Nữ phụ phản kích - Chương 3: Thiên Kim Chân Chính (0)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Nữ phụ phản kích


Chương 3: Thiên Kim Chân Chính (0)


Trong không gian trắng xóa một mảnh hiện lên hình bóng thiếu nữ xinh đẹp như bước ra từ bức bích họa đang ngồi xếp bằng hai chân, một tay cô chống lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của mình.

Bạch Thiểm nhớ rõ ràng lúc nãy cô đang ngồi cảm nhận tinh hoa nhật nguyệt trên nóc nhà, đùng một cái bị tên hỗn đản này lôi đến đây.

Có phải hay không bây giờ thân thể cô vẫn còn nằm trên nóc nhà hứng gió sương?

Nhưng vấn đề lớn nhất là không hiểu sao hôm nay đột nhiên cô lại nhớ đến chuyện của kiếp trước.

Không lẽ đây là dấu hiệu của tuổi già sao?

[Ký chủ, cô ngồi đó nữa ngày rồi đó, cô đang nghĩ gì thế]. Âm thanh trẻ con lên năm của Thiên Địa linh châu vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Nó không hiểu tại sao từ lúc nó đưa ký chủ đến đây cô lại chỉ ngồi im lặng như thế. Cô không phải lúc này sẽ làm ầm lên với nó sao?

Đổi tính đổi nết rồi chăng?

“Đang suy nghĩ về thời niên thiếu của mình”.

Bạch Thiểm giọng nói đầy thản nhiên, cô ngẩn mặt nhìn về phía ánh sáng trước mặt.

[Chém gió, cô bây giờ bao nhiêu tuổi mà có thời niên thiếu?] Linh châu nhanh chóng tỏ thái độ ghét bỏ.

Bạch Thiểm như không thèm để ý thái độ của linh châu, giọng nói cô vẫn bình thản. “Tiểu Đản Đản, là ngày đầu ta gặp ngươi”.

Khi nghe Bạch Thiểm nhắc đến ngày đó, linh châu như muốn rùng mình. Cô vậy mà nhắc đến ngày đó.

Ngày đó vị ký chủ này đúng là đã để lại cho nó một bóng đen tâm lý. Nó nghĩ nếu ngày đó nó không lôi cô đi kịp lúc thì cô thật sự có thể vì nam nhân kia mà dùng huyết mạch của mình hủy diệt thế giới hay không. Mà điều nó thắc mắc hơn là sau này cô lại chưa từng hỏi nó điều gì về nam nhân đó nữa, nó không thể hiểu được cô nghĩ gì.

À khoan.

[Cô lại gọi tôi là Tiểu Đản Đản nữa, tôi cũng biết tức giận đó nhé, cô có biết tôi tôn quý thế nào không hả? Bổn đại gia lợi hại thế nào cô còn chưa biết sao?] Tiểu Đản Đản tức giận mà gào thét.

Hừ, bổn đại gia chổ nào giống quả trứng để cô tưởng tượng ra cái tên đó chứ. Đã thế còn là Tiểu Đản, nó sao có thể là quả trứng nhỏ chứ, chí ít cũng phải là Đại Đản.

Cũng không đúng, nó không phải trứng, không Tiểu Đản, Đại Đản gì hết.

Bạch Thiểm lại im lặng nhìn về phía Tiểu Đản Đản.

Đúng là lúc đầu khi nghe nó khoe khoang cô sẽ không thèm tin lời nó nói, nhưng khi biết thứ đồ luôn mồm xưng bổn đại gia mà giọng trẻ con này là thứ gì thì cô đúng là không thể xem thường nó.

Theo cô được biết thì nó được xem là con mắt của Tam Thiên Đại Thiên thế giới. Nó hoặc trực tiếp đến các thế giới để quan sát, hoặc dùng thần lực phân ra phân thân đến các thế giới thay nó làm việc. Bản thể của nó chính là Thiên Địa Linh Châu. Một thứ đã tồn tại từ lúc hình thành thế giới. Nói xem có phải rất trâu bò không?

Lúc nó mang cô rời khỏi Cửu Thiên đại lục, thân thể cô đã bị phế bỏ hết kinh mạch, trọng thương từ việc làm tổn hại huyết mạch truyền thừa cũng như đã trực tiếp phế bỏ luôn thân thể cô. Lúc đó nó đã dùng phần lực lượng còn lại đem hồn phách cô đến thế giới hiện tại, nhét cô vào thân thể một người phụ nữ rồi tái tạo thân thể cho cô. Nói đúng hơn cô trở thành một bào thai.

Cô cứ như vậy mà trọng sinh thành một bào thai đó. Oai không?

Lật bàn, người khác trọng sinh vào toàn tuấn nam mỹ nữ, chí ít thì trọng sinh trở lại thời niên thiếu trẻ trung năng động, qua thời gian ngắn thì hô phong hoán vũ. Còn cô lại phải nằm đợi qua mấy tháng trời mới thấy được ánh sáng. Đã vậy suốt một năm đầu ăn uống, ngủ nghỉ, kể cả chuyện đại sự đời người cũng phải có người hổ trợ.

Thật sự không muốn nhớ tới những ngày tháng đó.

Hỏi thử xem cô có nên tính toán với nó không?

Câu trả lời tất nhiên là không rồi, cô không muốn làm hỏng thứ đồ tốt thế này nha, vì vậy người gặp họa chính là người ở thế giới cô đang sống rồi.

“Đừng nói chuyện không đâu nữa, đừng nói với ta mi đang rảnh rỗi nên lôi ta vô không gian của mi để cùng ta tâm sự về cuộc đời”. Bạch Thiểm đứng dậy, tay cô phủi phủi chiếc váy trắng của mình.

Bị Bạch Thiểm nhắc nhở Tiểu Đản Đản liền nhớ đến nhiệm vụ của mình. Xém chút nữa lại cãi nhau với cô, nó có bao giờ cãi lại cô đâu. Mà hôm nay nó cũng không rãnh lôi cô đến đây để cãi nhau.

[Ký chủ, có muốn đi với ta đến vị diện khác không?]

“Hử? Là muốn rủ ta đi ngắm nhìn nhân sinh?” Bạch Thiểm cũng không có gì ngạc nhiên khi Tiểu Đản Đản rủ rê cô đến vị diện khác.

Nhưng mà dù có đến vị diện nào đi chăng nữa thì đúng là chỉ dùng từ ‘ngắm nhìn’ thôi nha. Sau khi tới thế giới này lực lượng của Tiểu Đản Đản cạn kiệt, điều duy nhất nó làm được là đem linh hồn lực của cô cùng nó đi ngắm nhìn thế giới, nhìn đủ loại thế giới từ thời kì mới sơ khai đến thời tinh tế như thế giới cô đang sống.

Vậy đó, nó nói rằng muốn cô đi cũng cố kiến thức.

Nhưng đó là khi tâm tình cô vui vẻ cô sẽ đồng ý đi với nó, đừng hỏi cô vì sao, lí do đơn giản lắm, là vì ở những nơi đó tuy cô không thể xuất hiện hay tác động vào bất cứ thứ gì được nhưng lại có thể tu luyện linh hồn lực được. Cô có thể tu luyện cả ngàn năm ở một thế giới tu chân nhưng ở hiện thực đôi khi chỉ một tháng trôi qua.

Loại plug in thế này tất nhiên phải tận dụng triệt để rồi.

[Tôi khôi phục một phần lực lượng rồi]. Tiểu Đản Đản giọng nói mang chút ngạo mạn, kèm theo đó là một chút hưng phấn.

Nó bây giờ tuy chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng không còn là viên linh châu phế phẩm nữa rồi.

“Hử, nói lại xem nào!” Giọng thiếu nữ vẫn đều đều vang lên, không mang chút cảm xúc nào.

[Tôi nói là tôi khôi phục một phần lực lượng rồi]. Lần này Tiểu Đản Đản lại bị cô chọc cho tức phun máu mà. Nhức đầu thật, chuyện động trời thế mà ký chủ nhà nó lại chẳng giả bộ tỏ ra kích động chút nào.

“Trở lại Cửu Thiên đại lục?”. Không phải một yêu cầu, đây đúng hơn là một câu hỏi, Bạch Thiểm biết muốn về nơi đó không đơn giản như thế. Bởi nơi đó không phải nơi người ở vị diện khác có thể đặt chân đến là được.

Tiểu Đản Đản có thể trực tiếp đưa cô đến các thế giới khác nhau, nhưng Cửu Thiên Đại Lục thì khác, nó là một vị diện độc lập, tách biệt hoàn toàn với Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới, chỉ khi nào cánh cửa thời không mở ra.

[Vẫn chưa được].

“Máu của ta vẫn không được?”.

[Ký chủ, cô không phải không biết] .

Là thiếu một linh hồn hiến tế, không đúng, nếu không còn cách Tiểu Đản Đản cũng sẽ không có lá gan lôi cô đến đây nói chuyện phiếm.

“Tiểu Đản Đản, nói nghe xem!”

[Là thập đại thần khí đang bị phong ấn trong thân thể tôi, chúng là chìa khóa mở cánh cửa thời không] .

“Đập bàn, lão tử biết ngay mà, ta suy nghĩ mãi, đám khốn kiếp đó cứ bám lấy ta đòi đồ không phải là không có lý do, hóa ra quả trứng thối nhà người biển thủ mất”.

[Ký chủ, cô đừng vu oan cho tôi, là chủ nhân đã phong ấn chúng lại để không lọt vào tay kẻ khác, nếu chuyện đó xảy ra thì không tránh khỏi một trận tinh phong huyết vũ]. Tiểu Đản Đản lấy hết can đảm đáp trả lại Bạch Thiểm.

Cô sao cứ thích ức hiếp nó thế chứ?

Bổn đại gia cũng biết giận đó nha.

Bạch Thiểm không thèm để ý tên ngốc Đản Đản đang gào thét, cô xòe năm ngón tay ra trước mặt đầy ngã ngớn. “Lấy ra xem nào, đừng nói đồ chính mình cất giữ lại không thể lấy ra”.

[Đúng thật là không thể nha]. Nó cũng thương tâm khổ sở lắm nha.

“Cho mi 5 phút trình bày, bắt đầu đi”.

[Là muốn cô đi làm nhiệm vụ, mỗi món thần khí sẽ có hai tầng phong ấn, mỗi lần cô làm xong một nhiệm vụ sẽ mở ra một tầng] .

“Còn có cả phải làm nhiệm vụ? Cụ thể là sẽ làm gì?” Bạch Thiểm cảm thấy có chút phấn khích rồi.

Thú vị thật, ta bắt đầu tò mò vị Sáng Thế Thần này là đang muốn tính kế hậu duệ của nàng ta cái gì nha.

[Ký chủ, lần đó cô làm tổn hại thiên mệnh huyết mạch khiến rất nhiều thế giới bị tổn hại trầm trọng, điều đó dẫn theo nhiều vị diện liên tiếp bị biến đổi] .

“Khoan đã…là muốn truy cứu trách nhiệm sao? Không phải kêu làm nhiệm vụ sao? Bây giờ kể tội ta”.

[Không, không phải, cô nghe tôi nói hết. Ý tôi là ở mỗi thế giới đều sẽ xuất hiện những người được thiên đạo che chở, mang trong mình đại khí vận, những người như thế nói nôm na chính là nhân vật chính. Nhưng sự việc đó khiến thiên đạo ở nhiều nơi trao nhần đại khí vận cho nhiều kẻ không đủ nhân phẩm, điều đó dẫn đến nhiều nhân vật phụ bị chết oan ức, oán khí dâng tràn, có một vài thế giới đang đứng trên bờ sụp đổ, nhiệm vụ của ký chủ là đến các thế giới đó hoàn thành nguyện vọng của các nhân vật phụ, tiêu trừ oán khí, thiết lập lại thế giới đó] .

“Nhiệm vụ này là ngươi tự bịa ra à? Ngươi đừng nói với ta chủ nhân ngươi biết trước việc ta làm nên chuẩn bị sẵn nhiệm vụ nha”. Bạch Thiểm càng lúc càng có hứng thú với vị Sáng Thế Thần này rồi. Nàng ta cho rằng hậu duệ của nàng là thể loại thánh nhân cứu vớt chúng sinh sao?

Còn nữa…

Muốn một người từng muốn hủy thiên diệt địa như cô đi cứu thế giới, đùa cô sao?

Nhưng trò chơi này có cảm giác rất có độ kích thích.

[Ký chủ, bây giờ tôi không trả lời cô được, cô có tiếp nhận nhiệm vụ không, nhiệm vụ một khi tiếp nhận không thể ngừng nữa chừng] .

“Được”. Nếu đó là cách duy nhất để quay về thì lão tử cũng không có ý định sẽ bỏ qua cho đám người đó.

[Bắt đầu dịch chuyển] .

“Mẹ kiếp”. Nói đi là đi à, không cho cô chuẩn bị hành trang à? Chí ít cũng về nhà gom một ít lương khô chứ? Quần áo, giầy dép còn không mang theo. Tiểu Đản Đản mi là đang ức hiếp ta sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN