Nữ Phụ Thành Nữ Vương
Chương 25: Hoàng Băng Tuệ
– Vậy… nếu tôi nói mình là Lycoris Aki, cậu có tin không?_ Băng Tuệ ngả ngiêng đầu sang một bên, giương đôi mắt mơ hồ nhìn gương mặt không cảm xúc của anh, môi không khỏi kèm theo một nụ cười đểu.
Nghe câu nói của cô, anh nghiêm giọng:
– Tất nhiên là tin rồi nhưng… tôi sẽ tin với bất kì người nào mà cô nói là Lycoris Aki ngoại trừ… cô._ Anh bỏ tay đang chống xuống rồi xoay người bước về hướng ngược lại tựa như chẳng thèm quan tâm đến lời cô vừa nói.
– Không lẽ… tôi không đủ tư cách để được một lần duy nhất gán cái tên Lycoris Aki?_ Cô khoanh tay, ngả lưng vào tường, thanh âm nhè nhẹ nhưng không kém phần lạnh lẽo vang lên.
– Đúng vậy, vì cô mãi là Diệp Băng Tuệ. _ Anh không quay lại nhìn, bước chân vẫn cứ ung dung tiến về khu tổ chức buổi tiệc.
Nhìn bóng lưng rắn chắc của Tư Phong đang khuất dần sau những dãy bóng tối mập mờ, cô khẽ thầm:
– Diệp Băng Tuệ… cái tên này thật đáng ghét a nhưng đáng tiếc, tôi không phải cô ta.
…………..
– Sting, cậu với Diệp Băng Tuệ tốt nhất là đừng nên giở trò gì… xem chừng tôi đó._ Hàn Quân đi đến gần Sting, lấy tay làm điệu bộ phủi nhẹ trên chiếc cavart của cậu, ánh mắt sắc bén như muốn nói: Tôi biết tất cả rồi.
Dù gì thời khắc đó cũng đã sắp tới, xem chừng cậu có thể thay Băng Tuệ tạo thêm chút kích thích cho trò chơi nữa a… hẳn đó sẽ là một việc làm tốt. Nghĩ đến đây, Sting nhếch môi cười, thoát khỏi lớp bọc tươi vui mỗi khi ở gần Băng Tuệ:
– Hừ… chúng tôi có người chống lưng đấy… làm sao bây giờ? Thật sợ quá!_ Cậu giở giọng đểu đểu chẳng kém cô bao nhiêu, gián tiếp thừa nhận người ở phía sau chính là Lycoris Aki.
– Đừng tưởng là Lycoris Aki thì chúng tôi không làm gì được… và một ngày đó nhất định cậu sẽ được nhìn thấy hắn ta bại dưới gót giầy của tôi._ An Thần Hạ khoái trá đun đưa ly rượu trong tay, ả nghĩ với sức của ả sẽ làm nên trò trống gì sao? Thật buồn cười!
– Ồ… nhưng thật đáng tiếc, cái ngày đó chỉ có ở trong mơ thôi tiểu thư Thần Hạ thân mến._ Sting.
– Sting, chắc cậu không biết rằng đối với những người quyền lực như hắn ta thì cậu cũng chỉ là một con cờ có giá trị nhất thời thôi nên đừng bay cao và vọng tưởng quá, sau này sẽ té đau lắm đấy._ Kenji.
“ Một con cờ có giá trị nhất thời…” đầu óc Sting bắt đầu vang lên dòng chữ đó, cô xem cậu là một con cờ? Có giá trị? Lợi dụng? Và rồi sẽ vứt bỏ?… Thật thì điều đó cậu vẫn chưa bao giờ nghĩ tới, liệu những điều Kotohi Kenji vừa nói là đúng hay sai?
– Cám ơn vì đã nhắc nhở._ Sting trả lời ngắn ngọn với gương mặt không mang tí cảm xúc.
Thừa Thiên nhíu mày:
– Chúng ta có thể hợp tác với nhau và tôi chắc rằng điều đó sẽ không thiệt thòi cho cậu._ Cuối cùng cũng lòi ra mặt chuột, mục đích của bọn họ chính là kéo Sting về phía mình nhưng…
– Không có hứng thú._ Sting
– Đoàn Gia Minh, cậu chắc chắn chứ? Cậu không sợ bị vứt bỏ ư?_ Thừa Thiên.
– Ngài ấy sẽ không bao giờ làm như vậy với tôi vì tôi tin thế._ Cậu.
Lời Sting nói ra thật quá nhạt đi, tựa như niềm tin chỉ có từ một phía và điều đó sẽ khiến con người ta cảm thấy băn khoăn khi chọn cho chính mình một lối đi hoàn hảo, vậy mà cậu lại chọn lối đi đó, đơn giản là vì cậu tin tưởng cô ư?
…
– “ Xin chào tất cả mọi người đã đến với buổi ra mắt của Hoàng chủ tịch và khai phá, mở rộng thị trường thế giới của Hoàng thị vào ngày hôm nay, nhận được sự chỉ dẫn từ cấp trên, tôi, thư kí của ngài Aki, Sara Sayuki xin được trân trọng làm người dẫn lễ…v…v”_ Sara trên bục đài to tiếng thông báo, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người bao gồm cả nhóm của Thần Hạ.
….
– Đã đến lúc._ Sting khẽ thầm, đi hướng dần về phía bục lễ.
…
– Lycoris Aki, để ta xem ngươi là hạng người như thế nào?_ Hàn Quân nắm chặt ly rượu trong tay.
– Chúng ta đi thôi._ An Thần Hạ thúc giục cả nhóm.
…
Thế là buổi lễ chính thức bắt đầu nhưng hôm nay là ngày mà vị chủ tịch bí ẩn đã làm mưa làm gió trên thị trường thế giới suốt hai năm qua ra mắt nên có thể nói số lượng phóng viên và nhà báo dường như đã chiếm lấy phân nửa số khách tham dự bao gồm người trong nước và cả người ngoài nước…
– Và bây giờ, xin mời nhân vật quan trọng không thể thiếu của ngày hôm nay…_ Sara.
– Cuối cùng cũng đã đến lúc rồi a… thật mong muốn biết mặt vị chủ tịch ấy._ Khách 1.
– Nhanh chóng chuyển máy quay lên bục đài chuẩn bị ghi hình…_ Phóng viên 1.
– Bật máy quay, phát sóng trực tiếp nhanh cho tôi._ Phóng viên 2
…
Tại phía dưới:
– Đám phóng viên này có cần phô trương như thế không?_ Hàn Quân khó chịu lên tiếng, ánh mắt vẫn cứ dán chặt lên bục đài.
– Hắn ta là người có tầm ảnh hưởng mạnh nhất hiện nay trên thế giới đấy, lẽ nào bọn họ lại bỏ qua một miếng mồi ngon béo như vậy được._ Kenji.
Sau lời nói của Sara, một đợt chấn động nổi lên, cho đến khi tất cả đều nghe được tiếng lốc cốc hay nói rõ hơn là tiếng gót giày chạm vào sàn từ trên tầng hai vọng xuống, khiến tất cả một phen chỉnh lại máy quay và ánh mắt để hướng ngược lại lên trên và bắt gặp hai bóng hình: một già một trẻ, người đàn ông thì khoảng chừng 50 tuổi, áo vest màu ruby sang chảnh, mái tóc đen nhánh được vuốt ngược lên và dường như chẳng có dấu hiệu nào cho thấy ông đã già. Còn kế bên là một cô gái với dáng vóc cực chuẩn, cô diện một chiếc váy cúp ngực màu trắng, đuôi váy hơi dài chạm đến sàn gạch bóng loáng, họa tiết trên váy là những đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực, lất phất vài cánh bay giữa không trung tựa như một khu vườn thật sự,… nhưng điều đặc biệt là cả hai đều mang cho mình mỗi chiếc mặt nạ khác nhau và không giống như mọi người ở đây, hai chiếc mặt nạ đều che hết đi cả khuôn mặt, ngay đến cả lỗ mắt cũng được bọc lại bởi một lớp kính mà người bên ngoài vốn không thể nhìn thấy được đôi mắt của người đang đeo mặt nạ.
Và ngay thời khắc ấy, không gian như bị ngưng động, mọi ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào hai bóng dáng uy nghiêm kia tựa như có một sức hút vô hạn tỏa ra và từ từ nếu kéo tất cả ánh nhìn mọi người nơi đây.
Băng Tuệ và Hoàng Lăng ung dung đi dọc theo tấm thảm đỏ được trải dưới sàn trông rất bắt mắt để bước lên bục đài, cho đến khi cô đi ngang qua hàng người của nhóm Tư Phong, một nụ cười trên môi đẹp tựa như tranh vẽ hiện lên nhưng thật đáng tiếc, nó lại bị che khuất bởi chiếc mặt nạ vướng víu kia…
An Thần Hạ đứng gần đó bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, ả lay tay đan vào nhau, ngả nhẹ người vào Hàn Quân, khẽ nói thầm với các anh:
– Một lão hồ ly.
Kenji nghe thế liền mỉm cười:
– Nhưng thật khó để đánh bại con hồ ly đó a.
Trương Dương trầm ngâm, anh đưa tay đặt ly rượu đang uống vỡ xuống bàn, mắt vẫn không dời bóng hình của người con gái tà mị đang tao nhã bước đi kia:
– Cô ta là ai?
– Vợ bé? Em gái? Con gái?_ Hàn Quân.
– Chắc có lẽ là con gái của lão._ Thần Hạ lộ ra tí khó chịu vì ả biết rằng đằng sau lớp mặt nạ kia sẽ là một gương mặt khuynh quốc họa thủy.
– Hình như… tao đã gặp cô ta ở đâu đó._ Thừa Thiên đưa ánh mắt đa nghi nhìn về phía của cô.
– Bồ củ của anh?_ Thần Hạ nói với ngữ điệu tức giận, hai má phúng phính thật khiến người khác không cầm lòng được.
– Ayy… không phải._ Anh đưa tay lên xoa thái dương, miệng vẫn còn lặp đi lặp lại: “ Chắc chắn là có quen biết cô ta… nhưng là ai chứ?…”
Mái tóc trắng bạch kim, dáng người thanh mảnh ấy thật sự rất quen nhưng vốn ở trong cái xã hội phát triển ưa chuộng hóa ngoại hình này màu tóc cũng không không phải thứ đặc biệt gì để có thể dễ dàng nhận ra được đối phương chẳng hạn như do nhuộm, đội tóc giả hoặc là tóc tự nhiên, nên cho dù nhìn thấy cũng chẳng đủ thiết thực để chứng minh đó là ai.
Sara thấy hai người đến liền nở một nụ cười chào đón, sau đó lách người về phía sau nhường vị trí cho Hoàng Lăng và Băng Tuệ.
– Chào mọi người đã đến dự buổi lễ nhỏ của Hoàng thị vào ngày hôm nay… tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể được hợp tác với tất cả bạn bè anh em trên khắp thế giới…v…v_ Ông hướng mắt nhìn xuống khán đài, giọng âm trầm vang lên và sau đó là một cơn bão pháo tay nổi lên kèm những tiếng lách cách phát ra từ camera.
Bỗng một vài phóng viên nhanh nhảo hỏi lớn:
– Hoàng chủ tịch ngài có thể cho chúng tôi biết ngài là ai được không? Chúng tôi thật sự rất ngưỡng mộ tài năng của ngài đối với sự phát triển của thị trường thế giới hiện nay.
– Phải chăng Hoàng chủ tịch ẩn dấu thân phận của mình là có lí do đặc biệt chăng?
…
Những quan khách có mặt ở đó nghe thế liền hướng mắt nhìn phảng phất vào ông hay nói rỏ hơn là mong chờ cái câu trả lời của những câu hỏi lí thú đó. Nhưng ngược lại, người ta chỉ được thấy hai bóng dáng xinh đẹp kia đứng im lặng, hai chiếc mặt nạ trắng đen vẫn trong tình trạng vốn có của nó, không lộ một tí cảm xúc nào của người đeo ra ngoài…
Hoàng Lăng thở một hơi dài, khoảnh khắc một người nào đấy sẽ cùng với người thân yêu của mình tỏa sáng và là tâm điểm chú ý của mọi người điều đó đương nhiên sẽ khiến con người ta cảm thấy vinh hạnh và tự hào nhưng tại sao, ông tựa như thấy rằng trên vai mình là hai tảng đá lớn đang đè mạnh, ấn sát vào da thịt, thật là khó chịu….
Trong giây lát, ông nghiêng đầu nhìn cô đang đứng bên cạnh, vẫn cái bóng dáng bất khuất và thanh mảnh ấy, vẫn cái hàn khí phát ra làm cho người ta run sợ… ông mỉm cười, tay đưa lên chiếc mặt nạ trắng và… tháo xuống:
– Tôi là Hoàng Lăng…_ Ông nói và kèm theo một nụ cười xã giao, nét già dặn của cái tuổi 50 không thể che hết vẻ tuấn tú vốn có ông và chính gương mặt ấy đã làm một số người bất ngờ đến không thể lường được.
…
– Ông ta là… là Diệp Lăng, ba của Diệp Băng Tuệ._ Gương mặt ả nổi lên hai chữ kinh ngạc đột cùng.
– Thiên… có phải tao nhìn lầm không vậy, thật sự là ông ta?_ Kenji quay sang nhìn Thừa Thiên với ánh mắt phức tạp.
– Tao không nghĩ chúng ta nhìn lầm._ Thừa Thiên.
– Nếu là ông ta thì người đứng bên cạnh… không lẽ là… Diệp Băng Tuệ._ An Thần Hạ vừa nói vừa lay cánh tay Hàn Quân.
– Dường như đã vượt quá cả tưởng tượng._ Trương Dương quét ánh mắt sắc lạnh qua người cô.
Còn Tư Phong cũng không dấu được sự bất ngờ lẫn kinh ngạc, môi anh chỉ có thể nhếch lên:
– Không ngờ mình cũng là một con cờ trong tay người khác…
Rõ ràng thì sự xuất hiện của Hoàng Lăng đã làm cho bọn họ một phen chấn động a, nhớ lại thì hai năm trước sau vụ lập kế của An Thần Hạ, gài bẫy Diệp Băng Tuệ bắt cóc mình rồi làm cho các anh hiểu lầm nên đã ra tay thẳng thừng trừ khử cả Diệp thị còn buộc Hoàng Lăng bán hết cổ phần công ty với giá rẻ để đổi mạng sống của Diệp Băng Tuệ. Nên có thể nói bọn họ đã trực tiếp cắt hết đường sống của Diệp thị mà bây giờ Lycoris Aki lại chính là Hoàng Lăng… liệu một vòng tuần hoàn tương tự liệu có xảy ra?
…
Nhưng thật thì ngoài nhóm của Tư Phong ra thì vẫn có một số phóng viên nhận ra ông nên đã nhanh chóng soi mói tin nóng:
– Hoàng chủ tịch, ngài có phải là chủ tịch của tập đoàn xây dựng Diệp gia, Diệp Lăng không?
…
– Ồ… hình như là vậy a. Ông ấy chính là Diệp Lăng đấy._ Pv 1.
– Tôi cũng nhớ rồi, tập đoàn xây dựng của ông ấy đã bị phá sản vì tự bán cổ phần đây mà._ Khách 1, do mọi người đều không biết Diệp Lăng làm thế vì cứu cô nên ngoài mặt mọi tin tức, thông tin đều nói ông tự đem cổ phần bán đi và đã được An thị thu mua.
– Gì chứ? Diệp thị đã phá sản và giờ Hoàng thị lại lên ngôi, ngài ấy đúng là một thiên tài kinh doanh đấy._ Khách 2.
Những lời ra tiếng vào không ngừng bàn tán sôi nổi cho đến khi ông hạ người gần sát micro, nói lớn:
– Đúng vậy, do một số lí do nên tôi đã đổi họ Diệp thành họ Hoàng… và đã gầy dựng lại một cơ nghiệp lớn gấp nhiều lần Diệp thị trước đây nhưng…
Ông ngắt giọng nhìn sang cô rồi nở một cười trào phúng:
– Tôi không phải là Hoàng chủ tịch hay Lycoris Aki gì cả mà người đó chính là con gái của tôi, Hoàng Băng Tuệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!