Năng lực miêu tả của hàng xóm rất kém cỏi: “Cô gái kia vừa trắng vừa gầy, tóc đen, mặc rất ít, lúc cười rộ lên trông rất xinh. Đại khái là như vậy, cậu có nhớ đấy là ai không?”
Kỷ Phi Thần: “…”
Anh miêu tả vậy thì tôi đoán bằng niềm tin à? Tôi nghe mà hổ thẹn giùm cho trình độ văn hóa của anh đấy!
Thật ra sau khi xảy ra việc kia thì tất cả mọi người đều tò mò về thân phận của cô gái này. Người của tầng trung hỏi thăm lẫn nhau một hồi, thậm chí còn dò hỏi người của tầng cao rồi nhưng vẫn không biết cô là ai, thậm chí còn không biết cô là người của tầng nào.
Phụ nữ ở khu vực tầng cao chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng trong số đó cũng không có người này. Cứ như vậy loại trừ… chỉ còn lại tầng đỉnh.
Ủa, nhưng khu vực tầng đỉnh chỉ có Tạ Vô Diễn mới có thể ra vào mà?
Người của cả căn cứ ai cũng tò mò không biết cô gái này là ai. Bọn họ tranh luận một phen vô cùng kịch liệt rồi cuối cùng đi đến kết luận cô nhất định là gián điệp mà căn cứ bên địch phái tới thăm dò quân tình.
Tôi cũng tò mò, bởi vì tiểu thuyết của tôi vốn không có nhân vật nữ phụ nào như vậy!
Tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ, chẳng lẽ kể từ khi tôi bỏ hố không lấp, thế giới trong tiểu thuyết đã bắt đầu tự sáng tạo ra nữ phụ để uy hiếp tình cảm giữa nam chính với nữ chính rồi sao?
Tiểu Tráng đã ở trong căn cứ đã lâu, hắn cũng quen biết một vài nhân vật có máu mặt ở tầng cao. Lần này xảy ra chuyện như vậy hắn cũng tự cảm thấy mất mặt. Sau khi dò hỏi biết được người phụ nữ kia không phải là người của tầng cao hoặc nhân tình của những người của tầng cao, Tiểu Tráng bèn chuẩn bị tính sổ với cô ta. Nhưng hắn lại không biết tung tích của cô gái kia, vì thế hắn chỉ có thể giận chó đánh mèo lên người hình như có chút quan hệ với cô – chính là Kỷ Phi Thần.
Sau khi thông đồng với quân cảnh giới, bọn họ bèn lợi dụng việc công, lấy danh nghĩa đối tượng cần quan sát thêm để nhanh chóng đến bắt Kỷ Phi Thần.
Kỷ Phi Thần thân là nam chính, nếu anh ta để cho mấy người muốn bắt là bắt thì chẳng phải mất mặt lắm à? Thế nên anh ta bèn phản kháng.
Đang lúc một đám người cãi cọ ồn ào chuẩn bị đánh nhau đến nơi, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Chào mọi người, xin hỏi hôm nay Kỷ Phi Thần có ở nhà không?”
Là cô gái kia!
Cô hăng hái giơ tay vẫy chào đám người đang ganh nhau đỏ mắt sau đó rẽ lối, bước vào dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Sau khi nhìn thấy Kỷ Phi Thần, cô bỗng đột ngột giang hai tay lao lên ôm lấy anh ta.
Cô gái: “Anh ơi!”
Kỷ Phi Thần: “Em tôi!”
… Người ở hiện trường choáng váng.
Sao tự dưng lại có một cô em gái mọc ra ở đâu thế! Tôi không nhớ tôi đã lập ra cái giả thiết này lúc nào.
Nỗi buồn của người với người trên thế giới đúng là không giống nhau. Cô gái kia và Kỷ Phi Thần có vẻ vừa phấn khích vừa cảm động, tôi thì không cảm động chút nào, tôi đang đờ ra, đám quân cảnh giới cũng đờ ra. Nhưng bọn họ nghĩ rằng mình không thể để cho hai người này tiếp tục màn nhận người thân như chưa hề có cuộc chia ly kia, như vậy thì bọn họ biết giấu mặt vào đâu.
Thế là hai bên bắt đầu đánh nhau, nhưng trận đánh này vô cùng độc lạ Bình Dương, bởi vì rõ ràng cô gái kia và Kỷ Phi Thần rõ ràng không phải đang đánh nhau mà là đang sỉ nhục bọn họ.
Đầu tiên, lúc nhóm cảnh vệ phát động dị năng thì Kỷ Phi Thần túm cô gái kia ra sau người mình: “Cẩn thận, nấp kỹ vào.”
Cô gái xin được xuất chiến: “Không sao đâu, em có thể…”
Kỷ Phi Thần: “Đừng sợ, anh sẽ không để em bị thương một chút nào nữa đâu.”
Cô gái muốn nói lại thôi: “Nhưng em không sợ mà.”
Kỷ Phi Thần thở dài: “Em vẫn cứ thích cậy mạnh như trước đây, chẳng thay đổi gì cả.”
Đám quân cảnh giới: “?” Khinh thường bọn này đấy à?
Vì thế bọn họ lại nhào lên đánh càng hăng, người cầm đầu chính là Tiểu Tráng vừa lành vết thương không lâu.
Cô gái kia rất muốn xông lên nhưng lại bị Kỷ Phi Thần ngăn ở sau lưng.
“Để em đánh đi mà!”
“Mau lùi về sau!”
“Em muốn đánh em muốn đánh mà!”
“Đừng quậy!”
Trong lúc trận chiến đang diễn ra vô cùng căng thẳng, cô gái kia vô tình bị thương. Cụ thể là cô gái kia không nghe lời Kỷ Phi Thần mà lén xuất chiến, sau khi bị anh giáo huấn cho một hồi thì thở phì phì đứng cãi cọ với Kỷ Phi Thần. Hai người chỉ mải cãi nhau mà không chú ý lắm lúc né một đòn mạnh đến mỗi tóe ra tia lửa của bên địch.
Tia lửa dị năng kia sượt qua để lại một vết thương trên trán của cô gái, miệng vết thương đại khái dài 2-3 cm, máu cũng chưa có cơ hội chảy xuống.
Xung quanh đột nhiên yên lặng một cách kỳ quái. Lúc tất cả mọi người đều im lặng thì cho dù tiếng kim rơi xuống cũng sẽ nghe thấy rất rõ ràng, ví dụ như tiếng va chạm khi đồng thời ném nhiều đồng tiền xu lên không trung.
“Leng keng…”
Giống như phút yên lặng trước khi bão táp ập đến, sau khi âm thanh kia vang lên, không gian trầm mặc một giây rồi nổ ra đoàng một tiếng đinh tai nhức óc. Vài thứ nom như đồng xu kia đột nhiên nổ tung rồi phân thành vô số cây châm bằng thép lao xuống như mưa. Đám châm thép này cây nào cây nấy ngắm chuẩn về phía của đám quân cảnh giới, nhưng cuối cùng lại đột ngột dừng lại ở khoảng cách cách họ chưa đến một tấc.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho ngu người, tôi cũng bị dọa cho ngu người.
Kỹ thuật thao túng dị năng trâu chó như thế này chỉ có Tạ Vô Diễn mới có thể làm được.
“Leng keng…”
Lại âm thanh đồng xu tung lên không trung rồi lại rơi vào trong lòng bàn tay. Mọi người theo tiếng nhìn lại thì thấy Tạ Vô Diễn không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Anh ngồi vắt vẻo trên lan can, khuỷu tay chống lên đầu gối nhưng tay thì đang tung hứng mấy đồng xu, vẻ mặt nhàn nhã như đang xem kịch.
“Thẩm – Vãn – Tình.” Anh nghiến răng gọi tên cô nhưng ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, không hề hung dữ một chút nào: “Em đúng là rất biết gây chuyện cho tôi đấy.”
Thẩm Vãn Tình: “Nói linh tinh, rõ ràng em rất lễ phép mà! Không tin anh hỏi mọi người xung quanh xem, em nói chuyện còn dùng cả kính ngữ đấy nhé!”
… Tôi thấy chính bởi vì cô dùng kính ngữ cho nên người ta mới càng điên tiết đấy.
Đây là lần đầu tiên tôi được quan sát kỹ nhân vật phản diện do chính mình chấp bút.
Anh ta có mái tóc màu đen, đôi mắt đỏ lên vì dị năng dao động, anh cứ ngồi một cách tùy tiện như vậy cũng có thể trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.
Tôi cảm thấy mình cần phải suy xét lại về tư duy viết tiểu thuyết của mình, lần sau đừng có vì muốn làm nổi bật sự khó khăn vất vả của nam nữ chính để đạt được thắng lợi mà buff cho phản diện thành một đối thủ trâu bò như vậy. Đừng có nói đến chuyện ám sát Tạ Vô Diễn, tôi cảm giác lúc anh ta sử dụng dị năng còn chẳng có ai dám mở miệng ra nói chuyện. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra mình đã sai, bởi vì…
“Mà sao anh lại quát em? Anh nhìn đầu em bị thương rồi đây này, vết thương to đùng đoàng như vậy, to bằng cái móng tay em luôn rồi! Một vết thương lớn như vậy mà anh lại không nhìn thấy? Anh chỉ quan tâm em có gây họa hay không mà không quan tâm em sau khi gây họa bị thương có đau hay không!” Thẩm Vãn Tình nói.
Tạ Vô Diễn cười nhẹ, anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu xoay người nhảy xuống khỏi lan can, đi về phía Thẩm Vãn Tình.
Tiếng gót giày nện trên nền nhà mà như nện vào lòng người làm cho nhóm quân cảnh giới càng nghe càng rén. Bọn họ đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tạ Vô Diễn.
“Đúng rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì…”
Tạ Vô Diễn ra vẻ nhưng đang suy tư gì mà kéo dài giọng, ngữ khí áp bách không khác gì ngữ khí chậm rãi của Thẩm Vãn Tình mấy ngày trước: “Khu dân cư trong căn cứ nghiêm cấp sử dụng dị năng.”
Anh ta ngừng lại rồi cười nhẹ: “Các người vi phạm quy định rồi.”
Mọi người xung quanh đột nhiên thấy lo sợ.
“Hết cách rồi, chọn một người đại diện đứng ra nhận phạt đi. Để tôi nghĩ xem, nên chọn ai bây giờ nhỉ?” Tuy nói miệng như vậy nhưng Tạ Vô Diễn hoàn toàn chẳng có vẻ gì là đang do dự, anh còn chẳng buồn liếc mắt, giơ tay lên rồi thong thả nói: “Chọn cậu đi.”
Mọi việc diễn ra rất nhanh, thậm chí đến thời gian để kêu đau cũng không có. Đám châm thép nhiều không đếm xuể kia lập tức đâm xuyên vào cơ thể của Tiểu Tráng. Tình trạng tử vong quả thật quá kinh khủng. Người mắc hội chứng sợ lỗ như tôi còn chẳng dám nhìn thẳng.
Sau khi lợi dụng việc công trả thù chuyện tư xong, Tạ Vô Diễn bình thản đi đến trước mặt Thẩm Vãn Tình, cúi người xuống, ngắm nghía vết thương trên trán cô.
“Chà.” Anh bắt chước lời Thẩm Vãn Tình vừa nói, cười nhẹ: “Vết thương đúng là to thật đấy.”
***
Chào mọi người, tôi là Huyền Điểu, bây giờ tôi đã biến thành một con bồ câu. Tôi sẽ giới thiệu đầu đuôi quyển tiểu thuyết mạt thế này một lần nữa.
Nghiêm túc mà nói thì sau khi không biết vai nữ phụ của Thẩm Vãn Tình tự dưng lòi ra từ đâu thì cốt truyện của tiểu thuyết này đã biến tướng đến mức cha sinh mẹ đẻ của nó là tôi cũng không nhận ra.
Tin tức bí mật 1: “Thủ lĩnh kỳ lạ”.
Tạ Vô Diễn quả thật không phải là người tốt lành gì, đây là sự thật, nhưng anh không muốn quản lí Kiêu Phong cũng chẳng muốn làm thủ lĩnh gì cả, đây cũng là sự thật.
Nguyên lai là do tên thủ lĩnh tiền nhiệm đầu óc chập cheng, cả ngày ăn no rửng mỡ chỉ muốn khống chế nhân loại để xây dựng một đế quốc thuộc về hắn ta. Để thực hiện việc này thì hắn đã lén lút nghiên cứu việc sử dụng độc tố của tang thi để thao túng những dị năng giả có dị năng mạnh mẽ như Tạ Vô Diễn. Rất nhiều dị năng giả cũng biết được điều này nhưng bọn họ e ngại sức mạnh dị năng của thủ lĩnh nên không dám làm gì hắn mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ban đầu Tạ Vô Diễn cũng chẳng buồn quan tâm đ ến hắn, nhưng sau này hắn lại năm lần bảy lượt lén lút đổ độc tố đang thí nghiệm vào trong thức ăn của anh, Tạ Vô Diễn cảm thấy hắn quá phiền phức nên cho hắn về chầu ông vải luôn. Mọi người thấy thế thì hoan hô, vây lấy anh tôn anh làm thủ lĩnh.
Tạ Vô Diễn thấy thế thì càng cảm thấy phiền, bắt đầu hối hận về việc cho tên thủ lĩnh tiền nhiệm bay màu.
Rõ ràng là so với việc mỗi ngày nhận được một đống bánh kem không biết từ đâu ra thì làm thủ lĩnh nhọc hơn rất nhiều rồi.
Tin tức bí mật 2: “Chớ ngu mà động vào Thẩm Vãn Tình.”
Thẩm Vãn Tình nhất định phải nói ra câu này.
Tuy rằng cô có vẻ rất đơn thuần ngốc nghếch nhưng so với tên tên Tạ Vô Diễn ngày nào cũng lười biếng không xem báo cáo của cấp dưới, thậm chí còn lười không thèm cầm bút viết chữ kia thì cô đáng tin hơn nhiều. Tối nào cô cũng giúp anh xử lý văn kiện báo cáo các thứ đồ đó.
Thế nhưng đột nhiên có một ngày, cô sơ xuất viết sai tên của Tạ Vô Diễn, cụ thể là viết thiếu một nét chấm của bộ ba chấm thủy ở giữa chữ cái tên của anh* nên bị anh cười trêu suốt một tuần.
(Tên của Tạ Vô Diễn là 谢无衍, chữ “Diễn” ở giữa có bộ ba chấm thủy.)
Thẩm Vãn Tình tức hộc máu. Suốt một tuần liền cô không xử lý văn kiện giúp Tạ Vô Diễn nữa, Kiêu Phong suýt chút nữa đóng cửa luôn.
Tin tức bí mật số 3: “Thủ lĩnh ngang ngược – Tạ Vô Diễn.”
Có một đêm Thẩm Vãn Tình thấy đói bụng nên tỉnh giấc, nói là muốn ăn món thịt lợn sốt tỏi do Phong Dao Tình làm. Nhưng bởi vì không biết Phong Dao Tình ở nơi nào nên cô không được ăn thịt lợn sốt tỏi, hơn nữa lúc vừa tỉnh dậy thì hơi gắt ngủ nên Thẩm Vãn Tình tủi thân quá khóc luôn.
Ngày hôm sau Tạ Vô Diễn tìm thấy Phong Dao Tình. Ngày thứ ba anh đưa Phong Dao Tình về Kiêu Phong, nói một câu: “Nào, nấu cơm đi.”
Phong Dao Tình: “?”
Nhưng trong mắt Kỷ Phi Thần thì Tạ Vô Diễn đang ỷ mạnh hiếp yếu, cưỡng ép con gái nhà lành, tra tấn bức bách con nhà người ta, vì vậy Kỷ Phi Thần mới một mình đến đây.
Vấn đề là sau khi Kỷ Phi Thần đi thì đồng đội của anh ta cũng không biết anh ta đi đâu, thế nên sau khi Phong Dao Tình trở về tìm thì cũng không tìm được người.
Thẩm Vãn Tình nhờ Tạ Vô Diễn hỗ trợ một tay. Tạ Vô Diễn nói không một cách dứt khoát. Thẩm Vãn Tình hỏi tại sao.
Tạ Vô Diễn: “Tôi sẽ không giúp em tìm bất kỳ sinh vật giống đực nào cả.”
Thẩm Vãn Tình: “…”
Thế nên Kỷ Phi Thần bấy lâu cứ khăng khăng cho rằng Phong Dao Tình đã bị bắt nạt. Kết quả sau khi gặp Thẩm Vãn Tình thì anh mới biết Phong Dao Tình đang ở trên tầng đỉnh của Kiêu Phong nằm cày phim mệt xỉu.
Tin tức bí mật số 4: “Kỷ Phi Thần đã bị bại lộ từ lâu.”
Thật ra lúc Kỷ Phi Thần vừa đến căn cứ Kiêu Phong, anh ta vừa mới đứng ở cửa thôi đã bị Tạ Vô Diễn phát hiện ra rồi. Vốn dĩ anh cũng không muốn cho cái sinh vật giống đực mang tên Kỷ Phi Thần này đi vào nhưng đột nhiên nhớ đến việc có lần Thẩm Vãn Tình nằm mơ khóc thút thít nói rằng nhớ anh trai, Tạ Vô Diễn bèn miễn cưỡng cho anh ta vào.
Tin tức bí mật số 5: “Bí mật không thể nói.”
Quy định của căn cứ Kiêu Phong ghi rõ sau mỗi điều khoản đều phải ghi thêm một dòng là: “Ngoại trừ Tạ Vô Diễn.”
Ví dụ: Căn cứ Kiêu Phong không cho phép bất kỳ ai hủy hoại đồ đạc nơi công cộng (ngoại trừ Tạ Vô Diễn).
PS: Sau đó Thẩm Vãn Tình cũng tên thêm của mình vào cái ngoặc này.
_____
Meo: Lần này thật sự phải nói lời chào tạm biệt rồi. Cảm ơn sự đồng hành của tất cả mọi người (づ ̄3 ̄)づ╭❤~