Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng
Chương 36
Nghiêm Vi mỉm cười, tay chống cằm: “Chị dâu, chị nói vậy là không đúng rồi, ai mà chẳng có một thời trẻ trâu hở chị? Thế nào, Tần Hằng từ chối em như vậy, em lại phải theo đuổi tiếp sao? Hơn nữa, mấy năm gần đây, một mặt thì Tần Hằng từ chối em, nói như thật, nhưng vẫn dựa vào nhà họ Nghiêm bọn em, rồi đối xử với em chẳng ra gì cả, anh ta làm dáng rất giỏi đấy?”
“Thật sự nghĩ rằng trêи đời này chỉ có mỗi Tần Hằng là đàn ông sao, vì một cái cây lệch tán như anh ta, em đây phải từ bỏ mọi thứ à?” Nghiêm Vi nói vô cùng có lý, mẹ Tần Hằng cứng họng: “Vậy thì cô cũng không thể ra tay với Tần Diệm được, đó là chú út của Tần Hằng.”
“Không phải là em ra tay với Tần Diệm.” Ngón tay Nghiêm Vi gõ nhịp trêи bàn, nở nụ cười: “Chính xác thì là Tần Diệm ra tay với em mới đúng.”
“Chị dâu, em hơi đói bụng, không tán gẫu với chị nữa, đương nhiên, nếu chị không vừa mắt em, chị có thể không đến dự hôn lễ của em và Tần Diệm.” Nghiêm Vi nhấc tay, chiếc nhẫn trêи ngón áp út vô cùng chói mắt. Mẹ Tần Hằng cứng người, chiếc nhẫn này, tại sao lại ở trêи tay Nghiêm Vi, chẳng lẽ chú út thật sự nghiêm túc sao?
Dạo trước, Tần Diệm đã mua đấu giá một đôi nhẫn, trị giá 3000 vạn[1], toàn thế giới chỉ có một đôi, vốn tưởng rằng Tần Diệm mua để làm quà cho ai đó, không nghĩ tới anh lại mua cho mình.
[1] 3000 vạn tệ = 102 tỉ VNĐ (mất 5 phút đồng hồ tính hic rớt nước mắt)
Cũng không thể trách mẹ Tần Hằng lại nghĩ như vậy, thật sự là hơn ba mươi năm qua Tần Diệm chưa hề có ai bên người. Anh thích đàn ông cũng được, phụ nữ cũng được, nhưng không ngờ cuối cùng đó là người thường xuyên đến biệt thự nhà họ Tần – Nghiêm Vi.
Chẳng lẽ chú út đã sớm lên kế hoạch rồi?
Nếu đúng là như vậy… Sắc mặt của mẹ Tần Hằng bỗng chốc trắng bệch, đầu ngón tay run lên trong vô thức.
Nghiêm Vi thấy ngồi mãi trong phòng chán quá nên tự ý đi ra ngoài. Cô chẳng muốn nhìn khuôn mặt kia của mẹ Tần Hằng chút nào cả, nói chuyện như thể cô là người sai vậy. Lúc trước nguyên chủ thích Tần Hằng, theo đuổi anh ta, không phải lúc nào mẹ anh ta cũng khinh thường cô ấy sao. Bây giờ tự nhiên đến đây khẳng định cảm giác tồn tại làm gì vậy, làm như thể Nghiêm Vi cô là vật sở hữu của Tần Hằng không bằng, cho dù vứt vào một xó mặc kệ thì cũng không được bỏ đi, chỉ cần anh ta ngoắc ngoắc ngón tay là phải tung ta tung tăng, vứt bỏ liêm sỉ chạy đến.
A, đời mà đẹp thế à.
Nghiêm Vi vừa bước ra, đã bị Ninh Kỳ Kỳ cũng đến dự tiệc bắt được. Hôm nay cô ấy mặc theo phong cách đáng yêu, đi đến khoác lấy tay cô: “A a a, Vi Vi cậu không biết đâu, vừa nãy lúc cậu đi vào cùng Tần Diệm đúng là chói mù mắt mình mất, huhuhu, hai người xứng đôi quá đi, như trời sinh vậy á, gâu gâu gâu.”
“Kỳ Kỳ, cậu lố quá.” Nghiêm Vi ném cho Ninh Kỳ Kỳ một ánh mắt xem thường, Ninh Kỳ Kỳ dựa vào vai cô: “Huhu, Vi Vi, cậu đang khinh mình ngốc đúng không, nên không thèm nói chuyện với mình.”
“Biết vậy là tốt, kìa, anh nhà cậu đang nhìn kìa.” Nghiêm Vi nhìn về phía Ninh Chính, Ninh Kỳ Kỳ nhìn theo tầm mắt cô, sau đó rụt cổ lại, đưa lưng với anh.
Ninh Kỳ Kỳ chọc chọc eo Nghiêm Vi, bảo cô cúi đầu xuống: “Vi Vi, mình hỏi cậu một việc nha.”
“Hửm?” Nghiêm Vi hơi nhướng mày, Ninh Kỳ Kỳ ghé sát đến: “Có phải đàn ông sau khi khai trai đều có ham muốn rất mạnh không? Ninh Chính thật sự rất quá đáng, ngay từ đầu không phải là mình chủ động sao, bây giờ mình muốn từ chối cũng từ chối không nổi, tuy rằng làʍ ȶìиɦ rất sướиɠ, nhưng bị làm quá nhiều, ngày hôm sau mình thật sự rất đau.”
Ninh Kỳ Kỳ nước mắt lưng tròng: “Tần Diệm nhà cậu có như vậy không?”
Nghiêm Vi bị những lời trắng trợn của cô ấy làm cho đỏ mặt: “Cậu thật là!”
“Biết rồi biết rồi.” Ninh Kỳ Kỳ phẫn nộ nhéo Nghiêm Vi một cái. Ninh Chính rốt cuộc cũng không nín nhịn được nữa, bước đến mạnh mẽ kéo Ninh Kỳ Kỳ đi, Nghiêm Vi cho Ninh Chính một ánh mắt cổ vũ.
Bụng có hơi đói, Nghiêm Vi đi đến một góc ăn bánh gato, chiếc bánh gato khá là xinh xắn, mới cắn vài miếng là đã hết. Lót bụng xong, Nghiêm Vi bưng một ly cocktail lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Mùi vị không tồi, bánh gato lại ngọt ngào, Nghiêm Vi uống hết một ly rượu.
Vừa mới buông ly xuống, Nghiêm Vi liền bị Tần Hằng kéo đến một góc tối, lảo đảo bước chân.
“Tần Hằng?” Cổ tay cô bị giữ chặt, Nghiêm Vi vẫn không chống lại được sức lực của một người đàn ông trưởng thành, cô đang định đánh úp anh ta như lần trước, Tần Hằng đã đè chân cô lại: “Còn muốn lặp lại lần thứ hai sao, Nghiêm Vi, cô thật sự nghĩ rằng tôi ăn chay à?”
“Cô cũng giỏi thật đó, bảo sao dạo này lại không bám lấy tôi, thì ra là đã leo lên giường của chú út. Làm sao, cho rằng leo lên người chú út tôi là có thể gả vào hào môn phải không? Biết thân biết phận đi Nghiêm Vi, cô đừng có mà nằm mơ.”
“Cô thật sự nghĩ rằng chú út tôi thích cô à? Chú út giữ mình nhiều năm như vậy, cô nghĩ là tại sao? Là bởi vì chú ấy có bạch nguyệt quang[2], bạch nguyệt quang[2] của chú ấy qua đời vì tai nạn giao thông, cô trông hệt như mối tình đầu của chú ấy, nên chú ấy mới có thể thích cô. Bằng không thì với cái tính điêu ngoa buông thả này của cô, cái gì cũng xấu, cô dựa vào cái gì mà nghĩ chú út thích cô?”
[2] bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
Tần Hằng cười lạnh, từng câu từng câu đâm vào tim Nghiêm Vi. Cô mím chặt môi, cụp mắt. Tần Hằng thấy vậy, thả lỏng bản thân: “Nghiêm Vi, tôi khuyên cô nên dừng lại kịp thời. Nếu không, người bị thương chỉ có thể là cô thôi.”
“Mặc kệ cô nghĩ như thế nào, tôi đều sẽ chờ cô.” Tần Hằng nhìn chằm chằm Nghiêm Vi, sự châm chọc mỉa mai được rút đi, chỉ còn lại dào dạt tình ý.
“Con mẹ nó anh thật sự coi mình là tình thánh à.”
Nhân cơ hội đó, Nghiêm Vi đá một phát vào hạ bộ của Tần Hằng. Tần Hằng buông tay cô ra, cô liền tát vào mặt anh ta một cái, tiếng vang rất lớn: “Anh đề cao bản thân quá rồi đấy, lời anh nói là thật hay giả, tự tôi sẽ xem xét, còn anh, một tên rác rưởi bị bà đây ném đi, cũng đáng để bà đây nhặt lại lần nữa sao, anh mà xứng à?”
Tần Hằng đau đớn che hạ bộ lại, dựa vào tường. Nghiêm Vi ôm tay: “Tần Hằng, anh xun xoe với tôi như vậy, không nghĩ đến cảm xúc của đóa bạch liên hoa kia sao?”
Nghiêm Vi lui về sau một bước, để lộ bông sen trắng Ôn Nhược Liên đang lã chã sắp khóc ở phía sau. Ôn Nhược Liên khóc như hoa lê đái vũ[3], quay đầu chạy đi. Tần Hằng lập tức đứng dậy định đuổi theo theo bản năng, mới vừa bước một bước, liền bị Tần Diệm không biết xuất hiện từ lúc nào đạp vào đùi một cái. Tần Hằng bị đau, trực tiếp quỳ gối trước mặt Nghiêm Vi.
[3] hoa lê đái vũ: hoa lê dính nước mưa, miêu tả vẻ đẹp của người con gái khi khóc.
“Hành lễ với thím của cậu, tư thế này cũng không tính là tệ lắm.” Ánh mắt Tần Diệm lành lạnh, khuôn mặt hờ hững, ôm Nghiêm Vi một cách vô cùng chiếm hữu. Tần Hằng chậm rãi ngước mặt lên, vừa nhìn thấy ánh mắt của Tần Diệm liền co rúm lại. Ánh mắt của chú út đầy ý cảnh cáo, sự lạnh lẽo kia như muốn hành hạ cậu ta đến chết mới thôi.
Mãi đến khi Tần Diệm đưa Nghiêm Vi đi rồi, Tần Hằng mới mệt mỏi ngồi liệt xuống đất, sắc mặt xanh mét.
Xem ra, lời đồn là giả, chú út thật sự động lòng với Nghiêm Vi.
Nghiêm Vi và Tần Diệm nghênh ngang đi ra khỏi Tần gia, sau khi lên xe, Nghiêm Vi vẫn cứ trầm mặc như cũ, Tần Diệm cũng yên lặng, trong xe im như thóc. Nghiêm Vi nhớ đến lời Tần Hằng nói về bạch nguyệt quang của anh, ngực đau nhói, vô cùng tức giận, mắt nhìn ra cửa sổ, thấy đây không phải đường về nhà, liền rống lên: “Dừng xe.”
Tài xế là Tần Diệm thuê, đương nhiên là chỉ nghe theo lời Tần Diệm, Nghiêm Vi càng tức giận hơn: “Tôi bảo anh dừng lại anh không nghe thấy sao!?”
Tài xế hơi hoảng hốt, Tần Diệm nhàn nhạt liếc mắt một cái, tài xế vội vàng kéo tấm chắn lên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim lái xe tiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!