Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Chương 13: Tóc xoăn nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống


Chương 13: Tóc xoăn nhỏ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Văn Văn.
Tiệc cưới trong thôn tổng cộng ăn hai bữa, kết thúc tiệc tối, các chàng trai và cô gái trẻ vây xung quanh phòng tân hôn của Xuyên Tử và Tiểu Yến.
Triệu Tự tay mắt lanh lẹ giữ chặt Đại Ninh: “Đại tiểu thư! Chúng ta trở về thôi.”
Đại Ninh lần này không nghe anh, cô rất có hứng thú: “Tôi muốn đi coi nháo động phòng.”
Triệu Tự không đồng ý, anh luôn cảm thấy Đại Ninh không phải là người an phận, đến lúc đó mà có gây ra chuyện gì, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Đại Ninh chán ghét bộ dạng nghiêm túc này của anh ta nhất, “Tôi đi coi nháo động phòng chứ có phải đi nhìn hai người họ động phòng đâu, anh quản nhiều vậy làm gì, người không biết còn tưởng rằng Tiểu Yến mới là vợ anh.”
Triệu Tự hận không thể che miệng cô lại, anh nhìn xung quanh, sợ mọi người nghe thấy đại tiểu thư không lựa lời nói: “Nói vớ vẩn gì đó!”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn đi xem, anh cũng đi cùng tôi.”
Triệu Tự không lay chuyển được cô, sáng hôm nay cô ấy đã xem như rất nghe lời rồi, bây giờ mà cưỡng ép bắt người về, đoán chừng đại tiểu thư có thể lật tung nóc nhà anh ném văng đi.
Môi Triệu Tự giật giật: “Vậy đến đấy cô đừng có chạy loạn.”
“Biết.”
Đại Ninh dễ như trở bàn tay giữ chặt anh rồi đi theo mọi người tiến vào phòng tân hôn.
Đỗ Điềm thấy vậy, vội vàng đi theo đứng lên: “Mẹ, con qua kia nhìn một chút.”
Phòng tân hôn ở thôn núi đơn sơ, vì để đón Tiểu Yến, nhà của Xuyên Tử đã sửa sang vào mùa xuân, nhưng cũng chỉ lợp ngói, thay đổi một khung giường gỗ, giường và chăn bông được đổi thành màu đỏ rực vui mừng, chữ hỉ được dán khắp nơi trong phòng.
Cô dâu Tiểu Yến năm nay mới mười bảy, cũng bằng tuổi Đại Ninh, Tiểu Yến ngồi trên chiếc giường rắc đầy đậu phộng và táo đỏ, hai má ửng hồng như ánh ban mai.
Nói là nháo động phòng nhưng thực chất chỉ là đám đàn ông tụ một nhóm, đám đàn bà tụ một nhóm trò chuyện.
Tiểu Yến tò mò nhìn Đại Ninh, cô biết rõ vị đại tiểu thư này là người quý giá nơi thành phố, đại tiểu thư đẹp hơn nhiều so với tất cả cô gái trong thôn, lúc này đang nghiêng đầu đánh giá cô.
Tiểu Yến ngượng ngùng nói: “Kỷ tiểu thư, cô có muốn vào đây ngồi không?”
Đại Ninh vui vẻ nói: “Có nha.”
Triệu Tự tay còn chưa giữ chặt, đại tiểu thư đã chạy tới ngồi cùng cô dâu.
Đại Ninh vươn tay sờ bông hoa đỏ trên đầu Tiểu Yến, phát hiện đó là vải. Cô bị đám đậu phộng dưới mông cọ, vội vàng tránh ra.
Tiểu Yến cười nói: “Đừng bận tâm, đây là phong tục.”
Thôn núi trồng lạc nhiều, ý sinh nhiều con cái được nhiều phúc, sớm ngày có quý tử.
Đại Ninh: “Đây là cách các người nháo động phòng nơi này sao? Thật sự quá mức nhàm chán.” Mệt cô còn mong đợi nó từ bữa trưa.
Tiểu Yến đỏ mặt, khiêm tốn xin chỉ bảo: “Trong thành nháo động phòng như thế nào vậy?”
Đại Ninh nhìn quả táo trong phòng, tại chỗ cầm lấy một quả, hướng Xuyên Tử vẫy tay: “Đến, qua đây.”
Xuyên Tử bị tụi anh em đang trêu chọc lập tức quay đầu lại, không xác định chỉ chỉ vào mình: “Tôi?”
“Cô vợ của anh muốn biết nháo động phòng ở thành phố thế nào, anh lại đây phối hợp một tí.”
Xuyên Tử không hiểu chuyện gì, bước qua.
Triệu Tự đau đầu nhìn Đại Ninh, trong lòng anh có loại cảm giác vớ vẩn quả đúng như thế. Triệu Tự ngăn lại Xuyên Tử: “Cậu đừng nghe cô ấy càn quấy.”
Xuyên Tử cười ha hả nói: “Không sao.”
Mấy người trẻ tuổi tò mò nhìn qua.
Đại Ninh yêu cầu Xuyên Tử và Tiểu Yến ngồi đối diện nhau, lấy quả táo đặt giữa họ.
“Hai người đồng thời cắn quả táo thì xem như trò chơi kết thúc. Đến đến, bắt đầu đi.”
Xuyên Tử và Tiểu Yến đều là người thành thật, nghe theo lời chỉ huy của đại tiểu thư, cố gắng hết sức lao vào muốn cắn một ngụm, Đại Ninh đột nhiên rút quả táo.
Vốn muốn để cho hai người hôn nhau, ai ngờ họ quá chất phác, răng trực tiếp va chạm.
Tiểu Yến che môi, gần như bật khóc ngay tại chỗ, Xuyên Tử không rảnh lo cái đau của mình, vội đến nhìn Tiểu Yến có sao không.
Đại Ninh cũng rất kinh ngạc, tiếng va chạm của hai tên ngốc này cô nghe còn cảm thấy đau đau.
Triệu Tự nhanh chóng kéo Đại Ninh qua, nói xin lỗi: “Xin lỗi Xuyên Tử, cô ấy không phải cố ý, cậu và Tiểu Yến có ổn không?”
Xuyên Tử hàm hồ nói không sao cả, tính tình của Tiểu Yến cũng khá tốt, cô nhíu mày lắc đầu.
Triệu Tự ra hiệu cho Đại Ninh xin lỗi, Đại Ninh thò đầu ra, đề nghị: “Nếu hai người không thích chơi trò này, tôi còn có trò khác đặc biệt chơi rất vui, chúng ta chơi thử đi!”
Hai người Xuyên Tử và Tiểu Yến sợ đến mức liên tục xua tay.
Đỗ Điềm âm thầm nhướng mày, có vài phần muốn cười. Kỷ Đại Ninh làm người chán ghét như thế, cô ta không cần lo lắng quá làm gì, pháo hôi chính là pháo hôi, nhìn xem sắc mặt của Triệu Tự đen thành bộ dáng gì rồi.
Triệu Tự nhận lỗi thêm vài lần, nào dám cho Đại Ninh tiếp tục ở phòng tân hôn chờ nữa.
“Chúc hai người hạnh phúc, tôi đưa Kỷ tiểu thư về trước.”
Đại Ninh không vui bị Triệu Tự kéo đi.
Sắc trời đã tối, ánh trăng sáng ngời.
Triệu Tự một bụng lửa giận tích tụ: “Cô nên ngẫm lại xem bản thân đã làm những gì!”
Đại Ninh kỳ quái nói: “Tôi đã làm gì?”
Thấy cô không biết ăn năn, giọng Triệu Tự càng lớn: “Đêm tân hôn của người ta suýt nữa răng cũng muốn rơi xuống!”
Nhìn thấy Triệu Tự thế nhưng đang rống chính mình, Đại Ninh liền nhảy lên cục đá bên cạnh đất trồng rau, từ trên cao nhìn xuống, cô còn rống to hơn cả anh ta: “Không phải đều do bọn họ ngu ngốc cả sao, vì cớ gì lại đi trách tôi, tôi kêu họ làm gì thì làm đó, chẳng lẽ tôi kêu ăn phân thì họ cũng làm!”
Triệu Tự tức sắp chết rồi. Ngàn phòng vạn phòng, vẫn để cho Kỷ Đại Ninh giở trò xấu thành công.
“Kỷ Đại Ninh, cô chơi khăm người khác luôn có lý đúng không?”
“Tôi không chơi khăm, anh đúng là đồ ông cụ non cũ kỹ, không có kiến thức.” Cô cây ngay không sợ chết đứng, “Do Tiểu Yến muốn biết nháo động phòng ra sao mà, vì vậy tôi mới giúp cô ấy trải nghiệm qua chút, với lại tôi còn chưa dùng chiêu lớn đâu.”
Triệu Tự cười lạnh: “Cô còn muốn dùng chiêu lớn gì nữa!”
“Anh kêu tôi nói đó. Chính là lấy một quả anh đào đặt ngay đây.” Cô khoa tay múa chân chỉ vào khe rãnh trên ngực mình, “Chú rể dùng miệng ngậm ra.”
Đại Ninh suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tiểu Yến quá gầy, có lẽ kẹp không được. Không sao hết, còn có trò khác…”
Triệu Tự nghiến răng nghiến lợi: “Kỷ Đại Ninh!”
Cô thật là biết chơi, vậy cô có thể kẹp được nó đúng không!
Đại Ninh rất không vui, cô cảm thấy Triệu Tự đang cố tình gây sự: “Cái người này sao lại thế rồi? Là anh để tôi nói, tôi nói thì ngược lại anh tức giận. Biểu cảm này của anh là muốn đánh tôi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập cảnh giác, sớm biết rằng không nên tin Triệu Tự, nếu đội vệ sĩ ở đây, cô sẽ không thiếu cảm giác an toàn như vậy.
Triệu Tự thật sự muốn xử cô, anh không để bụng đại tiểu thư phạm sai lầm, nhưng không thể chịu được cô sau khi phạm sai lầm lại không hề có chút áy náy, so với bất kỳ ai đều hùng hồn, lý lẽ hơn.
“Cô xuống dưới cho tôi.”
Đại Ninh liếc anh một cái, biết đánh không lại anh, lập tức xoay người bỏ chạy.
Triệu Tự vô cùng tuyệt vọng–
Người này nhảy vào vườn rau của người ta!
Rau muống vừa trồng xuống không bao lâu, có vẻ yếu ớt đáng thương, đại tiểu thư chạy vào, lập tức một mảng lớn bị vạ lây.
Triệu Tự hoàn toàn không trông vào đại tiểu thư có thể phân biệt được đâu là rau, đâu là cỏ dại, có lẽ cô còn không biết mình đang ở đâu, Triệu Tự nói: “Cô nhanh chạy ra đây.”
Đại Ninh thấy anh không đuổi theo, cô quay đầu lại, khó hiểu: “Anh không đánh tôi?”
Triệu Tự gần như rích giọng ra từ trong kẻ răng: “Không đánh cô, hiện tại cô đang đứng trên vườn rau nhà người khác, cô tự mình nhìn xem đã giẫm chết không biết bao nhiêu.”
“Sao anh không nói sớm.”
Cô mang giày cao gót nên khi chân chạy rất khó chịu.
Đại Ninh nhìn xung quanh: “Tôi lại không biết đây là đất trồng rau.”
Dù sao nói đến nói đi, cô không sai là được rồi.
Triệu Tự: “Lại đây.”
Đại Ninh ra điều kiện với anh ta: “Tôi mới không tin anh, anh gọi đội vệ sĩ của tôi lại đây, ngộ nhỡ tôi đi ngang qua, anh đổi ý muốn động thủ với tôi thì sao?”
Khuôn mặt Triệu Tự trầm xuống, giọng điệu rét lạnh: “Vậy cô đừng có ra nữa, cứ ở bên trong luôn đi, vườn rau nói không chừng sẽ có một con rắn súp lơ [1] bò đến đây bất cứ khi nào, cô tự lo cho tốt.”
Cơ thể Đại Ninh cứng đờ.
Triệu Tự nói chưa dứt lời, cô đã cảm giác được có thứ gì đó đang động đậy trên bắp chân mình.
Triệu Tự xoay người đang định rời đi, lại nghe thấy đại tiểu thư từ phía sau liên tục gọi anh: “Triệu Tự, Triệu Tự!”
Cô nhịn không được gấp gáp: “Trong vườn này có côn trùng, có cái, thứ gì trên đùi tôi.”
Triệu Tự không quay đầu lại.
Đại Ninh sợ muốn chết, cộng thêm bị ghê tởm bọn động vật, mặt mũi là thứ gì. Cô cũng không dám nhìn đến cùng là con gì nữa, lập tức chịu thua, ngay cả giọng nói đều trở nên ngoan ngoãn: “Triệu Tự, tôi sai rồi, anh mau trở về đi. Tôi xin lỗi còn không được sao, anh mau cứu người!”
Triệu Tự dừng bước chân, anh nhíu mày.
“Tôi hứa! Là thật là thật.”
Triệu Tự đi trở về nói: “Đi ra.”
Đại Ninh vô cùng tủi thân: “Tôi không thể cử động được, tôi sợ nó sẽ cắn tôi, anh mau lấy nó ra đi.”
Triệu Tự lách qua chỗ rau muống, đi đến bên cạnh cô.
Đại tiểu thư nhảy lên người anh như được đại xá, ôm chặt lấy cổ: “Nhanh lấy ra nhanh lấy ra!”
Triệu Tự cũng muốn biết rốt cuộc là con gì mà khiến cô bị dọa thành như thế, anh cúi đầu liền thấy một con dế mèn từ trên đùi đại tiểu thư nhảy xuống.
Triệu Tự: …
Anh vô thức ôm eo cô.
Triệu Tự không biết nói gì hơn, đại tiểu thư đối với người khác luôn ngang ngược, không nói lý, không ngờ lại sợ một con bọ nhỏ.
Điển hình của việc cậy sủng mà kiêu, ức hiếp người nhà.
Triệu Tự nói: “Được rồi.”
Đại Ninh thấp giọng hỏi: “Là con gì?
Triệu Tự im lặng một lúc: “Sâu róm bắp cải, nó vừa mềm vừa có màu xanh lá, nhúc nha nhúc nhích, rất béo.”
Đại Ninh: ….. Nôn ọe!
Cô siết chặt cánh tay, không khóc mà mắng anh: “Tên khốn khiếp, tôi hận anh.”
Nếu như không phải Triệu Tự dọa thì cô đã không nhảy xuống chỗ đất này rồi, cũng sẽ không gặp phải sâu rớm bắp cải.
Triệu Tự rốt cuộc không nhịn được cười.
Đại tiểu đau lòng muốn chết, càng nghĩ càng buồn nôn. Cô là một người chơi trò snake còn hay tự khiến bản thân buồn nôn, bây giờ cả người đều không khỏe.
Triệu Tự ôm cô ra khỏi vườn rau: “Được rồi, đi xuống từ trên người tôi đi.”
Đại Ninh chết sống không chịu: “Không muốn không muốn, lỡ như tôi có thể gặp lại con sâu đó thì làm sao?”
“Đây là đường lớn, sẽ không có sâu.”
Đại Ninh vùi mặt vào cổ thiếu niên: “Tôi không tin, bên cạnh toàn là cỏ.”
Nơi nào có cỏ, nơi đó có bọ.
Không được, không được nghĩ tới nữa, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu toàn thân.
Cô thúc giục: “Chúng ta nhanh về thôi, tôi muốn đi tắm.”
Triệu Tự không ngờ rằng cô thực sự chán ghét đến vậy, anh buông tay đang ôm eo cô ra, đại tiểu thư có cảm giác nguy cơ rất mạnh, sợ anh ta sẽ ném mình đi, hai chân thon dài gắt gao quấn chặt lấy eo anh ta.
Chiếc áo sơ mi mùa hè mỏng tang, phần mềm mại nhất trên cơ thể cô gái dính sát vào ngực anh. Cũng không biết tại sao, Triệu Tự lại nhớ tới trò chơi hoang đường còn chưa thực hiện trong miệng Đại Ninh, nếu là cô, chắc chắn có thể kẹp được quả anh đào.
Triệu Tự nhấp môi: “Kỷ Đại Ninh, đi xuống.”
Cô mang theo giọng mũi nói: “Anh cứ coi như tôi đã chết đi.”
Triệu Tự chưa từng thấy qua có người nguyền rủa chính mình như vậy, anh quả thực bội phục.
“Triệu Tự, anh tốt nhất, chúng ta về nhà thôi.”
Anh sờ sờ mái tóc xoăn lọn nhỏ của cô, không nói lời nào, ôm lấy vòng eo cô gái, đưa cô về nhà.
➻➻➻
[1] Rắn súp lơ hay gọi là Rắn vua, do phần lưng có màu đen xen lẫn những lốm đốm màu vàng giống như hoa súp lơ nên được gọi là rắn súp lơ, là loài không có nọc độc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN