Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Chương 73: Gặp lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống


Chương 73: Gặp lại


Đại Ninh đi ra biệt thự không xa thì thấy Trần Cảnh đang đứng ở con phố đối diện.

Một chân gập lại, chân thì duỗi ra, giữa con phố bốn bề vắng lặng, anh tùy ý ngồi dưới đất hút thuốc. Cạnh anh khói bụi đầy đất, anh cũng không đi đến chỗ mà cô không tìm thấy.

Người đàn ông này đang thay đổi, lúc mới gặp, anh giống như một cỗ máy vô cảm, trên người toát lên sự bi quan và chán nản.

Sau này anh cố gắng làm một người anh tốt, cho đến hôm nay e rằng ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao lại thành thế này.

Anh không ngừng bị người khác thay đổi, nhưng nực cười là trước nay anh không nhận ra.

Đã từng là người lạnh nhạt cô độc, nay đã dần trở nên suy sụp tự ti. 

Đại Ninh cong môi, cô dẫm giày cao gót từng bước đi đến và ngồi xổm bên cạnh anh.

Cô làm nũng nói: “Sao anh lại bỏ đi đột ngột thế, em còn chưa giới thiệu anh cho ông cơ mà.”

Trần Cảnh ngước mắt, đáy mắt anh không gợn sóng nhìn thẳng Đại Ninh.

Anh không ngốc, chỉ là con người anh đơn giản, tình yêu đơn giản, hận cũng đơn giản. Thích thì ra sức che chở, hết mực tin tưởng. Ghét thì không hề ngần ngại phá hủy.

Trần Cảnh nhìn màn đêm xanh thẳm sau lưng Đại Ninh, lần đầu tiên cảm thấy mình là một con quái vật.

Dù khi anh bước ra từ rừng rậm đi về phía đám trẻ con loài người cũng không cảm thấy gì. Hay khi anh bị các bạn học bắt nạt cười nhạo cũng thế. Nhưng anh biết rõ Kỷ Đại Ninh không có ý tốt, thế mà anh vẫn không đi xa ngồi tại con phố này, cuối cùng anh cũng cảm thấy rằng mình là quái vật. 

Không ai bắt chuyện với anh trong bữa tiệc, đến khi chịu lạnh nhạt, Trần Cảnh mới đột nhiên vỡ lẽ Kỷ Đại Ninh đang chơi mình.

Trong khoảng thời gian này đủ loại cung bậc cảm xúc, lúc ở thiên đường, lúc xuống địa ngục.

Cô như đứa trẻ xấu xa quan sát anh khi thất vọng khi vui vẻ. Cô đã quen với thủ đoạn này, làm không biết chán.

Cuối cùng anh cũng biết cô xấu xa thế nào, xấu xa hơn cả những gì anh tưởng tượng.

“Tại sao?” Trần Cảnh hỏi.

Đại Ninh hơi bất ngờ, cô còn tưởng Trần Cảnh sẽ giận lắm. Không ngờ anh chẳng những không đi xa, còn có thể bình tĩnh hỏi cô tại sao.

Đại Ninh bưng khuôn mặt nhỏ, cười tủm tỉm nói: “Anh đang nói gì thế, người ta nghe không hiểu.”

“Em, hận tôi?”

Đại Ninh mở to hai mắt: “Sao anh lại nghĩ thế, em thích anh còn không kịp, sao lại hận anh?”

Đôi mắt cô ngập nước, nhìn không ra là chân thành hay nói dối.

Trần Cảnh duỗi tay chạm vào lông mi cô, Đại Ninh lập tức dụi vào lòng bàn tay anh như chú mèo con.

“Tại sao, em, lại đối xử như thế, với tôi.” Nếu không hận thì vì sao lại chơi đùa cảm xúc của anh.

Nếu như không gặp cô, anh vẫn là cái bóng cô độc không biết đau khổ nơi ngõ tối.

Cô nghiêng đầu nhỏ, gò má phồng lên.

“Người ta đối xử anh thế nào, là thế này sao?” Cô muốn hôn lên môi anh một cái.

Trần Cảnh giữ chặt cánh tay cô, dưới lực của anh, Đại Ninh như bị người ta tóm cánh chim không thể bay đến trước mặt anh, càng không có cách nào nhúc nhích.

Môi mỏng của người đàn ông gần trong gang tấc, cuối cùng Đại Ninh cũng nổi giận.

Cô nhớ thương vận may làm khắp người thoải mái, cũng thích dùng tình cảm của Trần Cảnh để tổn thương anh. Nếu cô đã nhận được một tình yêu thuần khiết như vậy, còn có thể lấy nó tùy ý tổn thương Trần Cảnh, cớ sao cô phải đối xử tốt với anh?

Anh không chịu tạt axit Kỷ Điềm, chứng minh đoạn tình cảm này chưa đạt đến giới hạn tột cùng, trong lòng cô cất giấu bất mãn cộng không vui cũng từ đây mà ra.

Cố ý muốn anh khó chịu, muốn anh kinh hồn bạt vía, ai kêu anh không nghe theo mình.

Đại Ninh không thích nói lý lẽ cùng người khác, tranh luận có gì hay, hôn môi cái là giải quyết xong. Lần đầu có thể không cho, thế mà lần hai cũng không cho nốt, từ đầu cô đã không kiên nhẫn mấy, hiện tại chỉ sót lại cơn giận trong lòng. 

Cô thôi cười, khuôn mặt lạnh tanh.

“Tôi bực rồi đó.” Cô gằn từng chữ một: “Tôi muốn chia tay anh.”

Lực nắm cánh tay ngày càng chặt, đôi mắt nâu xám của Trần Cảnh lạnh lùng nhìn cô.

Cả hai người đều đang tức giận, chỉ là trong mắt anh có nhiều thứ chất chứa hơn. Trần Cảnh nghiến chặt hàm, bỗng anh hơi hận cô.

Đối với Kỷ Đại Ninh, anh dường như là trò cười.

Anh đóng vai anh trai chơi cùng cô, vì cô đi đánh hắc quyền, coi nhẹ sống chết. Lúc cô nói lời hẹn hò, anh thức cả đêm, đôi mắt lộ ý cười trong bóng tối. Thậm chí như kẻ ngốc, cắn đầu lưỡi tập phát âm.

Còn cô thì sao, khi vui thì buông lời bên nhau suốt đời, đến khi giận thì nói lời chia tay.

Dù biết cô xấu xa nhưng anh lại không thể thốt hai chữ đó, ấy vậy mà hai chữ đó được cô nói nhẹ tênh như thế.

Trần Cảnh bóp vai cô, Đại Ninh nhẹ nhàng ngã vào lòng anh. 

Anh luôn bao dung, chiều chuộng cô, đây là lần đầu như phát điên cúi đầu hôn cô.

Đôi môi bị mút chặt, Đại Ninh chớp chớp mắt, hưng phấn nói: “Đoàn ngốc, còn không trộm lẹ.”

Cơ thể Đại Ninh thả lỏng, cánh tay trắng nõn tiện thể vòng qua cổ Trần Cảnh. Cô nhắm nghiền mắt, lông mi như cánh bướm khép lại, khẽ thở d.ốc trong lòng ngực anh.

Cánh tay kia giữ chặt vai cô dường như muốn bóp nát xương cốt, nghe cô thở d.ốc, tay còn lại dứt khoát cố định cái ót hôn cô.

Đại Ninh mở mắt ra, ánh mắt mê mang, cô bị hôn đến mức hít thở không thông.

Cô kéo tóc anh, mặc kệ anh có đau không, cô muốn bày tỏ sự phản kháng của mình. Bỏ cuộc, cô không thở nổi.

Trần Cảnh tạm ngưng chốc lát nhưng anh không đứng dậy mà hôn một đường xuống cổ cô.

Cô mặc một bộ lễ phục cúp ngực, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài. 

Tay anh bóp chặt vòng eo mềm mại giống như muốn bóp nát cô, song đến cùng vẫn không nỡ, chỉ có điều càng ra sức siết chặt, khuỵu gối kéo cô về phía mình.

Đại Ninh mệt mỏi dựa vào vai anh, cô mặc cho anh hôn, đôi mắt đen như quả nho tò mò nhìn anh nổi điên, đáy mắt bình lặng như mặt hồ. 

Cho đến khi cô thấy bóng dáng người đó bên kia đường.

2

Trời đêm tháng sáu, những con bướm đêm trước mắt cô bay sang ngọn đèn đường đối diện, cô men theo bóng đen thăm thẳm, thoáng nhìn thấy người đàn ông đứng dưới đèn.

Đôi mắt anh đen nhánh, bờ môi trắng bệch, đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Trần Cảnh vẫn đang hôn cô, Đại Ninh chợt phản ứng lại hai giây, cuối cùng trong ánh mắt cũng hiện lên tia cảm xúc nhợt nhạt.

Mùa đông năm ấy tuyết rơi dày đặc, cô từng nằm trong vòng tay người đó đau đớn mà khóc.

Thanh Đoàn run bần bật, nó đào hố còn lẹ hơn con tê tê, nhanh nhẹn trốn vào trong.

Trần Cảnh cũng nhận thấy có một tầm mắt khác, anh buông Đại Ninh ra.

Đại tiểu thư tự mình đứng dậy, chiếc váy hoa hồng lấm tấm bụi đất. Lễ phục cúp ngực bị Trần Cảnh làm cho hơi trễ xuống, cô bắt chéo tay kéo váy lên.

Đại Ninh cắn môi, nở nụ cười với người đàn ông đối diện: “Hi, Triệu Tự.”

Triệu Tự đi đến trước mặt cô thì dừng lại, vươn tay về phía cô.

Đôi mắt anh đen đặc như màu biển chết, so với lần đầu gặp gỡ của ba năm trước thì bây giờ càng giống xác chết không cảm xúc.

Đại Ninh không biết liệu vừa nãy anh có thấy hết không, đã nhìn bao lâu.

Nhưng cô lại hiểu ý cái vươn tay này của Triệu Tự. Khoảng cách chỉ có một thước, nếu cô đặt tay lên thì Triệu Tự sẽ không truy hỏi gì cả. 

Bất kể chuyện trở về từ cõi chết hay việc sau ba năm xa cách, cô hôn môi dây dưa với tên đàn ông khác trên phố.

Đại Ninh còn chưa động đậy, tay cô đã bị một bàn tay lạnh lẽo khác nắm lấy.

Cô ngước mắt nhìn Trần Cảnh cạnh mình, đôi mắt ngập nước nhấp nháy, lộ ra ý cười trẻ con. Cô áp má mình vào cánh tay Trần Cảnh: “Xin giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi, anh ấy tên Trần Cảnh.”

Bàn tay đang giơ lên trước mặt dần buông xuống.

Nhìn Triệu Tự mặt không cảm xúc trước mắt, Đại Ninh khẽ cong môi, cô chờ bọn họ lao vào đánh nhau. Kẻ nào mà chết thì hời quá còn gì.

Tình hình này, cô đương nhiên không hề do dự chọn Trần Cảnh.

Dù sao Triệu Tự cũng là nam chính đã mất đi hơn nửa vận may, còn Trần Cảnh vẫn được trời cao thiên vị, có lẽ còn giúp cô giết được Kỷ Điềm. 

Triệu Tự đã không còn giá trị lợi dụng với cô. Anh mất đi vận may của nam chính thì còn sống tốt thế nào?

Cuối cùng Triệu Tự cũng nhìn về phía Trần Cảnh, sau đó anh lạnh nhạt nhìn Đại Ninh. 

Ánh mắt rất nhẹ và nhạt, con ngươi anh lại đen như mực, Đại Ninh bị anh ta nhìn mà nổi da gà khắp người.

Sao nào, chẳng lẽ muốn giết cô à?

Trần Cảnh lạnh mặt, đẩy Đại Ninh ra sau lưng mình theo bản năng.

Cô tiện thể giấu mình đằng sau Trần Cảnh, người này còn tỏ vẻ đắc ý, làm mặt quỷ với Triệu Tự. 

Đại Ninh xem như nghĩ thông suốt, cô sợ gì chứ, thứ nhất cô đâu có quan hệ gì với Triệu Tự, thậm chí ngay cả lời hẹn hò cũng chưa từng nói, thứ hai cô còn cứu Triệu An An một mạng, chẳng lẽ Triệu Tự còn muốn giết cô sao?

1

Đến đây, dù sao anh ta cũng không đánh lại Trần Cảnh- kẻ mang sát khí trên người.

Triệu Tự và Trần Cảnh nhìn nhau chốc lát, đôi mắt anh lạnh lẽo còn hơn bóng đêm vài phần.

Anh không nói lời nào, càng không ra tay, xoay người rời đi.

Chỉ lát sau có một chiếc xe hơi màu đen lao đến, Đại Ninh còn xuất hiện ảo giác Triệu Tự muốn đụng chết họ, song chả có gì xảy ra, chiếc xe chạy lướt qua họ rồi biến mất tăm trong màn đêm.

Đến cả làn váy cô cũng không bị gió lay.

Ngón tay đau xót, Đại Ninh quay đầu nhìn Trần Cảnh.

Cô lộ ra biểu cảm vô cùng đáng thương, mềm mại nói: “Bây giờ chúng ta không chia tay nữa, người hồi nãy là tên tâm thần, em thấy hơi sợ, anh nhất định phải bảo vệ em thật tốt.” 

Trần Cảnh mím môi nhìn cô.

Đột nhiên anh nhớ đến lời Kỷ Điềm từng nói, Đại Ninh và bạn trai cũ của cô… Là người đó sao? Không có lời nào là thật trong miệng cô.

“Lòng em chỉ có anh thôi.” Đại Ninh mềm như bông dựa vào ngực anh, Trần Cảnh dang hai tay ôm lấy cô.

Anh ép sự chua xót và trào phúng nơi đáy mắt, anh nên cảm thấy may mắn vì Đại Ninh đã chọn mình giữa hai người ư?

Đại Ninh cắn cúc áo thứ hai trên âu phục của anh, nói không rõ: “Anh đưa em về nhà đi.”

Trần Cảnh hít sâu một hơi, đưa cô về biệt thự của nhà họ Kỷ.

Anh bình tĩnh lại hiểu rõ, bây giờ mình không thể ầm ĩ với cô, người đàn ông kia khiến anh cảm thấy rất nguy hiểm, trực giác lâu nay của Trần Cảnh luôn rất nhạy. Đại Ninh không nói thật, anh muốn biết chi bằng tự mình tìm đáp án.

Đại Ninh cũng nhận ra nguy hiểm, cô đã bảo mà, sự tồn tại của Triệu Tự rất phiền phức, đáng lẽ khi cô “chết” phải ráng nói thêm vài câu di ngôn với Triệu Tự, bảo anh ta đời này đừng có đặt chân đến Kinh Thị, hiện tại có hối hận cũng không kịp.

Đại Ninh dùng lòng dạ đen tối của mình đi suy đoán Triệu Tự, cô không tránh khỏi muốn xin một lá bùa cứu mạng.

“Anh ơi.” Cô vô cùng đáng thương nói: “Lúc trước anh đã nói sẽ bảo vệ em cả đời phải không?”

Trần Cảnh ước mình có thể bóp ch.ết Kỷ Đại Ninh, nhưng trên thực tế anh lại nắm lấy tay cô.

“Em sợ à?”

Đại Ninh lắc đầu, một bên mặt viết hai chữ hiểu chuyện, mặt bên kia viết hai chữ nghiêm túc: “Có anh ở đây, em không sợ.”

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô, không nói lời nào, quay người rời đi.

1

Đại Ninh biết đây xem như đã đồng ý.

*

Đại Ninh về phòng nằm tê liệt như con cá muối, đến một ngón tay cũng không buồn nhúc nhích.

Thanh Đoàn cẩn thận thò đầu ra: “Kết thúc rồi?”

Đại Ninh ngửa mặt hừ một tiếng. Thứ ngu ngốc, vô dụng.

Thanh Đoàn cũng biết mình hèn nhát trước trận, nó đành lấy vận may trộm được từ chỗ Trần Cảnh chuyển sang Đại Ninh.

Từng sợi tơ tiến vào khiến Đại Ninh thoải mái nheo mắt.

“Oa ~” Cô tràn đầy sức sống bật dậy, nói khẳng định: “Đêm nay xem như đi một chuyến không uổng công!”

Thanh Đoàn: “…” Nó trợn mắt há hốc mồm nhìn Đại Ninh đã sống dậy trong một giây, vốn nó cho rằng biểu cảm hồi nãy của Đại Ninh là sống không còn gì luyến tiếc, bởi cô đã đối mặt với tình huống xấu hổ đó, ai ngờ cô éo có chuyện gì, chỉ đơn giản mệt thôi.

Đại Ninh ngâm nga một bài hát, cô đi vào phòng tắm tắm rửa.

Đợi cô tắm xong ra tới, Thanh Đoàn lo lắng đến sắp biến thành một quả dưa xấu xí, nhăn nhúm.

“Đại Ninh, tình hình không tốt lắm, trạng thái đó của Triệu Tự sẽ không đi đối phó với nhà cô chứ?” Bị Triệu Tự bắt gặp cảnh “ngoại tình”, có điều kích thích quá. 

Phải biết rằng kế hoạch ban đầu của Đại Ninh là không cho nhóm nam chính yêu Kỷ Điềm, bảo vệ ông Kỷ.

Nhưng vì Kỷ Điềm còn cứng cỏi hơn con gián, Đại Ninh đã hoàn thành nhiệm vụ vượt quá chỉ tiêu, một đám nam chính không những yêu cô còn góp phần giúp cô tăng không ít giá trị thù hận.

Cứ nhìn Trần Cảnh vừa yêu vừa hận với Đại Ninh là hiểu, anh không bỏ được cũng không nỡ bỏ, hận không thể cắn cô một ngụm khiến cô đau đớn, để xem cô có sinh ra trái tim không.

Đại Ninh biến tình yêu mà mình nhận được thành một con dao đâm vào ngực nam chính mới thấy mãn nguyện.

Thanh Đoàn từ từ thông suốt, thật ra Đại Ninh rất thù dai, ban đầu cô đã là người rất hẹp hòi.

Mặc dù cô không biết kẻ nào đã hại ông Kỷ nhưng kiếp trước vì đám nam chính nên cô mới phải chịu sự lạnh nhạt, đau khổ, uất ức, những cảm xúc ấy luôn khắc sâu trong đầu Đại Ninh, cô phải trút giận thì mới có thể thoải mái.

“Chẳng phải vận may của Triệu Tự đã tiêu hao hơn nửa sao? Tại sao trông anh ta vẫn tốt như thế?” Anh giàu có còn nhanh hơn kiếp trước vài bước. Ngược lại hai nam chính khác lại chậm tiến độ, như thế thì sao có thể chống chọi lại?

Chuyện này Thanh Đoàn cũng mù mờ, rõ ràng vận may của Triệu Tự đã mỏng lắm rồi.

Nó căng da đầu nói bừa: “Có một số người bề ngoài thì hào nhoáng, thực ra trên bên trong đã sớm mục nát.”

Đại Ninh nắm chặt tay nhỏ, vừa định đập nó một trận bèn nhận được tin nhắn của Trần Cảnh.

“Dạo này em đừng ra ngoài, rất nguy hiểm.” Trần Cảnh bình tĩnh gửi tin nhắn, anh che lại miệng vết thương trên cánh tay.

Anh đã báo cảnh sát, trên mặt đất có vài người ngã lộn xộn.

Anh vừa mới đưa Đại Ninh về thì có người ra tay tàn nhẫn với anh, anh chợt nhớ đến đôi mắt đen đặc của người kia dưới ánh đèn, người đàn ông cong môi về phía anh.

Nếu là người khác chắc là bị chém chết thật.

Trần Cảnh biết, có hỏi những gã này cũng vô ích.

Anh nheo mắt, cảm thấy có chút không cam lòng. Bởi vì anh là trẻ mồ côi nên mẹ con Trần Liên Tinh không kiêng dè gì hết lợi dụng anh.

Bởi vì anh là tên nói lắp nên bạn cùng trang lứa ngấm ngầm cười cợt anh, bắt chước cách nói lắp của anh. 

Bởi vì anh có xuất thân thấp nên Đại Ninh trêu anh như trêu chó.

1

Bởi vì anh không tiền không thế nên người khác muốn giết anh, thậm chí không cần tự mình ra tay.

Ngược lại Trần Cảnh thà rằng quay ngược thời gian trở về lúc mới bắt đầu, Đại Ninh thật sự là em gái do mình nhặt về. Anh không hôn cô, không chạm vào cô, nhìn cô đến hết đời.

Nhưng anh cũng biết không thể nào, anh thích dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn của cô trước đây, cũng yêu âm thanh thở gấp quyến rũ của cô khi hôn lại anh bây giờ.

Điều rét run nhất trên đời là dù biết rõ người mình thích là kẻ xấu xa thích diễn kịch thì cũng học cách mở rộng lòng bao dung cho mặt xấu của cô ấy.

*

Văn: Như đã hứa (~‾▿‾)~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN