Nữ Phụ Thuần Ái Văn - Chương 17: NGƯỜI MẤT ĐI TƯ CÁCH
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Nữ Phụ Thuần Ái Văn


Chương 17: NGƯỜI MẤT ĐI TƯ CÁCH


Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Tống Giản không nghe rõ hắn nói gì, nhưng mặc kệ thế nào, nàng đều sẽ không thay đổi chủ ý.

Thiếu nữ khuôn mặt tinh xảo căng chặt, nàng nhíu mày nhìn chằm chằm hắn nói, “Không được đi”

Nhưng biểu tình kia một chút sự uy hϊế͙p͙ cũng không có, thậm chí còn khiến Thanh Phượng hơi buồn cười.

Hắn nỗ lực kiềm chế, “…”

Thấy hắn chậm chạp không có phản ứng gì, Tống Giản có chút sốt ruột nói, “Ngươi là ám vệ của ta, ta nói ngươi không được đi lĩnh phạt”

“Vâng”, Thanh Phượng rốt cuộc không nhịn được bật cười, “Xin tuân mệnh”

Lúc này Tống Giản mới nhẹ nhàng thở ra, nàng quay người lại, che ngực nói, “Nếu không ta sẽ cảm giác mình quá liên lụy người khác”

Thanh Phượng chỉ cười không đáp, bất chợt lại nghe thấy nàng nói, “Đúng rồi, Trú, ban nãy giọng của ngươi có phải thay đổi một chút?”

“Vâng”

“Giọng hiện tại là giả thanh sao?”

“Vâng”

Tống Giản hơi nghiêng đầu, dường như đang hồi ức gì đó sau đó cười nói, “Giọng thật của ngươi vốn rất êm tai”

“Thế ạ?”, Thanh Phượng bày ra dáng vẻ như chưa từng nghe ai nói thế, hắn có chút mê mang nói, “Cảm ơn phu nhân”

“Chưa có ai nói với ngươi thế sao?”

“Sau khi biến thanh, ta không được phép dùng giọng thật nói chuyện như ban nãy… Trừ bỏ sư phụ huấn luyện ta năm đó, chưa có ai từng nghe được giọng thật của ta”

“Nói như vậy, ta là người đầu tiên nghe được?”, Tống Giản có chút kinh hỉ cười, “Thế thì ta thật sự quá vinh hạnh rồi”

“Vinh hạnh?”

Vốn dĩ, Thanh Phượng nghĩ nàng sẽ cảm thấy chán ghét hắn nhưng khi nhìn thái độ quá mức rộng lượng kia của nàng, hắn thấy cảm kϊƈɦ lại xấu hổ, hoài nghi bản thân có xứng đáng không.

Có lẽ cũng vì nguyên nhân đó mà tôi tớ trong viện của nàng mới tôn kính nàng như thế chăng?

“Trước đây…”, Thanh Phượng không nhịn được nói, “Khi phu nhân còn ở nhà, cũng dùng thái độ này đối đãi hạ nhân sao?”

Nhưng vừa nói ra hắn liền cảm thấy không ổn. Quả nhiên, thiếu nữ đang đưa lưng về phía hắn bỗng nhiên trầm mặc, một chốc sau, hắn nghe được một tiếng trả lời không mang theo bất kì gợn sóng nào, “Ta quên rồi”

Thời điểm Thanh Phượng ngồi trêи nóc nhà hóng gió, Dạ không chút tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn.

Nhìn vào gương mặt muôn thuở là vẻ nhu hòa hiện tại lại lộ ra vẻ lạnh lùng tàn khốc hiếm thấy, Dạ không nhịn được hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“…”

“Đường chủ của Huấn giới đường bẩm báo với ta, buổi chiều ngươi đến xin tự lĩnh phạt ba mươi roi”

Nhắc tới chuyện này, biểu tình Thanh Phượng mơ hồ hiện ra sự tức giận, gương mặt xinh đẹp kia tức khắc tràn ngập khí lạnh, nhưng đó là vì hắn đang giận chính mình.

“Ta… thất trách”

“Sao lại nói vậy?”

Nhưng Thanh Phượng không nghĩ đem cảm xúc trong lòng báo cáo với hắn như báo cáo nhiệm vụ. Đó không phải là thứ để thẳng thắn với thủ lĩnh và mặc hắn bình phán.

Từ lúc niên thiếu, hắn đã rời khỏi Ma giáo, tuy nói vẫn làm việc vì Ma giáo nhưng ở bên ngoài, hắn là người đứng đầu tổ tình báo, chỉ có hắn quản lý người khác chứ không có việc người khác quản lý hắn. Hơn nữa hắn lại sống xa giáo chủ Nam Cung Thuần, trời cao hoàng đế xa, ngày tháng không biết có bao nhiêu tự do.

Huống chi, hắn trà trộn vào nơi phong nguyệt, kiến thức vô cùng rộng rãi. Từ vương cung quý tộc đến thương nhân buôn bán nhỏ, hắn đều từng tiếp xúc qua. So với một ám vệ từ nhỏ được nuôi bên cạnh chủ nhân, vì một tấc không rời nên đầu óc đơn giản, tâm tư đơn thuần, sinh mệnh chỉ có một mình chủ nhân, tư tưởng của hắn thông thoáng hơn nhiều.

Chính vì thế, Thanh Phượng mới cảm thấy áp lực.

Hắn không những phải sống thật cẩn thận trước mặt giáo chủ, bên trêи còn nhiều thêm một lãnh đạo trực tiếp là Dạ, quản lý hết công việc của ám vệ. Không thể tùy ý rời đi, không có tự do, cảm giác kia chẳng khác gì chim chóc đã quen bay lượn trêи bầu trời bỗng nhiên bị bắt nhốt vào lồng sắt. Như thế sao có thể dễ chịu.

Ám vệ phải không có “bản thân” mới có thể được xưng là ám vệ.

Nhưng Thanh Phượng thấy hắn lại có thể cảm nhận được “bản thân”.

Trong Ma giáo, sự khác biệt này đã trở thành nơi bắt nguồn thống khổ, bởi đây là sự mất đi tư cách không thể dung thứ.

Ngay từ đầu, khi biết giáo chủ muốn an bài hắn đi theo phu nhân, hắn thấy vô cùng phiền chán. Hắn chán ghét nữ nhân, ở thanh lâu, số nữ nhân hắn từng gặp so với người khác cả đời phải nhiều hơn vài lần.

Có nữ nhân rất lợi hại, có nữ nhân rất ngu xuẩn, có nữ nhân thật đáng thương, có nữ nhân khôn khéo, có nữ nhân hẹp hòi, cũng có nữ nhân sao cũng được cả… Nhưng không có nữ nhân nào có thể khiến hắn yêu thích.

Chẳng ngờ đến hiện tại, khi chỉ còn phu nhân bên cạnh… Chỉ khi ở cạnh Tống Giản, hắn mới có thể cảm nhận được một chút thư thái và nhẹ nhõm.

Cảm giác nàng mang lại cho người khác vô cùng thoải mái, điềm tĩnh, như dòng nước trêи núi cao, suối trong nơi cùng cốc, lại như gió xuân tháng ba thổi qua mặt hồ phủ đầy những lá sen xanh biếc cùng hoa sen tỏa hồng dưới ánh nắng.

Chỉ có nàng mới đối xử với hắn như người có “bản thân”, hơn nữa còn xem việc này là bình thường.

Thấy Thanh Phượng vẫn luôn trầm mặc không nói, Dạ hỏi, “Ngươi cảm thấy bất mãn với việc giáo chủ an bài ngươi làm ám vệ cho phu nhân sao?”

“Không”, Thanh Phượng vội vã đáp, “Không có. Ta chỉ là cảm thấy, ta… lần đầu tiên làm ám vệ, thật sự làm không tốt lắm”

“Ví dụ?”

Thấy Dạ một mực không tha, Thanh Phượng dừng một chút như thể sắp xếp lại mọi thứ, một lát sau mới cắn răng nói, “Phu nhân muốn ta giúp nàng chỉnh lại tóc. Ta học kỹ năng của nữ nhân nhiều năm như vậy, lại trà trộn ở thanh lâu, nơi tụ tập rất nhiều nữ nhân, đương nhiên không có gì khó”

“Ừ”

“Nhưng ta lại không cẩn thận cắt trúng tay, còn làm lộ ra giọng thật”

“Hả?”

“Phu nhân vô cùng lo lắng, dùng khăn tay giúp ta đè lại miệng vết thương. Tay cũng bị máu ta làm bẩn”

“…”

“Ta nói ta muốn đi lĩnh phạt, nàng không cho phép ta đi. Nàng đối xử với ta rất tốt… Ta lại không cẩn thận… nhắc đến chuyện khiến nàng thương tâm”

“Chuyện gì?”

Thanh Phượng chau mày nói, “Ta hỏi nàng trước kia khi còn ở nhà, có phải cũng đối đãi hạ nhân tốt như vậy”

“Phu nhân trả lời thế nào?”

“Phu nhân trầm mặc một chút sau đó nói nàng quên rồi”

“Ngươi cuối cùng vẫn đi lĩnh phạt?”

Thanh Phượng uể oải không vui nói, “Mười roi để phạt làm bẩn tay chủ nhân, mười roi để phạt bản thân không biết ăn nói, mười roi để phạt không nghe lệnh chủ nhân ngăn cản mình”

“Thanh Phượng”, Dạ nghe xong nói, “Phu nhân tựa hồ rất để ý ngươi?”

“Bởi vì phu nhân…”, Thanh Phượng nhịn không được khẽ lắc đầu, “Nàng xem ám vệ… thành những người quá mức thiện lương, đơn thuần……”

Ám vệ là công cụ mà nàng tựa hồ lại xem họ thành bằng hữu.

Thanh Phượng thấp giọng nói, “Có lẽ là do phu nhân quá cô đơn”

“Phu nhân cô đơn thì đã có giáo chủ”, có thể nghe được ý tứ bên trong rằng, làm một ám vệ tuyệt không có thể tồn tại sự mềm yếu. Dạ bỗng dưng cảnh giác nói, “Thanh Phượng, ngươi là người súc dương, không nên có bất kì ý tưởng không an phận nào”

Thanh Phượng từ nhỏ ở bên ngoài luôn được người khác nâng niu sống đến lớn, thứ nghe nhiều nhất chính là ngữ điệu khách khí, cung kính, do đó cũng sinh ra một phần ngạo khí. Tuy biết bản thân sống trong Ma giáo phải cẩn thận trăm bề nhưng giờ phút này, nghe được Dạ không chút khách khí mà nói như thế, hắn lập tức không thể kiềm chế bản thân.

Trêи mặt hắn vẫn treo nụ cười, giọng điệu cũng không có chút gì khác biệt nhưng lời nói lại như đoạt mạng, “Nếu phu nhân tâm địa thiện lương đau lòng ta đều không được, vậy nếu nàng cũng quan tâm ngươi, lúc nào cũng nhắc đến ngươi thì sao?”

“…”

“Khi nàng tìm ta cắt tóc, hỏi ta có phải ám vệ chuyện gì cũng biết? Ta nói mấy chuyện như cắt tóc thế này, ước chừng chỉ có mình ta làm được. Nghe thế nàng lập tức hỏi ‘Dạ biết không?’. Sao nào, ngươi và phu nhân tiếp xúc rất nhiều?”

“Cũng không phải”, Dạ dừng một chút, “Nàng nhắc đến ta… có lẽ do ta là ám vệ của giáo chủ. Có lẽ muốn thông qua ta, liên hệ giáo chủ”

Hắn rất ít khi nói một lần mà giải thích nhiều như vậy, Thanh Phượng khẽ nhướng mày, phát hiện Dạ dường như có một tia dao động.

“Lại nói, từ lần trước phu nhân cãi nhau với giáo chủ đến nay cũng đã được một thời gian… Giáo chủ gần đây tâm tình như thế nào?”

“Không thể nói”

“Giáo chủ dường như đã lâu không đến viện của phu nhân”

“Không liên quan đến ngươi”

“Đây không phải vì thói quen tìm hiểu tình báo bên ngoài của ta sao?”

Dạ trầm mặc trong chốc lát, sau đó dường như tìm được một lý do hợp lý, “Chẳng lẽ nàng vẫn chưa từ bỏ?”

“Cái gì?”

“Lúc trước nàng vẫn luôn nghĩ cách trốn thoát, có lẽ vẫn ôm trong lòng tâm tư kia mới muốn tìm hiểu thông tin của ám vệ”

“Dù sao ta không nhìn ra được nàng có suy nghĩ đó”, Thanh Phượng không đồng ý nói.

Hơn nữa, đề tài đó thật ra đều đã đi qua, Dạ giải thích lại một lần, ngược lại càng chứng tỏ hắn nhìn như bình tĩnh nhưng thật chất vô cùng để ý.

Thanh Phượng vội vã trêu đùa nói, “Nếu không phải muốn chạy trốn vậy nàng chú ý một người nam nhân như vậy, nếu bị giáo chủ biết được, một người súc dương như ta không sao cả nhưng ngươi sẽ rất nguy hiểm a, thủ lĩnh… Suy cho cùng, ngươi chính là một nam nhân đó. Ngươi thật sự chưa làm chuyện gì sao? Ngươi chưa từng tháo mặt nạ ra cho phu nhân xem đó chứ? Ta cảm thấy, sức quyến rũ của ngươi còn chưa lớn đến mức dù che mặt vẫn có thể mê hoặc thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đâu!”

Đối với việc nam nữ, Dạ cũng không phải không có khái niệm gì. Dù sao hắn sống bên cạnh Nam Cung Thuần cũng xem như mưa dầm thấm đất. Chỉ là hắn chưa bao giờ có thời gian tiếp xúc cặn kẽ nên không có kinh nghiệm mà thôi. Hơn nữa, trong sinh hoạt chỉ có bảo vệ và chiến đấu, làm một công cụ lâu đã quen, nếu không phải Thanh Phượng nói ra câu “ngươi chính là một nam nhân chân chính đó”, hắn mới phát hiện bản thân chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có người xem hắn như nam tử mà cảm thấy hứng thú.

Sau khi chú ý đến điểm này, Dạ lập tức có chút mờ mịt, vô thố.

Phu nhân, rất để ý hắn?

Nếu nàng không phải muốn trốn, vậy chuyện này có ý gì?

Nghĩ đến đây, Dạ dường như muốn che giấu gì đó, hắn đột nhiên lạnh giọng nói, “Không được nói hươu nói vượn!”

Thanh Phượng đương nhiên cũng biết nặng nhẹ, hắn mỉm cười đáp, “Yên tâm, ta chỉ nói đùa với ngươi một chút mà thôi. Trước mặt giáo chủ, ta đương nhiên sẽ không nói bậy”

Nhưng không khí xung quanh Dạ vẫn căng thẳng như cũ, không có chút nào thả lỏng.

Hắn rất hiểu Nam Cung Thuần.

Đừng nói hiện tại hắn dường như có chút để tâm Tống Giản, dù cho đã hoàn toàn không để tâm, nữ nhân của hắn cũng không cho phép bị người khác chạm vào.

Nếu chuyện này bị Nam Cung Thuần biết, dù nhất thời không có hành động gì nhưng một khi hắn đã nghi ngờ ai, tuyệt đối sẽ không để đối phương sống tiếp quá lâu.

Đặc biệt khi Dạ là ám vệ của hắn.

Ngần ấy năm qua, hắn đi theo Nam Cung Thuần, không biết nắm giữ bao nhiêu bí mật mà người khác không biết, một khi hắn phản bội, hậu quả không thể tưởng tượng. Cho nên chỉ cần có chút manh mối, thà giết sai một ngàn cũng tuyệt đối không thể bỏ sót một cái, nhất định phải diệt cỏ tận gốc.

Nghĩ đến đây, Dạ không khỏi trầm giọng nói, “Ngươi và ta cùng đi gặp phu nhân”

“Hả?”, Thanh Phượng còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị hắn nắm lấy vai, cùng nhau nhảy xuống.

Thanh Phượng, “Khi dễ hắn khinh công thụt lùi quá nhiều phải không?? Ngày mai hắn phải luyện tập lại lần nữa mới được!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN