Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 182: Cái chết
Editor: Gà
Mặc kệ vì cái gì, anh ta cũng sẽ không buông tay Cố Doanh Tích, bởi vì không gì có thể so được với cái giá mà anh ta đã phải trả trước kia, thật ra Ninh Vân Thành đã hối hận rồi, nhưng bây giờ hối hận còn có tác dụng gì? Anh ta đã rơi vào vũng nước bùn này rồi, nếu muốn bứt ra thì khó càng thêm khó, điều duy nhất có thể làm, chỉ có đời này bản thân phải có được tiền tài, vây Cố Doanh Tích trong lòng mình.
Ba Ninh tức giận đến run cả người, chỉ vào Ninh Vân Thành mắng:
“Không phải nói mày đã nghĩ thông suốt rồi sao? Vì sao còn nhắc đến tên người phụ nữ đó? Căn nhà này không phải của nhà họ Ninh chúng ta, cho dù phải, tao cũng sẽ không cho mày!”
Ông vừa dứt lời, dường như Ninh Vân Thành đã hiểu ra cái gì, chỉ vào ba Ninh cười: “Cuối cùng cũng thừa nhận rồi hả? Trước kia các người không thừa nhận, bây giờ cuối cùng ba đã thừa nhận nhà này là của các người rồi à? Ba không cho tôi, chỉ cho Ninh Vân Hoan sao? Không có cửa đâu, tôi sẽ không bỏ qua cho nó!” Nói xong, Ninh Vân Thành lại nhìn ba Ninh, trên mặt lộ ra oán hận: “Ba, tôi cũng là con của ba, chẳng lẽ do ba nhặt về sao? Vì sao ba nhẫn tâm với tôi như vậy? Con ả đáng chết này thì có gì tốt? Nó có cái gì, nó có thể sinh ra một đứa trẻ mang họ Ninh của ba sao?”
Mẹ Ninh vừa nghe xong, nghĩ đến bây giờ Ninh Vân Hoan đã gả cho người, cô được gả cao, có lẽ nhà chồng cũng không thích lắm, lúc này mình còn ở chỗ của Lan Lăng Yến, trong lòng bà nghĩ nếu để Lan Lăng Yến nghe được những lời này chỉ sợ càng bất lợi cho Ninh Vân Hoan, bởi vậy vội khuyên: “Vân Thành, con đừng nói như vậy, bây giờ em con đã gả cho người ta, chồng của em rất tốt…”
“Mẹ tránh ra! Mẹ cũng giống ba thôi, các người bắt tay để chia rẽ tôi với Tích nhi, hiện giờ tôi đã trở về, trong lòng các người rất vui phải không?” Hai mắt Ninh Vân Thành đỏ bừng, bây giờ anh ta không cam lòng buông tay Cố Doanh Tích, nhưng cũng không muốn buông tay thân tình của ba mẹ, anh ta càng nghĩ càng không cam lòng, vốn mấy ngày nay bản thân như con rùa rụt đầu ở nhà họ Cố, càng nói càng có cảm giác hình như ba Ninh mẹ Ninh không hiểu anh ta, muốn chia rẽ anh ta và Cố Doanh Tích.
Có đôi khi tình cảm mù quáng đến không lý trí, khi chuyện anh ta và Cố Doanh Tích ở cùng nhau bị cản trở thì cứ thề non hẹn biển, chỉ khi nào ba Ninh mẹ Ninh mặc kệ anh ta, thì Ninh Vân Thành lại cảm thấy tình cảm chẳng là gì. Hiện giờ anh ta đoán thật ra ba Ninh mẹ Ninh không phải mặc kệ anh ta, mà có lẽ dựng cái lồng cho anh ta chui vào, đợi anh ta rời khỏi Cố Doanh Tích, trong lòng Ninh Vân Thành lạnh lùng, lại cảm thấy bản thân đã tìm được sự thật, ngẫm lại mấy ngày nay bản thân lạnh nhạt, trốn tránh và nhục mạ Cố Doanh Tích, trong nháy mắt dường như anh ta đã tìm được nguyên nhân, càng thêm oán hận ba mẹ, không chút nghĩ ngợi đã áp sát mẹ Ninh: “Mẹ, bây giờ được kết quả như mẹ muốn rồi. Có phải mẹ rất hả hê không?”
Mẹ Ninh nhìn ánh mắt đỏ bừng, biểu cảm dữ tợn của anh ta, trong lòng cũng có chút sợ hãi, vội vàng lắc đầu: “Làm sao có thể…”
“Tao muốn mày và người phụ nữ họ Cố cắt đứt quan hệ!” Giọng ba Ninh vang lên, gằn từng tiếng. Ánh mắt Ninh Vân Thành lập tức rơi xuống người ông, trong lòng ba Ninh bi thương và lạnh lẽo, vẻ mặt lại càng kiên định: “Mày phải cắt đứt với cô ta, nếu không tao sẽ không cho mày bước vào cửa lớn nhà họ Ninh!”
“Tôi liều mạng với các người!” Ở một khắc này, Ninh Vân Thành nghe ra lời của ba Ninh rằng không muốn cho anh ta cuộc sống như trước kia, muốn chia rẽ anh ta và Cố Doanh Tích mà thôi, Ninh Vân Thành nóng đầu lên, đẩy ba Ninh ra. Ba Ninh vốn mới giải phẫu, thân thể không còn tốt, tuy gần đây điều dưỡng cẩn thận, nhưng đột nhiên bị Ninh Vân Thành làm giật mình như vậy, cả người bị ép vào mép đình. Ninh Vân Thành còn đến gần ông, ba Ninh theo bản năng muốn tránh, trong khi mẹ Ninh đang lôi kéo Ninh Vân Thành, đột nhiên nghe Ninh Vân Hoan la to một câu: “Ba, ba…”
Ba Ninh thẳng tắp ngã xuống phía sau. Tuy phía dưới là nước, nhưng tuổi ông đã lớn, vội có bảo vệ nhảy xuống bơi về bên này, khi cứu ba Ninh lên thì ông đã uống chút nước, nên trong nháy mắt huyết áp ông lên cao, cả người há miệng thở dốc, tay rơi xuống.
Trong nhà có bác sĩ gia đình, sau khi chạy đến xem thì lập tức gọi xe cứu thương, rồi lắc đầu với Ninh Vân Hoan.
Bệnh tim của ba Ninh phát tác, kiếp trước ông bị Ninh Vân Thành tức chết, đời này vẫn không thể thoát được vận mệnh đã định. Mạch máu ông vốn dễ vỡ, hơn nữa vì rơi xuống nước nên hoảng sợ mà bệnh tim tái phát, còn chưa đến bệnh viện, đã ngừng thở rồi.
Biết được tin dữ này, quả thực mẹ Ninh đã khóc lóc như đứa trẻ, sau khi Ninh Vân Thành biết bản thân gây họa thì đã chạy trốn, đến nay còn không thấy bóng người, có lẽ tin ba Ninh chết anh ta cũng không biết, Ninh Vân Hoan vốn muốn hỏi chuyện Ninh Liên Liên, nhưng lúc này không giải quyết được gì.
Xong tang lễ của ba Ninh, mẹ Ninh cũng muốn dọn đồ trở về nhà lớn họ Ninh, đã xảy ra chuyện phía trước, trong trang viên Ninh Vân Hoan giúp bà thu dọn mọi thứ, đối với chuyện này thật ra Ninh Vân Hoan có chút vướng mắc, tuy cô chán ghét Ninh Vân Thành, nếu biết trước sẽ làm ba Ninh mất mạng, lúc đó cô chắc chắn sẽ nhịn xuống.
“Mẹ…” Cô vừa há miệng thở dốc, mẹ Ninh đã lắc đầu với cô, không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ Ninh đã nhìn ra trong khoảng thời gian này con gái có vướng bận, mẹ Ninh thở dài: “Sống chết có số, có lẽ kiếp trước ba con còn thiếu nợ Vân Thành, đời này phải trả cho nó, lúc này tránh không thoát, Vân Thành vẫn nhớ thương người phụ nữ kia, sau này ba con cũng sẽ bị nó làm tức chết thôi, đâu có liên quan gì đến con? Nhưng vì con đến, khiến Vân Thành mất bình tĩnh làm ba nó tức chết sớm hơn mà thôi.”
Lúc này mẹ Ninh nói xong, nước mắt lại chảy ra: “Anh con điên rồi, không biết ả đó có gì tốt, nó bị cô ta hại ra nông nỗi như bây giờ, nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định, chuyện ba con, con đừng trách anh con, từ đây chỉ cần xem như không biết nó thôi, mẹ phải xem khi nào thì nó mới hối hận.”
Hiện giờ bản thân Ninh Vân Hoan cũng đã làm mẹ, đương nhiên biết cảm thụ trong lòng của mẹ Ninh, mũi cô cũng đau xót, hít sâu một hơi: “Mẹ, bây giờ ba đã qua đời, không bằng mẹ cứ ở đây đi, có chuyện gì, chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Mẹ muốn trở về nhà họ Ninh, chúng ta đã ở đó nhiều năm, khắp nơi đều có bóng dáng của ba con, con cũng nghe rồi đó, trước khi chết ba con muốn giao mọi thứ cho con, hiện giờ nhà họ Ninh chúng ta không có gì tốt, cũng không sánh bằng tiền tiểu Cửu cho con, nhưng là tâm ý của ba cho con, nếu con không ghét bỏ, thì nhận đi, dù sao mẹ cũng không để lại cho Ninh Vân Thành đâu, chỉ tiện nghi cho ả kia thôi!” Bởi vì cha con họ Ninh, mẹ Ninh đã hoàn toàn căm hận Cố Doanh Tích, lúc này nhắc đến Cố Doanh Tích đều nghiến răng nghiến lợi.
Tuy Ninh Vân Hoan cũng không thích Cố Doanh Tích, nhưng về chuyện này thì suy nghĩ không giống mẹ Ninh, cùng lắm Cố Doanh Tích chỉ không biết xấu hổ mà thôi, nhưng người thật sự hại chết ba Ninh không phải Cố Doanh Tích, mà là đứa trai ngoan mà ba Ninh vô cùng lo lắng. Ba Ninh đã chết, Ninh Vân Hoan cũng không hy vọng mẹ thương tâm hơn nữa, mẹ Ninh lại muốn cho con trai thêm một cơ hội cuối cùng. Tuy bà thể hiện ra ngoài rằng bà rất oán hận Ninh Vân Thành, nhưng ai cũng biết trong lòng bà vẫn ôm một tia hi vọng với con trai, nhưng không quan trọng, thù của ba Ninh, Ninh Vân Hoan sẽ báo giúp ông, tính cả phần của kiếp trước, muốn Ninh Vân Thành phải hoàn trả gấp bội!
Tiễn mẹ Ninh về nhà họ Ninh, dường như căn nhà này chợt trở nên vắng vẻ hơn vì ba Ninh qua đời, Ninh Vân Hoan cũng có chút thương cảm, nghĩ đến ngày mình vừa mới xuyên qua, lúc này nhớ lại cứ như đang nằm mơ vậy. Ninh Vân Hoan ngồi ngẩn người trong phòng khách một hồi lâu, mẹ Ninh mang đồ trở về phòng, rồi xuống lầu thì thấy bóng lưng có vẻ cô đơn của con gái, trong lòng đau xót, vội nói:
“Thật ra ba con không có gì tiếc nuối, con đã kết hôn, lại sinh được con trai, tuy trễ vài năm mới biết được, nhưng cuối cùng ông ấy đã được bồng cháu ngoại rồi mới đi.” Mẹ Ninh thở dài, ngồi xuống bên cạnh Ninh Vân Hoan: “Đáng tiếc nhà họ Ninh đã không còn ai, nếu không cũng có thể náo nhiệt thêm một chút…” Mẹ Ninh và nhà mẹ đẻ không thân thiết như trước kia, chồng vừa mất, phụ nữ đều có cuộc sống của bản thân, Ninh Vân Hoan đã kết hôn, không thể thường xuyên ở bên cạnh bà, mẹ Ninh không khỏi cảm thấy cô đơn vài phần.
Bà nhắc đến chuyện này, cũng làm Ninh Vân Hoan nhớ đến: “Mẹ, nhà họ Ninh chúng ta thật sự không còn ai sao?”
Lần trước vì Cố Doanh Nặc từng đề cập Ninh Liên Liên có thể liên quan đến nhà mẹ đẻ của mình nên cô mới đến trang viên thì gặp Ninh Vân Thành, rồi sau này vì ba Ninh xảy ra chuyện, trong lúc nhất thời Ninh Vân Hoan đã quên mất, lúc này mới nhớ đến, biểu cảm của mẹ Ninh mờ mịt nhìn cô, lắc đầu: “Không còn thân thích nào cả, ba con là con một, lúc trước ông nội cũng không có anh chị em nào, ba đời nhà họ Ninh đơn truyền, thế hệ này mới sinh ra con, vì sao đột nhiên con hỏi như vậy?” Lúc mẹ Ninh gả đến nhà họ Ninh, thì không nghe nói nhà họ Ninh còn có thân nhân nào, ba Ninh cũng không biết, lúc này bà hơi tò mò vì sao con gái hỏi những lời này, Ninh Vân Hoan không giấu giếm bà:
“Mẹ, công ty chúng con có một người tên là Ninh Liên Liên.” Nói đến đây, Ninh Vân Hoan nhớ đến kẻ muốn tạt gì đó vào cô, sau đó Cố Doanh Nặc nhanh chóng kéo người kia ra để cản giúp cô, cuối cùng nói: “Sau đó Cố Doanh Nặc nói người này có thể có liên quan đến nhà họ Ninh, lời này do chồng con nói.” Cô vẫn chưa hỏi Lan Lăng Yến, dù sao gần đây đã xảy ra nhiều quá chuyện, cô hoàn toàn chẳng quan tâm chuyện này.
“Ninh Liên Liên? Chưa từng nghe đến người này, nhưng Cố Doanh Nặc kia cũng họ Cố, con giữ cô ta bên cạnh không sao chứ?” Thật ra lúc trước mẹ Ninh đã thấy Cố Doanh Nặc, còn chưa kịp hỏi Ninh Vân Hoan đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ chồng mất, vì Cố Doanh Tích nên bà đều không có ấn tượng gì tốt với họ Cố, Ninh Vân Hoan biết suy nghĩ của bà, nên lúc này không nhắc đến Cố Doanh Nặc nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!