Nữ phụ phản kích - Chương 6: Thiên Kim Chân Chính (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Nữ phụ phản kích


Chương 6: Thiên Kim Chân Chính (3)


Bạch Thiểm rời khỏi vườn hoa thì cũng quyết định rời Cố gia luôn. Cô thật sự không thích những nơi như thế.

[Ký chủ, sao lại về?] . Tiểu Đản Đản thấy cô bước lên taxi thì cũng rất thắc mắc. Với tính cách không sợ thiên hạ bạo loạn mà chỉ lo thiên hạ không đủ loạn của vị này thì chỉ xuất hiện châm chọt hai ba câu rồi thôi thì đúng là chuyện lạ.

“Không về chứ ở lại đó làm gì?” Bạch Thiểm ngồi ngã người ra ghế xe, cô cảm thấy nếu ở lại nơi đó cô sẽ bị đâu đầu mà chết mất thôi.

[Không vạch trần nữ chính sao?]

Không phải muốn vạch trần Cố Chỉ Lam nên mới đến à?

“Ngươi thấy ta là loại người nhàm chán như vậy sao?”

Bây giờ mà ta nhảy ra nhận người thân thì chẳng phải sẽ giống như nguyên chủ lúc trước sao? Căn cơ chưa vững không thể lỗ mãng được đâu nha.

[Thế cô đến đây làm gì chứ?]. Đúng thế, không phải muốn vạch trần nữ chính thì cuối cùng cô đến đây để làm gì.

“Làm màu”.

[Cái gì? Làm màu? Cô còn nói cô không nhàm chán? ] Cô chạy đến đây chỉ là để chọc tức nam chính nhà người ta.

“Biết làm sao được, mở mắt ra đã ở trước cửa nhà người ta rồi, mi là muốn ta chưa ra trận đã bỏ chạy?”

Chuyện mất mặt như thế lão tử sao có thể để nó xảy ra chứ.

[Cô bây giờ không phải cũng bỏ chạy rồi sao?]

“Tập kích được một chút”. Bạch Thiểm mặt dày trả lời.

Không thể lén lút bỏ chạy thì cô sẽ đường đường chính chính bỏ chạy.

Sĩ diện cũng có ăn được đâu.

[…] Cô đã vô liêm sỉ đến mức đó tôi lấy gì để nói cô nữa.

“Tiểu Đản Đản, mi biết thời gian pháp tắc”. Bạch Thiểm đột nhiên nhớ lại một vấn đề.

[Ký chủ, sao cô biết?] . Đừng nói cô đoán mò. Mỗ Đản nhớ rõ hình như tôi chưa từng nói gì mà.

“Ngươi có cốt truyện, những chuyện trong cốt truyện là những chuyện Vu San San đã trải qua. Mà bây giờ mi đưa ta đến lúc cô ta chưa chết, ta thật sự không liên hệ ra được giả thuyết nào khác.”

[Đúng là thời gian pháp tắc, để thực hiện di nguyện, các nhân vật phụ đồng ý cho cô sử dụng thân thể lúc còn sống của họ.]

Bạch Thiểm thật không biết dùng từ gì diễn tả ra nổi lòng cô bây giờ.

Thế quái nào quả trứng thối này còn có buff hơn cả cô. Có không gian pháp tắc, bây giờ lại thêm thời gian pháp tắc.

Đập bàn, sao lão tử lại không được buff như thế chứ? Có còn cho người ta sống nữa không đây? Lão tử cầu buff, cầu bàn tay vàng.

[Ký chủ, cô mạnh thế cần gì buff]. Bản thân cô đã là buff mạnh nhất rồi còn đòi gì nữa.

“Không muốn nói chuyện nữa”.

[…] Một lời không hợp liền không nói chuyện là sao?

Chúng ta còn hợp tác lâu dài mà cô cứ thế tôi sẽ bỏ của chạy lấy người mất.

À không, bỏ của chạy lấy linh châu mới đúng.

* * *

Tính theo thời gian thì bây giờ trường học đang vào kỳ nghỉ hè nên đa số các sinh viên đều đã về nhà. Những người ở lại phần lớn thường là những sinh viên năm cuối phải ở lại trường để làm luận văn tốt nghiệp.

Mà những sinh viên đó thì lại rất ít khi về ký túc xá nên có thể nói bây giờ ký túc xá rất vắng.

Bạch Thiểm dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm về phòng ký túc xá của mình. Điều khiến cô khổ sở nhất là ký túc xá lại không có thang máy. Cho nên đến lúc cô lôi được đóng đồ đạc của nguyên chủ mang theo lên tới nơi thì cũng mệt bở hơi tai.

Biết làm sao được gia cảnh của nguyên chủ cũng không khá giả gì nên việc chọn ở lại ký túc xá cũng là điều dễ hiểu.

Phòng ký túc xá Bạch Thiểm ở là loại phòng bốn người ở. Nhưng từ cuối kì trước thì có hai người đã chuyển đi rồi. Sau đó cũng không ai vào thêm nữa nên hiện tại đây là phòng hai người ở.

Nhưng lúc này cả căn phòng lớn chỉ có một mình cô. Dù gì kỳ nghỉ này cũng còn hai tháng nữa mới kết thúc.

Bạch Thiểm tìm đến giường của mình rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Rời khỏi nhà tắm, Bạch Thiểm ôm chiếc laptop của nguyên chủ rồi leo lên giường làm ổ. Việc đầu tiên cô làm là kiểm tra tài khoản ngân hàng của nguyên chủ.

Ấy, chỉ được ngần này..

Bạch Thiểm thấy số tiền của bản thân hiện giờ liền dùng một từ duy nhất để diễn tả hoàn cảnh của cô bây giờ.

Nghèo…không nghèo vì quá nghèo luôn đó.

Lão tử nhớ là Vu San San đã bán hết nhà, đất mẹ cô ta để lại rồi. Nhưng chỉ được hai mươi vạn thì lấy gì để làm màu?

Phải còng lưng mà kiếm tiền thôi, ai bảo bổn cung không được sủng ái làm gì, ai bảo ta không có bàn tay vàng như nữ chính đại nhân chứ.

Mà việc kiếm tiền lại không phải chuyện lớn đối với đại boss tổ chức hacker lớn nhất tinh tế.

Bàn tay Bạch Thiểm lưu loát lướt nhanh trên bàn phím.

[Ký chủ, cô là muốn là gì?] Tiểu Đản Đản gào thét trong đầu Bạch Thiểm.

Cô đừng thử thách trái tim già nua của bổn đại gia nữa.

“Mi làm sao thế? Lão tử đã làm gì đâu mà mi phản ứng ghê thế?” Sao cô cảm thấy dạo này tâm lý Đản Đản nhà cô rất hay kích động đột xuất vậy.

Là tới thời kỳ phát dục rồi sao?

[Ký chủ, cô không thể đi hack hệ thống ngân hàng nhà người ta được đâu, như vậy là phạm pháp đó.]

“Ai nói với mi ta hack ngân hàng? Chuyện nhàm chán như thế lão tử không muốn làm”.

Đúng là cô không muốn làm chứ không phải là không thể làm được.

[Thế cô đang hack cái gì thế? ] Đản Đản biết tính cách Bạch Thiểm, cô nói cô không làm tức là cô không làm, nhưng đúng là theo thao tác của cô thì đúng là đang hack cái gì đó.

Mà thôi cô nói không hack ngân hàng thì nó yên tâm rồi.

Nhưng không đợi Đản Đản thở phào nhẹ nhỏm thì một giây sau nó đã bị dọa chết khiếp khi thấy thứ hiển thị trên màn hình máy tính.

[Ký.. ký chủ, cô vậy mà đi hack hệ thống của Thiên Hoàn] . Đó không phải công ty nhà nam chính sao?

Nếu mà để cảnh sát điều tra ra thì đi ăn cơm tù ngay đó cô biết không?

Cô là định đi bóc lịch dài hạn sao?

Như đoán được điều Đản Đản lo lắng, Bạch Thiểm vẫn bình tĩnh lục lọi đống tài liệu mới kiếm được. “Nếu cảnh sát ở đây có thể điều tra ra bổn cung thì về tới tinh tế, bổn cung sẽ cho giải tán hậu cung hacker của bổn cung”.

Tiểu Đản Đản cảm thấy nó lo lắng thừa rồi.

Vị trước mắt nó là ai cơ chứ? Nhưng mà

[Cuối cùng là cô đang làm gì thế?]

“Tạo công ăn việc làm cho nam chính”

[…] Nam chính bị thất nghiệp từ khi nào thế.

Lúc này đúng là Tiểu Đản Đản không hiểu câu nói của ký chủ nhà nó là ý gì. Nhưng sau này nó đúng là đã hiểu ký chủ nhà nó nói thế là có ý gì rồi. Đúng là tạo công ăn việc làm cho nam chính nha.

Tổng công ty Diệp gia liên tiếp bị rò rỉ nhiều giao dịch bí mật ra ngoài.

Thời điểm đó cũng là lúc Diệp Phi Dương vừa đến công ty tiếp nhận vị trí tổng giám đốc. Việc xảy ra khiến hắn đầu bù tóc rối giải quyết.

Nhưng Bạch Thiểm cũng chỉ tung ra một vài tư liệu đơn giản để quấy nhiễu thôi. Theo cô nói thì những tư liệu cô có được cũng chưa đủ để lật đổ một tập đoàn lớn như Thiên Hoàn.

Mục đích cô làm vậy đơn giản là không cho đôi cẩu nam nữ đó có thời gian để yêu đương. Cô rất tò mò nữ chính sẽ làm được gì khi không có nam chính bên cạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN