(Nữ Phụ Văn) Cốt Truyện Đã Tan Vỡ - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


(Nữ Phụ Văn) Cốt Truyện Đã Tan Vỡ


Chương 12


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Nhược Giai vốn tưởng sáng nay trải qua đã đủ kinh hách rồi nhưng ai biết chuyện kinh hách hơn còn ở phía sau.

Hôm nay không khí mát mẻ, thỉnh thoảng còn có cơn gió nhẹ làm Thẩm Nhược Giai rất nhanh gục xuống bàn ngủ.

Nhưng chưa được bao lâu cô cảm thấy có người đang lay mình, có vẻ người đó vô cùng gấp gáp.

– Lam Triết, mẹ nó chứ, cậu mà không có lí do hợp lý để gọi tôi dậy thì – Thẩm Nhược Giai mở mắt.

Đây không biết là lần thứ mấy cậu ta phá giấc ngủ của cô.

– Nhược Giai. Xem bên cạnh tôi. – Lam Triết tay giật áo cô, nói thầm chỉ có hai người nghe thấy, nhưng Thẩm Nhược Giai phát hiện giọng cậu ta có hơi run rẩy.

Bên cạnh?

Thẩm Nhược Giai nghi hoặc nhìn sang.

Vừa nhìn thấy, cô lập tức tròn mắt.

Một thiếu niên đẹp trai, làn da trắng xám đứng cạnh họ, đang dùng ánh mắt âm u nhìn hai người. Thẩm Nhược Giai vừa thấy thì trái tim cô suýt ngừng đập.

Tề Nguyên?!

Sao hắn lại ở đây?!

– Giai Giai, chúng ta lại gặp rồi. – Tề Nguyên thấy cô nhìn mình, cậu mỉm cười mang chút ngượng ngùng.

– Sao…cậu ở đây? – Thẩm Nhược Giai kinh ngạc hỏi.

– Về sau chúng ta cùng lớp. – Tề Nguyên ánh mắt nhu hoà.

Cùng lớp?

Tề Nguyên chuyển tới đây học?

Không đúng, theo cốt truyện thì hắn ta chuyển tới phải là qua hơn nửa năm từ khi hắn ta về nước chứ?

Có gì đó không đúng?

Còn chưa chờ não của Thẩm Nhược Giai nghĩ kịp thì Tề Nguyên lại lên tiếng.

– Tránh ra. Chỗ ngồi này là của tôi. – Câu này là Tề Nguyên nói với Lam Triết.

Lam Triết :…

Vừa nãy Tề Nguyên cũng nói câu này với Lam Triết vì vậy Lam Triết mới điên cuồng lay Thẩm Nhược Giai dậy.

Lam Triết như ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người Tề Nguyên, cậu hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với cô.

– Vậy anh em, cậu bảo trọng nhé?

Thẩm Nhược Giai nháy mắt đoán được ý định của cậu ta. Cô nhanh chóng bắt lấy tay Lam Triết, nghiến răng nói.

– Cậu sao có thể bỏ anh em của mình như thế?

Đùa, cô còn chưa làm rõ Tề Nguyên muốn gì, cô sao dám để cậu ta ngồi cạnh mình.

Lam Triết cảm thấy Thẩm Nhược Giai nắm chặt tay mình, cậu thử thoát ra nhưng không được mới giọng u oán hỏi.

– Nhưng mà cậu nỡ lòng kéo bạn tốt mình vào nguy hiểm hả?

– Anh em tốt thì hoạn nạn có nhau. – Thẩm Nhược Giai nắm chặt hơn.

Tề Nguyên thấy hai người dáng vẻ thân mật, nói thầm một lúc thì ánh mắt cậu chợt lạnh xuống.

Mà Lam Triết thì khổ hơn, bên trái đón nhận ánh mắt đầy lạnh lẽo của Tề Nguyên, bên phải thì là Thẩm Nhược Giai đôi mắt như viết : cậu không thể bỏ tôi.

Lam Triết bị kẹp giữa hai người làm sắc mặt cậu tái lại.

– Ngại quá, cậu ấy ngồi đây rồi. – Thẩm Nhược Giai ngẩng đầu nhìn Tề Nguyên.

Bất ngờ là Tề Nguyên gật đầu.

– Vậy thôi. – Tề Nguyên liếc nhìn bàn sau chỗ cô. – Đi ra.

Bàn sau cô bất hạnh nằm cũng trúng đạn, nam sinh ngồi ngoài bị nhìn thì lập tức thu dọn đồ, run rẩy đứng lên. Nam sinh còn lại cũng lập tức đứng dậy.

Và thế là Tề Nguyên một người độc chiếm chỗ ngồi sau cô.

Thẩm Nhược Giai :…

Lam Triết :…

—————————

Một ngày này, Lam Triết qua vô cùng khổ, mỗi phút mỗi giây cậu đều cảm thấy đôi mắt không mấy thân thiện từ đằng sau.

Nhất là khi cậu vừa ngồi gần Thẩm Nhược Giai hơn là sống lưng cậu lạnh toát.

Lam Triết : Cuộc sống này khổ quá!

Lam Triết vừa quay đầu là đối diện với ánh mắt tàn khốc của Tề Nguyên, cậu giật mình, mông dịch ra xa khỏi Thẩm Nhược Giai.

Hiện tại câụ có thể chắc chắn xác định được là Tề Nguyên nhìn trúng bạn cậu.

Lam Triết vì Thẩm Nhược Giai mà cảm thấy bi ai.

– Giai Giai.

Nghe thấy có người gọi mình, Thẩm Nhược Giai quay đầu lại. Là Tề Nguyên gọi cô.

– Cậu gọi tôi là gì vậy? – Bây giờ Thẩm Nhược Giai mới để ý.

Tề Nguyên cư nhiên gọi cô là Giai Giai? Hơi thân mật quá.

– Giai Giai? Không thể gọi sao. Tôi nghĩ chúng ta đã là bạn rồi. – Tề Nguyên rũ mắt, bộ dáng ủ rũ.

Lam Triết ngồi gần đấy thì mắt trợn trắng.

Vừa nãy ánh mắt còn hung ác nhìn cậu, hiện tại còn ra vẻ đáng thương.

Cậu không biết Tề thiếu gia diễn giỏi như thế.

– Chỉ là…thôi, tùy cậu. – Thẩm Nhược Giai nhìn cậu ta như thế, cô cũng không biết nói gì. – Cậu gọi tôi làm gì?

Tề Nguyên nghe cô nói vậy thì cả người toả vui sướng.

– Tôi không hiểu bài này, có thể giảng cho tôi không? – Vừa nói Tề Nguyên vừa đẩy quyển sách toán tới trước mặt Thẩm Nhược Giai, ngón tay chỉ vào một đề toán.

Lam Triết bên cạnh suýt bật cười.

Tề Nguyên muốn tiếp cận Thẩm Nhược Giai mà chọn cách này là quá kém.

Từ khi cậu quen Thẩm Nhược Giai thì chưa bao giờ thấy cô học, trong tiết không chơi thì là ngủ, khẳng định thành tích học cũng không tốt, còn muốn nghe cô ấy giảng bài cho, đây quả thật là chuyện cười.

Thẩm Nhược Giai sửng sốt, nữ phụ học dốt nên sẽ không ai hỏi cái này, cô nhìn đề bài, rồi chỉ vào một nam sinh ngồi hàng đầu.

– Nếu muốn hỏi bài thì tìm cậu ta, Lâm An, lớp phó học tập, học giỏi nhất lớp.

Kì lạ, nam phụ hiếu học như thế sao?

Tề Nguyên gật đầu, cả người lại tối tăm xuống.

Thẩm Nhược Giai không để ý cậu ta, quay người lên tiếp tục chơi game.

Tề Nguyên liếc màn hình điện thoại của Thẩm Nhược Giai.

– Giai Giai, tôi có thể chơi cùng không? – Tề Nguyên chờ mong nhìn cô.

– Hả? Vậy được.

Tề Nguyên cười, mi mắt cong cong.

—————————–

8 giờ tối, Thẩm Nhược Giai vừa tắm xong thì nghe tiếng “ting,ting” của điện thoại.

Thẩm Nhược Giai tùy ý cầm lên, toàn là tin nhắn từ đám bạn trước của nữ phụ rủ đi chơi, cô đều từ chối hết.

Đám bạn của nữ phụ không có ai là thật lòng cả, hữu nghị của bọn họ tựa như tờ giấy dễ dàng bị xé, vì vậy Thẩm Nhược Giai không muốn tốn thời gian chơi với bọn họ.

Nghĩ lại thì nữ phụ thật thảm, không có một người bạn thân nào, không có ai thân thiết cả.

Thẩm Nhược Giai thở dài,cô nhớ tới đám bạn cùng phòng của mình. Không biết hiện giờ bọn họ thế nào.

Trước giờ bọn họ đều coi cô là người đứng đầu, đến ngay cả con gián cũng khóc lóc gọi cô tới giết.

Thẩm Nhược Giai vừa nghĩ vừa ra phòng, lại gặp phải Thẩm Trạch Dương đứng trước cửa.

Thẩm Nhược Giai :…

Không, cô cảm thấy mình thảm hơn nữ phụ.

Đột nhiên mở mắt thành nữ phụ, tương lai thê thảm, hiện tại còn bị biến thái quấn lấy.

– Chị. – Thẩm Trạch Dương cười xán lạn.

– Đủ rồi, đừng quấn lấy tôi. – Tính tình nóng nảy của cô không nhịn được nữa.

– Nói rõ chút, chỗ tôi không có thứ gì cậu muốn. – Thẩm Nhược Giai vừa nói vừa đóng lại cửa phòng, quay người lại nói với Thẩm Trạch Dương.

– Chị nghĩ gì vậy? Em không muốn thứ gì từ chị. – Thẩm Trạch Dương vô tội chớp mắt.

– Không, đôi mắt cậu thể hiện rõ rồi. Loại tươi cười của cậu. – Thẩm Nhược Giai ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta.

– Cậu như đứa trẻ phát hiện món đồ chơi mới, muốn đùa nghịch rồi sau đó phá hủy nó. – Thẩm Nhược Giai lạnh lùng nói.

Mà cô là món đồ chơi đó.

Thẩm Trạch Dương có đơn thuần của đứa trẻ, lại tàn nhẫn như rắn độc.

Tươi cười trên mặt Thẩm Trạch Dương biến mất.

Không khí trở nên yên tĩnh.

– Cút xa tôi ra. -Thẩm Nhược Giai để lại một câu rồi đi xuống cầu thang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN