[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? - Chương 101: Sự Biến Mất 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?


Chương 101: Sự Biến Mất 2


[Cho đến giờ thì vẫn còn người hỏi là Nam Chính Là Ai? Pi thiệt tình không biết nói gì hơn, chỉ có thể mong các bạn đọc kĩ hơn nữa, rằng Nam Chính là Huyền Uyên Thành hay còn gọi là Ôn Vương nhé!]

Ả tốn bao công sức mới bắt được Tân Phương Phương, thì đương nhiên không phải đơn thuần dâng lên cho Huyền Trức Tuyên, ít nhiều cũng đem tiện nhân này ra trêu đùa.

Trong đầu Mạc Kim Tân bắt đầu nảy ra những phương thức tra tấn người khác.

Bên này Mạc Kim Tân tính toán, bên kia Tân Phương Phương đột nhiên tò mò cất giọng hỏi: “Này, trước khi bị xử lí, ta có thể được biết tất cả mọi chuyện không?”

Mạc Kim Tân nghe thế tự nhiên híp mắt, vô thức hỏi lại: “Ngươi vẫn giả ngốc sao?”

“Đừng có đổ thừa nha! Nếu mà ta ngộ ra được cái gì thì đâu cần phí phạm tâm tư lời nói chứ!” Giọng điệu Tân Phương Phương không mấy vui vẻ đáp lại.

Nàng mới không tin Mạc Kim Tân làm tất cả chuyện này là vì cặp móng giò bị gẫy kia, chắc chắn rằng còn có lí do khác, chứ đâu thể củ chuối như thế, trông buồn cười lắm.

Quả nhiên lúc sau bên tai nghe giọng Mạc Kim Tân nói: “Tất cả mọi chuyện do ngươi ở cùng một chỗ với Ôn Vương, đừng vội chối bỏ, bởi lẽ ta biết mảnh ngọc bội ngươi đeo là một đôi…”

Nói đến đây, Mạc Kim Tân giơ tay giật xuống mảnh ngọc bội mà Tân Phương Phương treo bên hông, đem vật đến trước mắt nàng, xong tiếp diễn mở miệng: “Nửa còn lại của nó ở trên người Ôn Vương.”

Mảnh ngọc bội này ban đầu Mạc Kim Tân thấy từ chỗ Ôn Vương,, chàng ở yến tiệc mừng thọ, khi ra về thì đánh rơi xuống đất một hồi, Mạc Kim Tân vốn luôn ghi nhớ những thứ từ chàng, nên dù lướt qua cũng không để quên.

Cơ mà Mạc Kim Tân chưa từng đặt nặng mảnh ngọc bội kia, nghĩ nó đơn thuần là đồ Ôn Vương mang, Cho đến hôm nay Tân Phương Phương sa lưới, ả vô thức phát hiện nửa mảnh còn lại.

Riêng đồ vật thế, đủ chứng minh lời Tiêu Huỳnh nói tại ngày trước là sự thật.

Một sự thật làm đau lòng người khác, Ôn Vương vĩnh viễn dành phần thắng cho ai, chứ không phải ả. Bao năm vẫn tuyệt nhiên, tuyệt tình.

Tới đây trong lòng Mạc Kim Tân toàn nỗi xót xa, ánh mắt đặt tại người trước mặt ngày một tức giận lẫn căm hận.

Phần Tân Phương Phương, nàng hết nhìn Ngọc bội lại nhìn Mạc Kim Tân, trí óc thì liên tưởng tới Huyền Uyên Thành, vẻ mặt có bao phức tạp.

Cuối cùng trong đầu Tân Phương Phương liên kết mọi thứ lại với nhau mới ngu ngơ lật ra nguyên do, giây sau đôi mắt sáng tỏ, nàng hướng Mạc Kim Tân nói: “Khoan, có phải ngươi nghĩ đây là vật định tình giữa ta và Ôn Vương? Hơn nữa sao ngươi chắc chắn hai mảnh ngọc là một đôi.”

E rằng Mạc Kim Tân đang ghen ghét vì nghĩ nàng cùng Huyền Uyên Thành có gì đi.

Dựa vào tình trường của mình kèm hiểu biết về Mạc Kim Tân, Tân Phương Phương suy đoán Mạc Kim Tân yêu Huyền Uyên Thành quá mà chẳng có được người ta, đâm ra nghĩ nhiều sợ nhiều, sinh thủ đoạn làm chuyện dằn mặt tình địch này.

Đây quả thực hợp lí hơn, hợp đến mức nàng cạn ngôn!

Còn về miếng ngọc bội, nửa miếng kia ở chỗ Thừa Tướng, sao có thể bay qua chỗ Huyền Uyên Thành, hơn nữa Mạc Kim Tân có lẽ nhìn nhầm, con người đó làm gì hiểu biết về đôi ngọc bội đâu.

Trừ phi Mạc Kim Tân được cầm miếng ngọc trên tay, nếu không tất cả sẽ chỉ là phỏng đoán.

“Ta đương nhiên không chỉ bởi một đôi ngọc bội mà nói, là dựa vào những thứ Ôn Vương cho ngươi, từng lần tiếp xúc của hai người, ngoài ra người bên cạnh của Ôn Vương cũng xác nhận ngươi và chàng có quan hệ, thậm chí vị trí Ôn Vương Phi sắp thuộc về ngươi rồi!” Mạc Kim Tân nghiến răng nghiến lợi đem lời nói lên chợ Tân Phương Phương nghe, thâm tâm cho là nàng biết trước thừa nhận sẽ bị thương tổn, nên giả vờ.

“Là ai nói? Ta đến một góc áo của Ôn Vương còn không được sờ, huống hồ vị trí Ôn Vương Phi tôn quý, Mạc tiểu thư cảm thấy mắt nhìn của Ôn Vương từ Mỹ Nhân Kinh Thành phong quang vô hạn xuống đến tận kẻ ốm yếu bất tài này? Có lầm không.” Tân Phương Phương phủ định, tiện thể tự chê bai mình, nét mặt biểu hiện không dám tin vào điều bản thân vừa nghe.

Đùa gì thế, nàng đâu phải không tự biết chính mình, bản thân chỉ vừa tầm thường, mơ mộng đến bên cạnh Huyền Uyên Thành còn xa, đây nói hẳn Ôn Vương Phi.

Lại bảo kẻ nào ít có ác! Ăn nói xằng bậy trước Mạc Kim Tân, khiến nàng gặp họa sát thân.

Thấy Tân Phương Phương chẳng nhận, tức khắc Mạc Kim Tân cười lạnh, con mắt ác liệt nhìn chằm chằm nàng, không hề tìn tưởng lời nói kia, ngược lại mở miệng cảnh cáo: “Tân Phương Phương, ngươi không cần biện hộ, hãy nhớ một điều, người gả cho Ôn Vương chỉ có thể là ta, đời này ta khẳng định là Ôn Vương Phi, kể cả gặp cản trở thế nào, bằng mọi giá ta sẽ đấu tranh đến cùng, càng chẳng ngại giở thủ đoạn.”

Đối mặt với ánh mắt thâm hiểm của người trước, Tân Phương Phương tặc lưỡi, bất đắc dĩ bật cười thành tiếng, “Xem ra Mạc tiểu thư có chấp niệm sâu ở trên người Ôn Vương, vậy chắc chắn không phải ngày một ngày hai, nhắc tới không từ thủ đoạn đó, làm ta liên tưởng tới vị Diệp Tuyết Chi năm xưa, liệu có phải Mạc tiểu thư đố kị rồi tính kế đưa người qua cho Thái Tử?”

[Hiện tại Pi chuẩn bị tích chương, để tới tết bạo một lần, có thể là sẽ đến đoạn nam nữ chính thành thân nha! Nên các chế chịu khó chờ đợi ạ!]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN