[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? - Chương 45: Lẳng Lơ Thái Tử.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?


Chương 45: Lẳng Lơ Thái Tử.


Mắt nàng Tân Phương Phương nhanh chóng thấy được Thái tử Huyền Trức Tuyên ngày nào ngỏ lời nhòm ngó, không biết từ lúc nào đã ở sau nàng, cách nàng chỉ còn năm bước chân.

Huyền Trức Tuyên vẫn mang thân huyền y rộng rãi, nhưng hoa văn phía trên tinh mỹ hơn trước. Quanh thân vẹn nguyên khí chất cao quý của một Thái tử, với tư thái thản nhiên đối diện nàng.

Nhìn đến ánh mắt sâu xa từ Huyền Trức Tuyên, Tân Phương Phương lập tức cụp mắt, khé thở ra lấy bình tĩnh, nàng khom người hành lễ: “Tiểu nữ tham kiến Thái tử!”

Huyền Trức Tuyên phất tay với các vị tiểu thư kia, ý chỉ đứng lên, xong hắn ta nâng bước chân lại gần nàng, miệng nhếch lên nhỏ giọng nói: “Tân nhị tiểu thư, lại gặp mặt rồi?”

“Đúng thế, tiểu nữ quả thật may mắn khi gặp được Thái tử!” Nàng mỉm cười bình thường, lui ra sau hai bước kiêng dè quan sát hắn ta.

Huyền Trức Tuyên ồ lên một tiếng, trông thấy cử động của thiếu nữ đối diện, hắn cũng chậm rãi tiến thêm bước chân. Nâng khóe môi cong cong lên, nét mặt hiện hứng thú mờ nhạt, không rõ ý vị nói lại: “Vậy à? Nhưng ta xem Tân nhị tiểu thư hình như không thích có cái may mắn này?!”

“Thái tử hiểu lầm rồi, tiểu nữ là rối loạn đôi chút, bởi bất ngờ sở hữu cái may mắn mà không nghĩ đời này sẽ có!” Tân Phương Phương vừa đáp vừa hít ngụm khí, một bụng khẩn trương.

Đậu xanh nó! Tên này xuất hiện nhanh hơn cả ma hiện hồn! Thế thì chết chết nàng… Giờ nàng kêu lên hay lấy cớ chuồn ẻm đây?

Tân Phương Phương suy nghĩ, mắt nhìn xung quanh, đã có mấy người dạng xem kịch nhìn qua đây vì nghe tiếng của những tiểu thư, nhưng bên phía Thừa tướng đang đứng lại không có động tĩnh gì. Xem xem nàng không thể cầu cứu Thừa tướng bằng ánh mắt, tại tầm mắt khó lọt qua được tầng lớp tường chắn làm từ thịt ấy!

Thật là… Nói cái gì quan trọng thế? Cứ phải chen chúc nhau chỗ đứng?!

Lúc Tân Phương Phương loạn óc suy nghĩ cách trốn, Huyền Trức Tuyên lại tiến vài bước, triệt để gần trước mặt nàng, thân người hắn ta vốn cao lớn, cách gần như thế càng phóng đại hơn. Khi hắn nghiêng người, cúi đầu nhìn xuống, cảm giác thân thể nhỏ nhắn nàng tựa như bị hắn ta bao phủ hết. “Vậy… Tân nhị tiểu thư đã định thần lại chưa? Ta còn có thứ khác kinh ngạc hơn cho Tân nhị tiểu thư xem.”

“Thái tử có gì cứ nói, là tiểu nữ mong người chú ý hành động mình. Ở đây mắt nhiều hơn người, e rằng một mai sẽ ảnh hưởng danh tiếng của người!” Nàng hạ giọng nói, tiếp theo xoay người tránh xa Huyền Trức Tuyên, vậy mà Huyền Trức Tuyên không bận tâm, hắn ta đưa tay ra, mau chóng bắt cổ tay nàng, bắt trúng không ngại dùng lực lớn giữ chặt tay nàng.

Mắt phượng hắn ta chăm chú ngắm nghía gương mặt nàng, đôi mắt đen to tròn sáng ngời như chứa sao trời, tuy nhiên trong ấy ẩn hiện sự hời hợt, lạnh nhạt. Cặp lông mày gọn ghẽ vô thức nhíu lại, biểu hiện khó chịu, cánh môi hồng nhợt nhạt khép hờ, thi thoảng mấp máy, biểu cảm hiển nhiên bình thường, có thể vì hắn ta, nên chuyển biến đặc sắc.

Tại sao nhìn sâu cái dung nhan thanh khiết thuộc về Tân Phương Phương đây, lại khiến hắn ham muốn giành lấy hơn?

Do Tân Phương Phương có phần giống Tuyết Chi khi xưa, mang thuần khiết, thanh cao, thêm giọng điệu từ tồn.

Không biết lúc tới tay hắn ta sẽ thành bộ dạng gì?

Tân Phương Phương không hay Huyền Trức Tuyên nghĩ điều xấu xa về mình, nàng chỉ cảm nhận cổ tay truyền đau đớn, đau đến độ nàng nhíu mày lại, bản năng giãy giụa tay nhỏ, mà sức lực kia cực lớn, giãy kiểu gì cũng không được.

Trong khi giãy không ra, nàng lần nữa nghe giọng trầm thấp của Huyền Trức Tuyên: “Tân nhị tiểu thư, nàng nói lời vậy là bảo chúng ta tới chỗ không người? Được nha, ta dẫn nàng đi!”

“Thái tử chậm đã!” Tân Phương Phương cứng đờ mặt, kéo tay mình, ngăn cản động tác của Huyền Trức Tuyên, sau nói tiếp: “Phụ thân căn dặn tiểu nữ đi đâu phải đích thân nói với phụ thân một câu. Xin Thái tử cho phép tiểu nữ đi…” Nàng hết câu, Huyền Trức Tuyên liền cắt ngang,

“Ta không ngốc, ta thấu hiểu nàng đang lấy cớ trốn thoát khỏi ta! Tân nhị tiểu thư hãy ghi nhớ, thuận theo ta mới có quả ngọt ăn!” Huyền Trức Tuyên tuôn câu đe dọa, rồi không kiêng kị ánh mắt mọi người, lôi kéo Tân Phương Phương đi.

“Thái tử…” Nàng nghẹn lại, một bên khó xử nhìn hắn ta, một bên lén giơ tay còn lại lên hông mình, thầm mò mò dưới lớp y phục, sờ túi vải bé đeo ở hông.

Sờ được thứ cần sờ, ánh mắt nàng lóe sáng, lẳng lặng cười gian trong lòng.

Tên Thái tử chết giẫm! Là ngươi không cho ta làm tròn đạo hiểu, động tay chân với ta! Ta liều sống chết cùng ngươi luôn!

Tân Phương Phương nhân lúc Huyền Trức Tuyên mải kéo mình, đem tay không bị giữ mở ra, lòng bàn tay trắng hồng bại lộ, lộ cả một con gián đen đen, to to.

“A! Có gián bò vào ta! Hu hu… đáng sợ quá! Phụ thân cứu nữ nhi với!” Tiếng hét thiếu nữ lớn lao vang dội cả đại sảnh, tất thảy mọi người giật bắn mình vì tiếng thét đột ngột, vội quay ra nhìn là ai vô duyên phá vỡ không gian riêng của họ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN