Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
Chương 37: Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (37)
———————
CHƯƠNG 37 – Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (37)
Bóng tối dần buông xuống.
Nhìn Đường Hoan thì có vẻ như cô sẽ không tỉnh lại, dù sao thì ngày hôm nay cô cũng bị thương nghiêm trọng, cả tinh thần và thể xác đều sẽ mệt mỏi. Chân Phó Liệt đã mất cảm giác từ lâu nhưng hắn vẫn chẳng hề động đậy. Hắn cứ ngồi im như vậy mãi cho đến khi hạ nhân vội vàng tới bẩm báo rằng có quý nhân từ trong cung đến, nói là muốn gặp Phó đại nhân.
Nếu là Thái tử, chắc chắn sẽ không khách khí như thế.
Nhớ lại người gặp trong cung hôm nay, Phó Liệt nghĩ mình đã đoán ra được quý nhân tới phủ là ai rồi.
“Không gặp.” – Phó Liệt nhẹ nói, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của người mà hắn đặt trên đầu quả tim.
A, bà ta cho rằng mình là ai, chỉ là một ả đàn bà bỏ chồng bỏ con mà thôi, hắn sẽ không vì bà ta mà quấy rầy mộng đẹp của cô gái nhỏ trước mặt.
Hạ nhân:….
Đột nhiên cảm thấy đại nhân nhà mình thật ngông cuồng, tàn khốc, không thể thay đổi được[1], phải làm sao bây giờ? Người kia chính là quý nhân trong cung đó, đại nhân, ngài thật sự không sợ đắc tội với người ta sao?
[1] 拉不住了怎么破 (tạm dịch: kéo không ra thì sao có thể kéo rách được): ngôn ngữ mạng, nghĩa câu là “phải làm sao đây/ phải giải quyết thế nào đây/ làm gì mới tốt lên đây/…”, đây là một câu bán manh của giới trẻ Trung Quốc, dịch nghĩ tùy hoàn cảnh.
“Vị quý nhân kia nói, nếu đại nhân không chịu gặp thì sẽ chờ cho đến khi đại nhân chịu gặp mới thôi.”
Phó Liệt chau mày, có chút mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Vậy thì cứ để bà ta chờ!”
Tuy rằng Lương phi Sở Thanh Thủy đã chuẩn bị tốt tâm lý bị chịu lạnh nhạt nhưng khi thật sự phải chờ suốt một canh giờ[2], uống hết một bình trà, bà ta vẫn sốt ruột: “Đại nhân nhà các ngươi ở đâu? Bổn… ta tự đi tìm hắn!”
[2]một canh giờ = hai tiếng
Đắm chìm trong phồn hoa của Hoàng cung nhiều năm, sự uy nghiêm của bà ta như phát ra từ trong xương, hạ nhân cũng không dám ngăn cản, đành phải dẫn đường.
Chỉ một lát sau, Lương phi đã được đưa đến trước phòng ngủ của Phó Liệt.
Bà ta cứ thế đẩy cửa đi vào.
Nghe thấy tiếng cửa, Phó Liệt đưa mắt nhìn qua.
Rơi vào trong mắt là một bóng hình xa lạ mà quen thuộc, duyên dáng, thướt tha lại lả lướt[3], vẫn còn vô cùng phong vận[4].
[3] 娉婷袅袅 : hình dung dáng vẻ thon thả, duyên dáng, yểu điệu, uyển chuyển, lả lướt của người phụ nữ.
[4]phong vận: cốt cách lịch sự, phong lưu, tao nhã.
Vẻ mặt lạnh nhạt, người đàn ông trẻ tuổi vẫn ngồi yên trên giường, không buồn cũng chẳng vui, lạnh lạnh lùng lùng mà nhìn về phía cửa. Vừa vui vừa bi thương, người đàn bà tuyệt sắc rưng rưng nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa lại mang theo hổ thẹn.
[Tinh —— Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh “Đền bù khuyết điểm”, đạt được 2 điểm công đức.]
[Cô đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh rồi nha!]
Trong đầu vang lên một tiếng “Tinh”, vốn đang ngủ rất sâu, Đường Hoan hận không thể đá văng hệ thống rác rưởi, quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.
Nhưng, sau khi cô phản ứng lại thì…
WTF?
Tôi đã làm cái gì?
Mẹ kiếp, cái gì tôi cũng chưa làm, nhiệm vụ chi nhánh sao có thể hoàn thành? Cho nên, một cái nhiệm vụ chi nhánh không cần ông đây nỗ lực hoàn thành, vì cái quái gì mà cậu còn tuyên bố?
Hệ thống rác rưởi, cậu là hệ thống thiểu năng trí tuệ tàn khuyết nhất của xưởng sản xuất mới được thành lập hả?
[….. Hì hì hì hì, nhiệm vụ mới thôi mà, cô chưa quen thì người ta cũng vậy mà! Lần đầu tiên nên đơn giản một chút, chỉ cần đi ngang qua sân khấu là được rồi!]
Nhắm mắt giao lưu cùng hệ thống, nội tâm Đường Hoan vô cùng phức tạp, cảm giác đó chính là cảm giác khi tự cho rằng mình đã trói định với một trí tuệ nhân tạo nghịch thiên[5], nhưng đột nhiên lại phát hiện ra trí tuệ nhân tạo này là cái thứ thiểu năng trí tuệ.
Mẹ kiếp, còn lần đầu nên không quen?
Hệ thống nhân tính hóa như vậy làm gì, muốn thành tinh à?
[5]nghịch thiên: trái ý trời. Ở đây có ý muốn nói hệ thống vô cùng tài giỏi, đẳng cấp, cái gì cũng làm được,…
Trong sương phòng, hai hàng lệ chảy dài, Lương phi ngập ngừng nhấp môi, dường như muốn nói gì đó với Phó Liệt.
Nhưng bà ta lại thấy Phó Liệt không hề nhìn mình mà lại nhẹ nhàng sắp xếp cho cô gái gối trên chân nằm yên lên giường, sau đó mới lạnh nhạt đi về phía mình….
Khi đến cạnh Lương phi, Phó Liệt cũng chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái mà trực tiếp đi qua, lạnh nhạt lên tiếng: “Ra ngoài nói!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!