Nữ Phụ Là Nam Chính.
Chương 1: Trọng Sinh.
– “Các người…là ai?” Tô Tịch Lam thoáng biến sắc trước những người vây quanh cô.
– “Kính Hàn, không phải con bị đụng đến mất trí nhớ rồi chứ?”
– “Mau gọi bác sĩ!”
– “Kính Hàn, cho tôi xin lỗi.” Âm thanh trong góc vọng ra, chàng trai mặc áo sơ mi đen gương đẹp trai đầy buồn bã. Cậu ta nhìn cô rồi lẫn tránh đi ánh mắt.
– “Các người đang nói gì vậy? Tôi không biết ai tên Kính Hàn gì hết ấy, tôi là Tô Tịch Lam.”
– “Kính Hàn, con nói gì vậy? Tô Tịch Lam là ai?”
Khi cô bật dậy với cơ thể đầy thương tích của mình đi đến chiếc gương trong phòng đối diện, đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng. Đúng vậy, Tô Tịch Lam là ai? Hình hài người đàn ông này tại sao lại là Triệu Kính Hàn?
Rất nhiều câu hỏi trong đầu cô hiện lên, nhưng cô không kiểm soát được bản thân trực tiếp ngất đi.
Tháng ba thời tiết ở thành phố T rất mát mẻ, hoa đào trong sân nhà nở rộ một màu hồng vui mắt. Tô Tịch Lam đứng bên cửa sổ phòng nhìn ra bên ngoài, mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng đầy sức sống.
– “Sao thế?”. Trương Huân đi vào, vẻ đẹp trai ngời sáng của cậu vẫn như vậy, nhưng có phần mờ nhạt hơn người bên cạnh.
– “Vẫn đang suy nghĩ về hôm tai nạn ấy.” Giọng của cô không còn trong trẻo nữa mà thay vào đó là âm thanh trầm khàn phát ra.
– “Lúc đó tớ không nên cho cậu uống nhiều như vậy.”
– “Hoàn toàn không thể hiểu được…”
– “Cậu nói vậy có ý gì? À mà tiểu thư nhà họ Tô đến gặp cậu kìa.”
– “Ai?”
– “Cậu không nhớ sao? Tô Miên Miên bạn gái của cậu đấy.”
– “Tô Miên Miên?” Thế mà Tô Miên Miên đã trở thành bạn gái của Kính Hàn rồi sao?
– “Không gặp!”
– “Hàm, thế cậu nghỉ ngơi đi, tớ xuống nhà đây.”
Tô Tịch Lam nhìn theo bóng lưng của Trương Huân, cô đi đến gương nhìn vào bản thân mình. Người này căn bản không phải cô, thân xác này là Triệu Kính Hàn, người cô thầm thích bốn năm ròng rã nhưng chẳng nhận lại được gì. Chủ tịch của một chuỗi công ty bất động sản, vươn cánh tay mình ra tận nước ngoài làm ăn. Nắm giữ cả một gia tộc lớn có từ lâu đời.
Trí nhớ ùa về trong đầu, cô vẫn nhớ thời tiết hôm đó rất tốt. Triệu Kính Hàn đứng dưới sân trường đón người. Mái tóc màu xám đen được chải chuốt tỉ mỉ, áo sơ mi trắng lộ ra khí chất nho nhã. Anh đứng đó, một tay cho vào túi quần, một nghe điện thoại.
Tô Tịch Lam đứng đối diện anh trước cổng trường, trái tim bắt đầu loạn nhịp.
Mang danh thích anh nhưng chưa bao giờ Tô Tịch Lam được bắt chuyện với anh.chỉ lặng lẽ hàng ngày nhìn anh đón em gái mình tan học. Không chung đường, không mở lời, vẫn thầm thích anh bốn năm cao trung.
Hết chương 1.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!