Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc
Chương 7: Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (7)
[1]manh manh đát(萌萌哒): là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, mang nghĩa là “thật đáng yêu”. Manh manh đát là cách khen (ai đó) đáng yêu theo một cách đáng yêu. Tương tự như vậy,”bổng bổng đát” là cách nói “tuyệt vời/đẳng cấp/đỉnh cao/…” theo một cách đáng yêu của cư dân mạng.
Đường Hoan cứ nghĩ rằng mình có thể diễn xong cảnh anh hùng cứu mĩ nam, khẩu chiến với đám đang gây khó dễ cho Phó Liệt một lúc rồi sau đó giành được hảo cảm của hắn nhưng sự thật lại chứng minh, gặp phải một người phụ nữ có nghề nghiệp không bình thường, những kẻ bắt nạt đó cứ như cầm sai kịch bản, chẳng hề diễn theo kịch bản ban đầu cô nghĩ!
“Hừ, chúng ta đi!”
Lúc đầu, khi vừa mới chỉ nghe thấy tiếng nói, Lý Ngọc Lang còn hung ác trợn mắt, bày ra phong thái ăn chơi trác táng, nhưng khi nhìn thấy người tới là Đường Hoan, hắn ta lại nuốt khan. Chưa chờ cô đến gần, hắn ta đã làm ra vẻ tiêu sái, nhanh chóng dẫn người chuồn êm rồi.
Nói thừa, bây giờ mà không đi, liệu lát nữa có đi được không?
Cả trấn này làm gì còn người nào không biết Đồ Hoan là người phụ nữ vô cùng đanh đá, không thèm nể mặt một ai, kẻ nào chọc vào nàng, nàng sẽ trực tiếp sử dụng nắm tay để giải quyết. Đã vậy, nàng còn thô bạo ngang ngược, muốn đối phó với nàng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Đường Hoan sững sờ nhìn theo bóng dáng đám người kia.
Má nó chứ!
Có lấy đúng kịch bản không vậy?
Làm bia đỡ đạn mà không diễn theo kịch bản cũng được hả?
Giờ cô đi qua chỗ Phó Liệt cũng không phải mà đứng im cũng không xong, bầu không khí có hơi lúng túng.
Phó Liệt quay đầu, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt rối rắm ngốc nghếch của Đường Hoan, con ngươi lãnh trầm[2] hơi lóe lên, trong lòng không khỏi nhiều thêm chút tìm tòi nghiên cứu. Là một mưu thần[3] đắc lực của Thái tử trong tương lai, mặc dù bây giờ còn trẻ tuổi thì tâm tư của Phó Liệt cũng vẫn thâm trầm hơn người thường.
[1]lãnh trầm: lạnh lẽo + trầm lặng
[2]mưu thần: bề tôi có mưu kế
Người nào đối xử không ra gì với Phó Liệt, hắn sẽ mang thù, thù đến khắc cốt ghi tâm.
Người nào đối xử tốt với hắn, trong lòng hắn sẽ nảy sinh hoài nghi, cho rằng đối phương có âm mưu gì đó.
“Cô tới đây làm gì?” – Hiện tại, Phó Liệt đang hoài nghi Đường Hoan.
“Tới xem xem chàng có bị người ta bắt nạt hay không, nếu bị thì ta có thể ra mặt thay chàng.” Đường Hoan đang thầm rít gào, muốn tìm cơ hội gây hảo cảm mà thôi, sao lại khó vậy chứ!
Khó như lên lời ấy!
Nghe được lời này của cô, sắc mặt Phó Liệt dịu đi một chút.
Nhưng ngay sau đó Đường Hoan lại ngứa mồm bồi thêm một câu: “Dù sao thì chàng cũng là anh chồng nhỏ của ta, làm sao ta có thể để chàng bị người khác bắt nạt được.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt thanh lãnh của thiếu niên trở nên xanh mét, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, không hề có độ cong, ánh mắt lộ ra sự lãnh đạm, xa cách. Sau đó thiếu niên im lặng xoay người rời đi.
Nhìn bước chân vội vã của thiếu niên, Đường Hoan yên lặng che mặt.
Vì sao cô lại nảy sinh lòng tham muốn đùa giỡn boss phản diện ngạo kiều cơ chứ?
Đúng là tự tìm đường chết!
*
* *
Trên đời này, người nào làm gì cũng sẽ có mục đích của chính mình, sẽ không ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, nhưng lại chẳng thiếu kẻ có thể vất bỏ bạn mà không có lý do, phản bội bạn, khiến bạn thất vọng với mọi thứ.
Ngay cả mẹ ruột còn có thể rời bỏ đứa con của mình để thoát khỏi cảnh nghèo khó thì còn ai có thể tin tưởng được đây?
Phó Liệt vẫn nhớ như in cảnh tượng người phụ nữ xinh đẹp ấy xoay lưng rời đi ——
“Liệt Nhi, nương[3] không thuộc về nơi này. Nơi này quá nhỏ bé, không phải nơi mà nương nên ở.”
[3] nương: mẹ
“Không phải mẫu thân không thương con nhưng mọi việc đều có thể lựa chọn giữ lại hoặc từ bỏ.”
Mọi việc đều có thể chọn giữ hoặc bỏ nên mỗi người đều có thể vì đủ mọi nguyên nhân mà ruồng bỏ hắn.
Hắn tự nhận mình thông minh bẩm sinh, nhìn thấu thế nhân ghê tởm nhưng hiện tại, hắn không thể nhìn thấu Đồ Hoan.
“Phó Liệt, mở cửa! Nhanh lên đi, ta bị thương rồi, giúp ta bôi thuốc!”
Ngoài phòng, Đường Hoan đập cửa mạnh đến mức khiến cánh cửa rung lên ầm ầm.
Phó Liệt sắp phải đi thi mà Đồ Hoan đã tiêu gần hết số ngân lượng tích góp bây lâu, phần còn lại cũng chỉ đủ để làm lộ phí, vậy nên sau khi bán thịt xong, chiều nào Đường Hoan cũng lên núi hái hạt trà để bán, kiếm thêm chút tiền. Nhưng, ai ngờ được, hôm nay cô lại bị rắn cắn. Nhận sinh quả thật gian nan vô cùng!
Trong phòng, Phó Liệt thu hồi suy nghĩ, hơi nhíu mi lại.
Vì cớ gì mà Phó Liệt tạm thời không thể nhìn thấu được Đồ Hoan?
Trong nhận thức của hắn, Đồ Hoan vừa ích kỷ lại ngang tàn bạo ngược, nàng chưa từng được giáo dục tử tế cho nên đã trở thành một kẻ vô lý, khiến người ta chán ghét.
Càng quan trọng hơn là Đồ Hoan chưa bao giờ hòa nhã với Phó Liệt, nàng cho rằng mình bỏ tiền ra mua hắn thì hắn chính là nô lệ của nàng.
Có điều, chẳng biết vì sao mà gần đây, mặc dù Đồ Hoan vẫn là một Đồ Hoan với tác phong dã man, không hề khuê tú[4] nhưng cách cô đổi xử với hắn lại thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức khiến Phó Liệt hoài nghi cô có rắp tâm gì đó không thể để cho người khác biết.
[4]khuê tú: (người phụ nữ) có đức hạnh và tài giỏi.
Ps: Diệp mỗ dùng “nàng” cho Đồ Hoan, dùng “cô” cho Đường Hoan nên sẽ có chỗ là “nàng”, có chỗ lại là “cô”. Việc gì do Đồ Hoan làm thì sẽ là “nàng” còn việc gì do Đường Hoan làm thì sẽ là “cô”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!