Đã bao nhiêu lâu kể từ sau cuộc cạnh tranh kia rồi nhỉ?
Rõ ràng tôi vẫn chưa già, nhưng em gái của tôi lại xuống mồ rồi.
Tôi nhìn tấm hình trên bia mộ…
Đột nhiên một bàn tay từ đâu vươn tới rồi chậm rãi vuốt v e tấm hình trên mộ của em gái tôi.
“…” Cho dù người nọ có đeo mắt kính thì tôi vẫn nhận ra anh ta bị mù.
Có điều không phải là một người mù có thân phận bình thường.
Anh ta chính là Cố Lãnh Đình.
Ồ.
Hiện tại gia sản trị giá ngàn vạn của anh ta đã không còn nữa, Cố Lãnh Đình cao cao tại thượng đã trở thành một kẻ bình thường.
“Ôi, Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ à…”
Anh ta lầm bầm, vừa khóc vừa nói: “Em tha thứ cho anh có được không? Em tha thứ cho anh đi… Anh không nên cắt một bên thận của em, không nên bắt em hiến máu cho người phụ nữ khác trong khi em đang mang thai, không nên ép em hiến tặng giác mạc, em xem, anh đã chuyển giác mạc của mình sang cho em rồi này… Anh không nên cắt chân em chỉ vì muốn nhốt em lại… Kỳ Kỳ, anh không muốn ép em đâu, anh yêu em, anh yêu em mà… Anh xin lỗi…”
Người đàn ông gào khóc, tôi vội nhích sang một bên vì sợ nước mắt của anh ta sẽ bắn lên ống quần mình.
Mà bên cạnh mộ của Lâm Kỳ còn có “Mộ của Tưởng Thư Hoài” và “Mộ của Lục Chiêu”.
Hình như trong lúc cả hai mải mê đấu đá tranh giành cô ả Lâm Kỳ thì hai chiếc xe đã lao thẳng xuống vách đá.
“…”
Thật sự là tôi chẳng có chút thương tiếc nào cả.
Tôi đặt một bông hoa trắng lên trên mộ của Lâm Kỳ rồi đi ngay.
Ra khỏi khu mộ, có một chiếc xe màu trắng đang dừng ở đó chờ tôi.
Bùi Thần gục trên tay lái, lười biếng nhìn tôi: “Em còn có lòng đi thăm mộ của em gái à?”
Tôi nhún vai. “Cũng chỉ đến để chế giễu kết cục của cô ta thôi mà.”
Bùi Thần bật cười rồi khởi động xe.
Anh ung dung nói với tôi: “Lâm Hà, tháng sau anh phải đến chiến trường ở Libya. Chậc, lúc nào cũng về nước được một thời gian ngắn thôi. Lâm Hà, em đã trưởng thành rồi, em… nên tìm bạn đời và kết hôn thôi. Anh không biết có thể đến dự hôn lễ của em không, anh…”
Tôi cắt ngang lời anh: “Bùi Thần, tháng sau em đi với anh.”
Người kia phanh gấp, sững sờ tại chỗ. Anh run rẩy hỏi tôi: “Em… nói cái gì?”
“Em nói, em đi với anh. Chẳng phải người phóng viên hợp tác với anh khi trước đã nghỉ việc rồi à? Em… làm đối tác mới của anh nhé. Dù sao Lâm Kỳ cũng chết rồi, em chẳng còn chút động lực nào nữa… Anh đã cho em xem rất nhiều hình ảnh trên chiến trường, ai thấy mà không cảm động chứ. Em cũng muốn trải nghiệm những giá trị của cuộc sống này.”
Tôi ngại ngùng bộc bạch với Bùi Thần. Đột nhiên anh đè tôi lên cửa sổ xe.
“Anh làm gì thế?” Tôi giữ lấy lưng Bùi Thần.
Trong mắt anh như tỏa ra ánh sáng rực rỡ, anh lắp bắp hỏi tôi: “Em thật sự bằng lòng đi cùng anh sao?”
Thật ra tôi biết tỏng suy nghĩ của tên này rồi. Anh yêu tôi, muốn bắt cóc tôi, nhưng tính chất công việc khiến anh chẳng dám tiến tới.
Tôi vươn tay vuốt v e mái tóc đen mềm mại của anh: “Cũng không phải là vì anh đâu, Bùi Thần. Chẳng ai có thể thờ ơ khi đã chứng kiến thảm trạng của chiến tranh cả. Mà ngày nay, chỉ có con đường các anh đang đi là cách nhanh nhất để để kêu gọi hòa bình và khiến mọi người chú ý đến những nguy hại mà chiến tranh gây ra thôi nhỉ? Có phải là em đã quá tự mãn không? Em thật sự hy vọng thế giới này sẽ hòa bình.”
Bùi Thần cạ chóp mũi vào cổ tôi, anh nhẹ nhàng đáp: “Không tự mãn đâu. Đó là điều mà chúng ta phải làm, không phải sao?”
– HẾT –