Nữ Phụ Không Đào Hôn Nữa - Chương 2: Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Nữ Phụ Không Đào Hôn Nữa


Chương 2: Chương 2


Cô đã hiểu, hào quang của nguyên chủ đều bị nữ chủ cướp đoạt, thế cho nên sau khi nguyên chủ chết, cô mới xuyên tới đây.Ninh Tri cạn lời, cho nên, mạng sống của cô chỉ có thời gian ba ngày?Giọng nói trẻ con kia lại tiếp tục nói cho cô: 【 Chỉ cần cô thu thập được một viên mặt trời nhỏ liền có thể từ trên người Lâm Điềm Điềm đoạt lại 1% giá trị hào quang thuộc về mình.】Ninh Tri hỏi nó: “Tôi thu thập mặt trời nhỏ, đoạt lại hào quang tức là tôi sẽ không chết, đồng thời lại khôi phục vẻ ngoài xinh đẹp sao?”Giọng nói kia: 【 đúng 】Ninh Tri: “Nếu muốn thu thập mặt trời nhỏ thì phải dỗ dành Lục Tuyệt vui vẻ?”Giọng nói kia hận không thể gật đầu, 【 đúng! 】Ninh Tri nhíu mày, nếu Lục Tuyệt là người bình thường, nhiệm vụ này cũng không khó, nhưng đối phương lại là người bị bệnh tự kỷ, đừng nói dỗ hắn vui vẻ, ngay cả việc hai bên hiểu nhau nói gì cũng đã là một việc khó khăn.Giọng nói trẻ con kia tiếp tục vang lên: 【 thu thập mặt trời nhỏ còn có thể giúp Lục Tuyệt chữa bệnh.

】“Trị bệnh tự kỷ sao?” Lúc này Ninh Tri càng chấn kinh, bệnh chỉ có thể thông qua can thiệp mà giảm bớt, cũng không thể chữa khỏi, “Cậu có biện pháp trị cho Lục Tuyệt?”Giọng nói trẻ con kia: 【 là cô có thể trợ giúp cho Lục Tuyệt.

Tên của tôi là Bá Vương, nếu chủ nhân có vấn đề gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.

】Nói xong, nó biến mất.Ninh Tri có chút buồn cười, thanh âm kia của nó với cái tên Bá Vương hoàn toàn không có gì liên quan đến nhau cả.Lúc này, Lục Tuyệt bị cô nắm tay tránh tránh, hắn không đâm tường nữa, mờ mịt nhìn về phía cô.Lúc này Ninh Tri mới thấy rõ diện mạo của Lục Tuyệt.Lục Tuyệt lớn lên rất đẹp, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, mặt mày thanh tuấn, mũi đĩnh bạt, dáng môi rất đẹp, môi mỏng hơi mím lại.Gía trị nhan sắc như thế cho dù là đặt ở trong giới giải trí cũng khó có nam minh tinh nào thắng được hắn.Phát hiện Ninh Tri tới gần, ánh mắt Lục Tuyệt ở trên mặt cô dừng lại vài giây lại nhanh chóng dời đi.Ninh Tri có chút kinh ngạc, Lục Tuyệt có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đôi mắt vốn nên ẩn tình lại rất sạch sẽ, thanh thấu, ánh mắt so với người bình thường không giống nhau, chút phân tán tựa như là không có tiêu cự.Nguyên chủ cũng không thích Lục Tuyệt, thậm chí là có chút ghét bỏ hắn, cho nên từa đó tới nay cô ấy đều không tiếp xúc nhiều với Lục Tuyệt.Ninh Tri nắm chặt tay Lục Tuyệt, hắn không giãy giụa, ánh mắt hắn dừng trên tay bị nắm của mình, thứ bao trên mu bàn tay hắn thật mềm mại, thật thoải mái.Ninh Tri muốn cùng Lục Tuyệt nói chuyện: “Không cần đâm đầu vào tường, anh có chỗ nào không thoải mái có thể nói cho em không?”Khung tâm tình trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại bắn ra mây đen, Bá Vương vừa mới nói, mây đen đại biểu cho việc Lục Tuyệt không vui.Trong sách cũng không có miêu tả gì nhiều với nhân vật phụ Lục Tuyệt này, chỉ đề cập đến việc Lục Tuyệt có bệnh tự kỷ, nam chủ rất quan tâm đến bệnh tình của em trai, sau một năm, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt nghiêm trọng đến mức cả ngày chỉ ngây ngốc trong một góc, không ăn không uống, cuối cùng tự mình hại mình mà chết.Mà nguyên chủ, nếu không phải bởi vì bị Lâm Điềm Điềm cướp lấy toàn bộ hào quang mà chết đi, một năm sau cô cũng sẽ trốn khỏi Lục gia đi theo người đàn ông khác, Lục gia cho rằng bởi vì cô chạy trốn mới dẫn tới việc Lục Tuyệt tự hại mình tử vong, vậy nên nguyên chủ bị Lục gia trả đũa, rơi vào kết cục bi thảm.Lục Tuyệt cúi đầu, không đáp trả.Đối phương hiện tại là công cụ giúp cô kéo dài mạng sống, Ninh Tri không thể mặc kệ hắn cũng là hợp tình hợp lí.Ninh Tri quay đầu, cô hỏi Bà Lục cùng người hầu, “Trước khi Lục Tuyệt phát bệnh đang làm cái gì? Có người nào tiếp xúc với hắn hoặc thấy chuyện gì xảy ra sao?” Lục Tuyệt đột nhiên tự mình đâm tường hẳn là đã chịu ảnh hưởng hoặc là kíƈɦ ŧɦíƈɦ.Người hầu nhanh chóng trả lời: “Bình thường không có sự cho phép của phu nhân, không ai được tùy ý tiến vào phòng của nhị thiếu gia.

Bất quá, có một điểm, khi đó tiểu Linh đang quét tước vệ sinh ở ngoài hành lang nhưng cô ta hẳn là không có lá gan tiến vào phòng quấy rầy nhị thiếu gia đâu.”Nghe vậy, Bà Lục lạnh lùng nói: “Gọi con bé tới đây.” Vừa rồi bà lo lắng cho tình huống của con trai nên căn bản không có chú ý đến những thứ khác.Dưới sự thẩm vấn của bà Lục, cô người hầu trẻ tuổi nói cho bà Lục biết cô ta dùng máy hút bụi ở hành lang.Ninh Tri trầm mặc một chút mới mở miệng: “Cô đem máy hút bụi đem ra đây.”Tiếp theo, khi thanh âm động cơ máy hút bụi vang lên, Lục Tuyệt tránh khỏi tay Ninh Tri, hắn dùng tay che lại lỗ tai, đầu lại lần nữa đâm về phía tường.“Mau tắt đi, mau tắt đi!” Thần sắc bà Lục hoảng loạn làm cô hầu trẻ tuổi nhanh chóng ấn tắt công tắc.Ninh Tri kéo Lục Tuyệt lại, lúc hắn tạm dừng, cô vươn tay ra che ở hai bên tai hắn, “Không sợ.”Người bị bệnh tự kỷ đối với thanh âm bên ngoài không thèm để ý, nhưng có đôi khi họ sẽ mẫn cảm với thanh âm nào đó.

Ninh Tri từng nghe nói qua, có vài người bị bệnh tự kỷ sẽ sợ tiếng mơi rơi, có người lại sợ tiếng còi xe, tiếng máy sấy,…Mà Lục Tuyệt lại rất mẫn cảm với thanh âm máy hút bụi.Khi tiếng máy hút bụi ngừng lại, Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt, buông tay che lỗ tai hắn ra, “Không có việc gì, hóa ra anh không thích tiếng máy hút bụi, về sau em không để nó làm ồn đến anh nữa.”Mi mắt Lục Tuyệt khẽ run, hắn nhanh chóng nhìn mắt Ninh Tri, lại rũ mi mắt xuống.Ninh Tri thấy, mây đen trên đỉnh đầu Lục Tuyệt biến mất, chỉ còn lại có khung bọt khí màu trắng.Cô có chút kinh ngạc, mây đen dễ dàng biến mất như vậy? Vậy nếu dỗ hắn vui vẻ thì sao? Mặt trời nhỏ sẽ xuất hiện chứ?Nghĩ vậy, Ninh Tri cố ý làm giọng mình trở nên dịu dàng: “Lục Tuyệt, hiện tại anh còn cảm giác chỗ nào không thoải mái không?”Giọng nói của thân thể này rất êm tai, từ khi mở miệng Ninh Tri liền phát hiện, khinh khinh nhu nhu, làm cho xương cốt người nghe muốn mềm nhũn.Đáng tiếc chính là hiện tại cô đã mất đi hào quang, vẻ ngoài không xứng với thanh âm mê người như vậy.Lục Tuyệt không có phản ứng.Ninh Tri để sát vào hắn, thanh âm ôn nhu hướng lỗ tai hắn nói, “Anh cười một cái, có được không?”Lục Tuyệt nâng mắt lên.Người đàn ông mặc áo hoodie màu đỏ làm làn da càng thêm trắng, mặt mày hắn thâm thúy thanh tuyển, mỗi một chỗ đậm nhạt đều vừa lúc, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Ninh Tri.

Cô cảm thấy những nam minh tinh với con cháu hào môn mà mình từng gặp trước kia không một ai có thể so sánh với Lục Tuyệt.Ninh Tri chờ mong mà nhìn đỉnh đầu Lục Tuyệt, cô muốn nhìn xem mặt trời nhỏ trông như thế nào.“Em trở nên xấu.” Thanh âm Lục Tuyệt thấp trầm, có lẽ là bởi vì ít khi mở miệng nói chuyện, còn có chút khàn khàn.Đầu tiên, Ninh Tri sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, ý tứ của hắn là “Em trở nên xấu”?Hắn ghét bỏ cô xấu?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN