà ta vẫn chưa biết cô không phải là con gái ruột của mình.
Khi đó ba mẹ Diệp Thừa cũng bận rộn với công việc, cô ở nhà gắn bó làm bạn với Diệp Thừa lớn hơn cô 4 tuổi, rất nhiều chuyện hắn đều thích tự mình làm, bao gồm cả nấu cơm.
Khi đó cô rất thích ăn những món do Diệp Thừa nấu, thậm chí còn không muốn rời khỏi Diệp gia.

Lúc ấy còn nghĩ nếu cả đời có thể ăn những món do hắn nấu thì thật là tốt.

Lê Thiên Thiên liếm liếm môi, mắt đầy trông mong nhìn về phần mì trộn tương trong tay Diệp Thừa, quá ngon miệng.
Diệp Thừa dùng đuôi đũa gõ nhẹ lên đầu cô, ghét bỏ mà nói:
“Đừng để nước miếng rớt vào chén của tôi, trong nồi vẫn còn, tự mình đến lấy đi.”
Lê Thiên Thiên lập tức đứng dậy, mặt đầy vui sướng đi về phía phòng bếp mang phần của mình ra, gắp một đũa ăn kèm với cà rốt và dưa leo thái sợi.

“Woa~” Lê Thiên Thiên thỏa mãn phát ra một tiếng tán thưởng, cao hứng đến mức gọi cả xưng hô khi còn bé:
“Diệp Thừa ca ca, tài nấu nướng của anh so với năm đó vẫn không hề giảm chút nào!”
Động tác cầm đũa của Diệp Thừa khựng lại, ngước lên nhìn cô một cái rồi lập tức dời mắt.
Lê Thiên Thiên vẫn đang đắm chìm trong mỹ thực nên không để ý đến chút khác thường này, thấp giọng tự nói:
“Mình cũng làm theo công thức nhưng sao không thể làm thành được như vậy chứ?”
“Bởi vì ngốc.”
Lê Thiên Thiên: “…”
Mong anh im miệng, làm mỹ nam an tĩnh không tốt sao?

Lê Thiên Thiên ăn quá nhiều nhưng vì đang giả bộ “què chân” nên không thể xuống lầu đi bộ tiêu thực.
Cô đang buồn chán ngồi lướt điện thoại thì bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat từ Lý Trác Mỹ.
【Lý Trác Mỹ: Vào nhóm chat gia đình xem đi, tự mày gây chuyện thì tự mà giải quyết!】
Trong nhóm chat mà Lý Trác Mỹ nói đến có ba nuôi của cô – Lê Châu, hai anh trai của Lê Châu và người nhà bọn họ.
Bọn họ đều góp cổ phần trong việc kinh doanh của Lê gia, ở công ty cũng có tiếng nói nên Lý Trác Mỹ rất để ý đến ý kiến của bọn họ.
Lê Thiên Thiên bấm vào nhóm chat mà cô vẫn luôn đặt ở chế độ ‘không làm phiền’, lướt xem lịch sử trò chuyện phía trên, không biết bọn họ biết tin cô bị từ hôn từ chỗ nào mà hiện đang chỉ trích Lê Châu và Lý Trác Mỹ, yêu cầu hai người bọn họ phải đưa ra lời giải thích nếu không sẽ rút vốn đầu tư.
Lê gia thân tình đạm mạc, luôn xem quyền lợi là trên hết.

Bọn họ vốn đã không xem trọng công ty của Lê Châu và Lý Trác Mỹ từ lâu, nếu không phải Lê gia và Diệp gia vẫn luôn có hôn ước với nhau thì bọn họ đã sớm rút vốn.
Lê Thiên Thiên lặng lẽ thở dài rồi liếc nhìn Diệp Thừa đang ngồi đọc sách trong phòng khách, mềm giọng khẩn cầu:
“Diệp Thừa, anh có thể lên tiếng nói giúp em trong nhóm chat được không? Nói rằng em là vị hôn thê của anh.”
Diệp Thừa nâng mắt nhìn điện thoại trước mặt mình, lại lạnh lùng liếc Lê Thiên Thiên một cái, đầu ngón tay nhấn vào phần ghi giọng nói, trầm giọng lên tiếng.
“Quả thật là tôi muốn từ hôn với em ấy.”
Lê Thiên Thiên: …
Làm người đi!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN