Nữ Phụ Thành Nữ Vương
Chương 20: Khơi gợi
– Wow, cô gái đó là tiểu thư của nhà nào vậy? Xinh quá!_ Một trong số những vị khách có mặt trong buổi tiệc thốt lên.
– Công nhận xinh thật… chắc tiểu thư của một tập đoàn nào đó.
…
Thế là tình hình chỗ cổng chính bắt đầu nhốn nháo lên khiến trung tâm tầm nhìn của mọi người chú ý. Từ cửa bước vào là một cô gái có dáng người cao tầm 1m7, cô mặc một chiếc váy trắng ngang gối kết hợp thêm những họa tiết hoa hồng đen được cách mĩ ở phần dưới trông rất tinh xảo. Bên ngoài được phủ bởi một chiếc áo khoác làm bằng lưới có nút kết hoa hồng đen trước ngực. Chân mang hài thủy tinh trong suốt, mái tóc bạch kim xõa tự nhiên, đôi mắt xanh thẩm xuyên thấu lòng người, khuôn mặt không son phấn nhưng lại đẹp ngất ngây… Vâng người đấy chính là nữ phụ của chúng ta Diệp Băng Tuệ.
Cả nhóm An Thần Hạ cũng quay đầu lại nhìn cô, các anh main thì đơ vài giây, ả thì thầm mắng nhiếc, ghen tị với Băng Tuệ, riêng Sting thì không chần chừ nhảy nhào đến:
– Tuệ, cậu đến trể đấy… nãy giờ một mình tớ cô đơn chán chết!_ Cậu nhõng nhẻo.
– Vậy sao?_ Cô dùng ánh mắt nghi ngờ, liếc xéo cậu.
Sting cười gượng:
– Ahihi…
– Chào Băng Tuệ, tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đến._ An Thần Hạ bước tới gần cô, nở một nụ cười chào hỏi.
– Sao không chứ? Hôm nay tôi còn phải tặng quà cho cô mà._ Băng Tuệ nói với giọng điệu nữa vời không khỏi khiến người khác thắc mắc.
An Thần Hạ nhìn xung quanh cô thì chẳng có hộp quà nào hết, ả nheo mắt:
– Không biết, cậu định tặng tôi món quà gì?
– Nó bình thường thôi, cũng không cao sang hay đắc tiền gì… nhưng tôi nghĩ nó sẽ khiến An tiểu thư rất rất bất ngờ._ Cô vừa nói vừa cười đểu.
– Tốt nhất cô đừng làm gì tổn hại đến Hạ nhi._ Hàn Quân ở phía sau đi đến. Tư Phong cùng Thừa Thiên thì đang bận nói chuyện với đối tác, Kenji và Trương Dương thì đang cố gắng soi mói thông tin của Hoàng chủ tịch từ Sara.
Băng Tuệ cười thầm trong lòng, mình không đụng chó, chó lại cắn mình, thật phiền phức nhỉ?
– Lãnh thiếu gia nói gì mà tôi chả hiểu… chẳng lẽ đó là ngôn ngữ mới của động vật?_ Cô dùng ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào đôi đồng tử xám tro của anh, gương mặt không tí biểu cảm.
Hàn Quân tức giận, anh giơ tay cao lên định đánh cô thì bị Sting chặn lại.
– Tổng giám đốc Lãnh cao cao tại thượng lại chấp nhất đánh một cô gái như thế sao? Báo sáng mai có tin hot để viết rồi…_ Sting.
– Đoàn Gia Minh, cậu hãy nhớ rõ vị trí của mình trong cái thị trường thế giới này rồi hãy nói chuyện với tôi._ Hàn Quân lạnh lùng, trừng mắt nhìn Sting, nhắc nhở cậu hãy nhớ rằng Đoàn thị chỉ xếp vị trí thứ 7, còn tập đoàn nhà anh thì… hazz.
Sting cười lặng:
– Hừ… Lãnh thị thật ra cũng chỉ nhờ vào các mối quan hệ thân thiết với các tập đoàn lớn khác nếu không, cậu nghĩ mình có được vị trí như ngày hôm nay sao?_ Sting.
Đúng vậy, Lãnh thị nhờ có quan hệ thân mật với chủ lớn của các tập đoàn may ra mới thuận lợi kí được các hợp đồng lớn, giúp thực lực phát triển ngày càng mạnh nếu không, muốn đạt được vị trí như ngày hôm nay, đấy cũng chỉ là hư vọng.
Hàn Quân bị người khác nói trúng tim đen, mặt anh ngày càng đen lại, tay nắm thành quyền. An Thần Hạ đứng kế bên thì có chút lo lắng, hôm nay là sinh nhật của ả, nếu không may anh tức quá rồi gây loạn tùm lum người chịu thiệt cuối cùng cũng chính là ả. Nên khi nghĩ tới kết quả không mong muốn này, ả nhanh chóng khuyên răn anh:
– Quân, bình tĩnh.
Nghe thanh âm dịu ngọt của ả, máu sôi trong người anh dần dần dịu xuống, anh cau mày liếc xéo Sting một cái rồi bỏ đi cùng với An Thần Hạ. Sting ở phía sau thì không chịu nhân nhượng, hướng theo phía anh lè lưỡi chọc quê:
– Lêu! Lêu cái đồ nhờ khác chống lưng… lêu lêu.
Băng Tuệ thấy hành động trẻ trâu của cậu thì cốc ngay lên trán cậu một cái, cô gắt:
– Sting, sao cậu thích đụng chạm đến người khác thế?
– Hắn đụng chúng ta trước mà._ Cậu bĩu môi.
– Chẳng phải tại cái tính “ cháy nhà” của cậu sao?
– Tớ chỉ thấy bất bình vì cậu, tớ…_ Sting lắp bắp, đôi mắt chuyển sang long lanh, ngấn nước.
Cô mỉm cười, cốc cậu thêm một cái rồi đi vào trong. Có người bạn như Sting, ở thế giới này cô cảm thấy rất hạnh phúc a.
Trên đại sảnh chính của nhà hàng Kingdom…
– Xin chào tất cả mọi người, rất hân hạnh khi được chào đón tới với buổi mừng sinh nhật của con gái tôi, An Thần Hạ._ An Kiến Tông phủ trên người một bộ vest trắng, trịnh trọng tuyên tố khai mạc buổi tiệc. Sau đó An Thần Hạ từ trong đi ra, đặt tay lên tay của lão ( An Kiến Tông), gương mặt xinh xắn khó dấu nổi niềm hạnh phúc, ả mỉm cười nhẹ nhàng:
– Hôm nay là ngày 23 tháng 11 cũng là sinh nhật của tôi, tôi rất vui khi mọi người có thể dành một chút thời gian để đến đây, điều đó khiến tôi rất cảm động. Tôi mong sau này An thị cùng tất các tập đoàn khác có thể hợp tác lâu dài hơn nữa và cùng nhau phát triển để tiến đến một sự thành công tươi mới, xin cảm ơn._ Ả nói và sau đó là một tràng pháo tay nổi lên. Vì hiện nay dường như ai cũng biết rằng An thị đang hợp tác cùng với những tập đoàn mạnh nhất thế giới, khó trách có thời cơ, dại gì mà không cố gắng tạo mối quan hệ tốt với An thị.
Bỗng từ đâu, một đám phóng viên, kí giả chạy ùa đến, bao quanh lấy ả cùng lão:
– An chủ tịch, giám đốc An… hẳn An thị thật sự muốn vực dậy cùng với các tập đoàn lớn để chèn ép Hoàng thị…?_ Một nam phóng viên khoảng chừng 30 tuổi hỏi.
– Không hẳn như thế… An thị chỉ muốn nâng tầm, phát triển lên một đỉnh cao mới hoàn toàn không có ý chèn ép bất cứ tập đoàn nào._ Lão nói nhanh.
Tại một chỗ khác…
– Hừ… nói dối không chớp mắt, âm mưu dạt dào như biển mà nói không có ý chèn ép, lão lừa con nít ba tuổi sao?_ Sting tức giận, tay nắm chặt ly rượu trong tay.
Quay lại…
– Vậy nếu An thị cùng tổ tập đoàn thật sự phát triển vượt bậc, vượt qua cả Hoàng thị thì sao?_ Phóng viên không ngừng moi tin hot.
– Sao có thể chứ? Hoàng thị thực lực mạnh như vậy, tôi thật sự không dám mơ tưởng… _ Lão khiêm tốn.
Tại một chỗ khác…
– Tốt nhất là lời giống với tâm… đúng là lão hồ ly._ Sting liên tục nheo nheo bên tai cô.
– Yên tâm đi Sting… giấc mơ của lão là do tớ điều khiển._ Cô đung đưa ly rượu trong tay, môi nhếch lên một nụ cười chết người.
Quay lại…
Phóng viên liên tục nhiều chuyện, hỏi tới tấp:
– Theo như thông tin được biết, ngày mai là ngày mà Hoàng chủ tịch ra mắt, không biết An chủ tịch có muốn kết quan hệ thân thiết?.
– Hahaaa… Hoàng chủ tịch là người thông minh tài giỏi nếu tôi thật sự có phúc khí làm quen thì thật sự rất hân hạnh a.
Tại chỗ cũ…
– Hừ… tớ thật sự muốn xem cái biểu cảm của lão khi biết cậu là Hoàng chủ tỉnh lắm đấy, và cả bọn người kia nữa?_ Sting nói xong liền liếc mắt đưa tình với Băng Tuệ. An Kiến Tông vốn là người có dã tâm lớn, dùng chính con gái của mình để mua lợi từ các tập đoàn khác, giờ nói lão chính là bị một con nhóc 18 tuổi xỏ mũi ( Sachi: Tuổi thật của Băng Tuệ là 32 rùi đấy) thật muốn bức tâm mà chết a.
– Ngày mai, cậu sẽ được thấy thôi, nôn nóng làm gì?_ Cô cười ranh mảnh.
Sau khoảng chừng 10 phút, buổi tiệc sinh nhật của An Thần Hạ bước vào giai đoạn chính, giai đoạn mà nhiều người đều nhân cơ hội này để kết thân với các quý tộc hoặc có thể nói là mua chuộc chuyện làm ăn. Vâng! Đấy chính là tặng quà sinh nhật cho An tiểu thư đấy ạ. Và đó cũng coi như là một lí lẽ bình thường, người làm ăn vì mục đích của chính mình có thể tiêu hao mua một món quà đắt tiền, tặng cho người không thân thích nhưng họ cũng cảm thấy rất xứng đáng vì sau những món quà tặng đó là những vụ lợi cá nhân nhờ vào lợi ích phi pháp để xử lí, thương trường vốn là thế mà…
An Thần Hạ ngồi tại vị trí của nhân vật chính, kế bên là An Kiến Tông cùng 5 vị nam chủ soái ca, mọi người xung quanh cứ thế, tay xách tay mang đầy rắp những hộp quà to nặng trịu hướng về phía bàn ả đang ngồi, mong mau tặng quà rồi chuyện sau đó thì tính tiếp…
– Khoan đã._ Một thanh âm dễ nghe, nhưng cũng lạnh lùng không ít vang lên giữa lòng sứ giả.
Mọi người xung quanh ngạc nhiên, nheo mắt tìm kiếm thân ảnh của chủ giọng nói vừa rồi. Thì bất ngờ từ sau, Băng Tuệ kêu ngạo bước đến gần, kéo ghế và ngồi cùng bàn với bàn của ả. Thư kí của An Kiến Tông ở sau tỏ ra không được vui, địa vị của con nhóc kia là gì? Bàn này đâu phải ai muốn ngồi thì ngồi chứ?
– Xin lỗi vị tiểu thư kia… cho hỏi người là…?
– Bạn cũ của An tiểu thư không có tư cách?_ Cô dựa người vào ghế, môi vẫn giữ nụ cười khó hiểu ấy.
Câu trả lời của cô khiến tên thư kí kia không hài lòng lắm, vì theo như tư liệu hắn biết được thì bạn bè thân thiết của An Thần Hạ chỉ có năm vị cao cao tại thượng kia, nay nói cô là bạn cũ của ả, hắn thật sự hơi đắn đo…
– Thư kí Lưu…_ An Kiến Tông gằn giọng. Vì theo như sự quan sát của lão, một cô gái có khí chất vương giả, xinh đẹp như vậy, ắt hẳn là một nhân vật không tầm thường.
– Xin lỗi… tiểu thư._ Thư kí Lưu cúi đầu, xin lỗi.
– Diệp Băng Tuệ, cô có tư cách gì mà ngồi ở đây._ Hàn Quân nghiêm giọng, lạnh lùng nói.
– Diệp… Băng Tuệ?_ An Kiến Tông có chút bất ngờ… cái tên này hắn nghe rất có ấn tượng a.
– Sao chú Kiến Tông… không phải chú quên cháu rồi chứ? Cháu là Diệp Băng Tuệ đây, người đã hãm hại con chú cách đây hai năm đấy, rồi bị các chồng hờ của cổ làm tán gia bại sản, thêm nữa… cháu chính là con gái của Diệp Lăng và người phụ nữ bị tai nạn xe… chú nhớ rồi chứ?_ Cô thản nhiên nói.
An Kiến Tông bỗng nhiên giật mình hốt hoảng vì ông cảm nhận được rằng trong câu nói vô tình đấy của cô như đang cố gắng khơi gợi một mảnh kí ức tưởng chừng như đã bị lãng quên, đột ngột quay lại và hiện ẩn trong tâm trí của lão khiến lão không khỏi khiếp sợ. An Thần Hạ thấy sắc mặt ba mình tái nhợt đi, vội biết chuyện gì đang xảy ra, ả can ngang:
– Không biết cậu định tặng tôi món quà gì?
– Không ngờ An tiểu thư lại chú tâm đến món quà của tôi a. Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa muốn tặng nó, tôi muốn nói chuyện đàm tiếu với chú Kiến Tông thôi à không phải nói là Chủ tịch An nhỉ?
– Nếu cô không muốn tặng quà thì lập tức cút ra khỏi đây… nhanh và lập tức_ Kenji hầm hừ. Anh thật sự không muốn sinh nhật của người mình yêu thương lại bị phá đám, huống chi người phá đám đó lại gợi cho anh một dự cảm không lành tí nào hay nói cách khác anh đã và đang cảm thấy Diệp Băng Tuệ đã lợi hại hơn xưa. Như biến trở thành một con người khác…
– Ngài giám đốc thân mến, đừng quá hung hăn, cử chỉ của ngài sẽ được phóng viên chụp lại đấy… ngài nghĩ sao, nếu hình tượng một Kotoho Kenji lại bị đổ vỡ bởi những lời lẽ xúc phạm người khác, đã có gan làm thì phải trả giá,_ Cô nhâm nhi li rượu trong tay, đôi ngươi xanh thẩm hướng thẳng về phía Kenji như một lời cảnh cáo.
Anh cứng họng vì cô nói đúng, xung quanh đây phóng viên nhiều như vậy, lỡ mà cư xử bất pháp, tin báo hot nhất ngày mai sẽ mang tên anh a.
An Kiến Tông thở dài, lấy lại tinh thần, có lẽ do lão nghĩ quá nhiều thôi, Diệp Băng Tuệ là đang vô ý hay cố ý thì chỉ có người trong cuộc mới biết. Nhưng một con nhóc 18 tám tuổi thì làm được gì lão, lão cười khinh…
– Thôi nào, chú Kiến Tông, sao mặt chú xanh xao thế? Uống với cháu một ly nhé._ Cô cười nhếch môi, tay cầm ly rượu chạm vào ly của ông “ keng” lên một tiếng, rồi uống đi một ngụm.
– Chú Kiến Tông, sao chú không uống thế? Cháu thật đang làm phiền chú?_ Cô nói đúng chuẩn một cô gái ngây thơ.
An Kiến Tông im lặng không trả lời hay nói đúng hơn là lão không có lời để nói, vì sao ư? Vì lão chợt nhận ra rằng trong mỗi câu nói của cô đều có những hàm số ẩn ý khác nhau mà mục đích nhắm đến của nó lại chính là lão. Ngay cả khi giới thiệu về bản thân mình, đời nào có ai lại nói là “ con của người phụ nữ bị tai nạn xe”. Lại thêm câu nói “ có gan làm thì phải trả giá” nó thật sự đang mang tiềm ý gì đó? Hay là do trí tưởng tượng của lão quá phong phú?
– Cô thôi đi… nếu cô có lòng thì tôi rất vui còn không, tôi đành phải tiếp tục buổi tiệc._ An Thần Hạ đổi cách xưng hô với cô, trên gương mặt đềm đạm đã xen lẫn vài tia tức giận, chỉ sợ rằng kìm nén không được rồi cắn người bừa bãi.
Băng Tuệ cười thầm trong lòng, ánh mắt hiện lên vài tia phấn khích, cô nghĩ: “ muốn tiếp tục? E rằng buổi biệc phải tạm dừng rồi… à không phải là kết thúc mãi mãi”.
– Nếu An tiểu thư đã gấp thế, vậy thì Diệp Băng Tuệ tôi sẽ là người đầu tiên cũng như người cuối cùng tặng quà cho cô…_ Cô buông ly rượu xuống, dựa người vào thành ghế, trên môi vẫn giữ nụ cười gợn người, kết hợp thêm câu nói vừa rồi khiến không khí xung quanh càng âm u, lạnh lẽo, một cảm giác bất an như sắp diễn ra…
– Diệp… Diệp Băng Tuệ, cô nói như thế là có ý gì?_ An Thần Hạ cũng chợt run lên, lắp bắp nói.
– Tôi định tặng quà cho cô đấy… cô không muốn nhận?_ Cô hỏi lại.
– Cô đang…
An Thần Hạ chưa kịp nói hết thì cô gắn ngang giọng ả:
– Three…
– Two…
– One…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!