[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 109: Cứu Người:
Nàng ngưỡng tưởng bản thân nghe nhầm, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn qua, xuyên qua màn tóc đen, nàng mơ hồ mà nhìn thấy bóng dáng ba người tiến lại gần mình, tiếp đến một bàn tay nắm lấy tay, sau ấy ôm trầm lấy nàng.
“Nhị tỉ! Cuối cùng cũng tìm được tỉ rồi!” Tân Cầm Nhi ôm Tân Phương Phương, nghẹn ngào tiếng nói, hai mắt hoen đỏ.
Không chờ Tân Phương Phương phản ứng lại cứ thế tuôn rơi hàng lệ, thốt ra từng lời một, “Nhị tỉ muội không đến muộn chứ? Không phải, sao người tỉ lại nóng như thế, tỉ có làm sao không?”
Tân Cầm Nhi thốt ra hàng ngàn câu hỏi, không quên đẩy nàng ra, giơ tay sờ soạng xem xét, lúc nhìn được bạch y mong manh trên người nàng, Tân Cầm Nhi tức khắc cởi áo choàng mình ra, choàng lên nàng, một hồi cẩn thận che đậy những chỗ da thịt lộ thiên.
Loạt động tác của Tân Cầm Nhi làm ra, nhưng Tân Phương Phương lại chỉ đưa ánh mắt mê man quan sát, hồi sau mới hé miệng nặn ra câu nói: “Đa tạ muội, Cầm Nhi…” Ngay lúc câu chữ rơi xuống nàng Tân Phương Phương ngất lịm đi, thân thể mềm nhũn ngã ngửa ra sau.
Tân Cầm Nhi mở to mắt, lo lắng kêu lên, hai tay theo bản năng kéo người, chỉ là sức lực không đủ nâng đỡ, cả người Tân Cầm Nhi chốc lát muốn ngã theo.
Vào thời khắc mấu chốt Huyền Uyên Thành đi lên, tách Tân Cầm Nhi khỏi, chàng tự thay thế bản thân vào đỡ nàng, đem nàng ngả lòng mình.
Chàng ổn thỏa cho nàng xong, liền ngẩng đầu liếc mắt hướng Mặc Ôn Khanh, trong mắt ám chỉ, Mặc Ôn Khanh nhìn rồi hiểu rõ, tiến tới cầm tay nàng bắt mạch.
“Này là trúng phải Xuân Dược, không chỉ Xuân Dược đang phát tác, còn có cả độc khác!” Mặc Ôn Khanh nói tới đây nhíu chặt mày lại.
Độc đã ngấm vào trong lục phủ ngũ tạng, trên kinh mạch sớm rối loạn thành tơ vò, y không thể chẩn được gì tiếp, nhưng vẫn có thể đoán ra độc này không phải một hai ngày tích tụ.
Mặc Ôn Khanh suy nghĩ, mắt nhìn Tân Phương Phương suy yếu trong lòng Huyền Uyên Thành, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, biểu hiện rõ ràng khó chịu và chịu đựng hai loại Dược Độc phát tác.
Huyền Uyên Thành và Tân Cầm Nhi nghe Mặc Ôn Khanh nói còn độc khác, hai người Tân Cầm Nhi há miệng không dám tin, phần chàng ngạc nhiên đến khó hiểu.
Ngạc nhiên bởi nàng bị hạ hai loại độc, khó hiểu vì mục đích hạ xuống hai thử để làm gì, giày vò nàng sao? Để nàng chịu khổ lăn lộn.
Hay Huyền Trức Tuyên muốn triệt để có được người, hạ độc nàng rồi uy hiếp bắt Thừa Tướng gả nữ nhi sang, hoặc tàn nhẫn hơn thế.
Càng nghĩ, vẻ mặt Huyền Uyên Thành lộ vẻ lo âu hiếm thấy, tuy lo âu ấy từ chàng chỉ mờ nhạt, Mặc Ôn Khanh vẫn rất nhanh phát hiện, y định nói thêm để chàng bớt đi lo lắng, bỗng giọng nói nữ tử xen vào: “Ôn vương gia, người thật sự vì Tân Phương Phương, không ngại chuyện xưa tới đây?”
Giọng nói nữ tử từng chút một kinh sợ xen lẫn đau lòng, đáng tiếc đối với Huyền Uyên Thành là nửa quen nửa lạ, chàng còn chẳng màng quay đầu nhìn, không bận lòng đáp trả.
Mặc Ôn Khanh cùng Tân Cầm Nhi lại khác, bọn họ quay mặt nhìn sang, nhận thức nữ tử phía trước là Mạc Kim Tân.
“Là ngươi! Mạc Kim Tân, chính ngươi gây nên tất cả chuyện này!” Tân Cầm Nhi đứng lên, đỏ mắt chỉ tay qua Mạc Kim Tân, định tội ả ta.
Trước đó Tinh Thược đối diện phụ thân nói ra hết tất thảy mọi thứ một tay Mạc Kim Tân bày mưu, từ lúc bắt đầu hủy hoại nàng ta, thêm mang nhị tỉ tới chỗ Thái Tử.
Nhờ vậy mới hiểu biết nhị tỉ ở đây.
Chắc chắn vừa rồi nhị tỉ chạy chốn là thoát khỏi truy đuổi của Mạc Kim Tân, độc không biết chừng do ả ta hạ.
Đáng ghét!
Tân Cầm Nhi oán hận ngày một tăng cao, ngón tay lẫn thân người tức đến nỗi run lên.
Mạc Kim Tân trông ngón tay run tức chỉ vào mình, nét mặt bi thương nháy mắt thay đổi, ả ta bật cười nói: “Chứ không do ngươi và tỉ tỉ mình ngu ngốc nên mắc bẫy sao? Cũng đa tạ Tân Cầm Nhi ngươi đã mang tỉ tỉ mình cho ta.”
Tân Cầm Nhi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt lên, bởi vì tức giận quá, buột miệng thốt lời: “Hèn hạ! Loại người tâm tư thâm trầm như ngươi vĩnh viễn không có được Ôn Vương để mắt đến đâu!”
Phải, Tinh Thược đương nhiên nói hết cả lí do Mạc Kim Tân làm chuyện xấu, chính là đố kị nhị tỉ có Ôn Vương quan tâm, nàng ta thấu hiểu Mạc Kim Tân dành trọn tình cảm mang cho Ôn Vương, tiếc rằng bị phủ nhận.
Đây là chỗ đau duy nhất Mạc Kim Tân lộ rõ, Tân Cầm Nhi khi chọc vào xác định đối phương sẽ tức giận điên cuồng.
Quả nhiên, Mạc Kim Tân tay nắm thành quyền, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng cảnh cáo: “Tân Cầm Nhi, câm miệng lại, không ta khẳng định khiến hai tỉ muội ngươi chết!”
“Có giỏi ra tay đi! Lúc ấy ngươi lại chẳng bằng một người chết có được Ôn Vương quan tâm!” Tân Cầm Nhi cứ nửa câu nhắc đến Huyền Uyên Thành, như có như không trêu tức người khác.
[Có lẽ tối nay là phúc lợi ngọt ngào của cặp chính sau bao lâu không gặp gỡ nè.]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!