Nữ Phụ Truyền Kỳ
Chương 40: Bình yên trước cơn bão
“Em gái của em? Không thể nào!”
Duật Ca lập tức phủ nhận, không hiểu tại sao trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác lo sợ, sợ người trong đêm đó không phải là cô mà là em gái của cô hay một ai đó khác…
“Tại sao lại không thể? Anh nên nhớ rằng trên đời này mọi thứ đều có thể xảy ra, đừng có theo trực giác mà ôm khư khư một kết quả, anh nên sử dụng cái đầu nhiều hơn đó Duật tiên sinh à”
Nhìn thấy Duật Ca đã bán tính bán nghi, Thánh Y tất nhiên sẽ tiếp tục dùng lý lẽ công kích hắn, phần thắng đương nhiên đang nghiên về phía cô.
“Tôi cũng ở ngay trong thành phố A này thôi nên chắc anh có thể tìm ra tôi dễ dàng. Khi nào anh điều tra ra kết quả thì hãy báo cho tôi, okay?”
Duật Ca hít một hơi thật sâu, sau đó mới trả lời:
“Được”
“Vậy tạm biệt Duật tiên sinh”
Thánh Y đi lướt qua người hắn, cứ tưởng sẽ kết thúc nhưng không ngờ Duật Ca lại nắm lấy tay cô, hỏi:
“Cô tên gì?”
Việc này chỉ cần điều tra một chút là biết ngay nhưng không hiểu vì sao hắn lại muốn nghe chính miệng cô nói với hắn.
“Thánh Y, Lạc Thánh Y”
Nói xong cô cũng tự động giật tay mình ra khỏi bàn tay của hắn, xoay bước ra khỏi công viên.
Sự việc vẫn chưa phát triển lớn, cô cũng không còn tâm trạng sang nhà Lăng Quỳnh Đan như dự định mà thay vào đó là đến Lạc Gia tìm Lạc Quân để bàn bạc đối sách.
Duật Ca nhìn theo Thánh Y đi mà trầm mặc không nói gì, có lẽ hắn cũng đang suy nghĩ đối sách cho riêng mình…
…
Khi Thánh Y đến Lạc Gia thì cũng chỉ thấy có mình Trần Tuyết đang loay hoay dưới bếp, Lạc Tử Dật còn chưa trở về từ nhà cô, chắc hẳn hắn và Phong Thương vẫn đang… Làm cái chuyện mặt đỏ tim đập kia…
Cô gật đầu chào Trần Tuyết một cái sau đó nhanh chóng đi lên thư phòng của Lạc Quân.
Trần Tuyết thấy cô đến thì hơi ngạc nhiên, sau đó bà ta liền đến một góc vắng người, lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số lạ, nói:
“Hiện tại là thời cơ thích hợp, tối nay kế hoạch có thể bắt đầu, chắc chắn sẽ thành công”
“Ừ”
Đầu dây bên kia đáp trả ngắn gọn rồi cúp máy.
Trần Tuyết nhếch môi cười thõa mãn, nếu như lần này thành công thì sẽ là một bước đệm thật hoàn hảo cho Du nhi đến gần hơn với hào quang…
Đây chính là đối sách của bà ta.
…
Trong thư phòng, Thánh Y liền tường thuật lại hết mọi chuyện cho Lạc Quân nghe, mong hắn có thể cùng cô hội ý đưa ra một đối sách vẹn toàn.
“Theo lời con nói thì Duật Ca còn chưa chắc chắn với kết quả đó, đúng không?”
Thánh Y gật đầu thay cho câu trả lời.
“Vậy thì chúng ta nên tương kế tựu kế ở chỗ đó. Đầu tiên, ta sẽ làm mọi cách để Duật Ca tin rằng Lạc Du chính là cô gái trong đêm hôm đó, còn con, trong thời gian này cố gắng đừng ra ngoài quá nhiều, hạn chế hết mức có thể cơ hội có thể gặp Duật Ca. Một khi Duật Ca không còn nghi ngờ gì nữa mà tin rằng cô gái đó là Lạc Du thì chính là lúc con an toàn”
Từ một điểm mấu chốt, Lạc Quân có thể trong thời gian ngắn mà vẽ ra một kế hoạch đơn giản nhưng cũng khó khăn, khó ở chỗ làm cho Duật Ca tin rằng Lạc Du chính là kết quả cuối cùng.
“Còn về vấn đề tin tưởng Lạc Du, ta cần phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, và một chút yếu tố lãng mạn nữa… “
Không hiểu sao ngay lúc này Thánh Y lại cảm thấy biểu cảm trên mặt Lạc Quân có thể diễn tả là phong phú đến… Biến thái!!! Y hệt như gương mặt của Phong Ngôn năm năm trước khi trò chuyện cùng cô…
Nghĩ đến thôi là đã nổi da gà rồi!
“Vậy, con có tin được không?”
“Con nhóc này! Ít ra cũng phải tin tưởng ba con một lần chứ!”
Lạc Quân giả vờ thất vọng, cốc vào đầu Thánh Y mấy cái xem như trừng phạt.
Mọi chuyện về cơ bản đã đâu vào đấy, Thánh Y từ chối lời mời ở lại cùng dùng cơm của Lạc Quân mà ra về, dù sao Lạc Du cũng chưa biết cô là Lạc Thánh Y, nếu ngay bữa cơm này gặp mặt mà bị lộ thì đâu còn gì thú vị.
Lạc Quân cũng không biết nói gì hơn là hẹn lần sau.
Hắn thông qua cửa kính nhìn Thánh Y được người của hắn đưa về mà an tâm không ít, lại nhấp một ít rượu vang, hắn lẩm bẩm:
“Xem ra đêm nay lại là một đêm không yên bình rồi đây… “
Lạc Quân khép mắt lại, che đi muôn vàn cảm xúc lạnh thấu xương nơi đáy mắt.
Trần Tuyết, bà đã dám đưa ra hành động này thì tất nhiên cũng đã chuẩn bị gan gánh lấy hậu quả rồi phải không?
Dám đụng đến con gái của tôi, các người còn phải xem cha nó là ai chứ?!!
…
Tại một nơi khác ở ngoại ô, có một người cũng đang tức giận không ngớt.
“Trần Tuyết, xem ra Lăng Gia tôi đã quá nhân từ rồi!”
…
Đêm nay, thành phố A lại nổi lên một trận đại phong ba, mà thời gian êm đẹp như lúc này, chỉ là bình yên trước cơn bão mà thôi…
————————————————————————————————————————–
#Hết chương 40:))
P/s: Dạo này ta bận nên sẽ ra chương trễ nha.-.
-Gray-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!