[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 67: Giải Thích:
Nhưng đại đa số vẫn hả hê vì đám tay sai của Phi công tử bị trừng trị.
…
Tân Phương Phương lúc này không để ý lời đồn vang xa, bởi vì nàng bận quỳ xuống cùng Tân Cầm Nhi, trước mặt Thừa Tướng lần lượt buông câu giải thích: “Phụ thân, chúng con thật sự chỉ là nhìn vị công tử đó bị ức hiếp, thấy bất bình nên đứng ra ngăn cản, chứ thực sự không có quen biết gì cả!”
Tiếng nàng rõ ràng liền mạch, chất chứa mười phần thật thà vang lên, câu chữr ấy vừa ngừng thì bên cạnh Tân Cầm Nhi lập tức nối gót nói: “Tình cảnh lúc ấy vị công tử kia bị ép đến đường cùng, thậm chí còn bị đánh đập nữa, bộ dạng đơn độc quật cường đối chọi cả đám người, nhìn vào thực sự đáng thương; khiến chúng con không thể đành tâm bỏ mặc.”
“Phụ thân, đây suy cho cùng cũng là việc cứu người, xuất phát từ thiện tâm mà…” Tân Hoa Hoa ngăy thơ phụ họa cho hai tỉ tỉ mình
Thừa Tướng nghe, mặt mày lạnh tanh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nghiêm túc mang tia tìm hiểu đặt tại ba tỉ muội đồng lòng nhất ngôn phía dưới. Hồi lâu sau ông cất giọng: “Thiện tâm là tốt, nhưng cách làm của hai tỉ tỉ con rất nguy hiểm có biết không? Nếu không phải nhiều người nói ra thân phận của các con thì có khi đám người kia đã chẳng kiêng dè ra tay rồi!”
Cách cứu người không khác gì tự nộp mạng lên, thử hỏi ông làm sao không sốt ruột!
Khi nãy vừa về liển nghe hộ vệ bẩm báo lại chuyện vừa xảy ra, ai mà ngờ nữ nhi của ông đi có nửa ngày mà gây hấn với người Phi phủ, không những vậy còn suýt bị đánh và dính líu đến một nam nhân thân thế không sạch sẽ.
Vừa nghĩ đến chuyện nữ nhi mình động chạm vào tên kĩ nam, gương mặt ông tức thì tối lại, trầm giọng quát: “Ta sẽ cấm túc các con ba tháng, trong ba tháng này nghiêm túc mà nghiền ngẫm suy nghĩ hành động của mình để sau bình tĩnh suy xét mọi việc trước lúc làm!” Thừa Tướng ngừng lại, giây sau nói tiếp: “Phần nam tử kia, thân phận không phù hợp để kết giao, vi phu không mong muốn các con có quan hệ gì cũng như gặp gỡ lần thứ hai.”
Cả ba nghe Thừa Tướng ra lệnh cấm đoán, ai nấy phản ứng gật đầu ngoan ngoãn nghe lời, có mỗi Tân Cầm Nhi chậm chạm chẳng đáp, đôi lông mày nàng ta còn nhíu chặt lại, vẻ mặt bất tuân để lộ ra. Thừa Tướng trông thấy, tuy nhiên ông không vạch trần mà để Tân Hoa Hoa đem Tân Cầm Nhi lui ra, rồi sau từ từ hỏi chuyện Tân Phương Phương về tình hình đại nữ nhi, Tân Diệu Liên.
Được hỏi, Tân Phương Phương lúc này đứng dậy, đem mọi việc kể lại một cách ngắn gọn: “Sức khỏe của đại tỉ vẫn ổn, người Dương phủ đối với tỉ ấy xem như cũng tốt, có mỗi bên tỉ phu là vấn đề, điều này do tam muội nghe ngóng từ đám gia nhân ở đó. Là tỉ phu từ lúc lấy đại tỉ đều bỏ mặc tỉ ấy không lo… Phần đại tỉ vẫn cứ giấu giếm việc này.”
Chờ khi câu cuối dứt, Thừa Tướng đang ngồi, dáng vẻ bình thường đột ngột chuyển sang tức giận, mặt mày cau chặt, không nhịn được mắng: “Dương Âu Dịch đúng là kẻ vô trách nhiệm, hắn ta tưởng lấy người xong liền hết trọng trách sao! Có còn là nam tử hán đại trượng phu không đây!”
“Phụ thân bớt giận, hiện tại phải tìm biện pháp giải…” Tân Phương Phương chưa nói hết lời, Thừa Tướng đã cắt ngang: “Sự việc xảy đến, trừ khi đại tỉ con bị hành hạ, nếu không có ra sao cũng không được nhúng tay xen vào, đây là lựa chọn con đường của đại tỉ con, hãy cho đại tỉ con tự đi.”
Ông sẽ thỏa nguyện ước tự do quyết định đời mình mà Diệu Liên muốn, xem đại nữ nhi đi được đến đâu, có chăng nửa đường tỉnh ngộ, hay mù quáng đi đến cuối, dù là lúc nhìn con bé gục ngã ông cũng đau lòng, nhưng bắt buộc phải để nó tự thân trải nghiệm,
Nghe câu Thừa Tướng phát ra, Tân Phương Phương không khỏi mở to mắt ngỡ ngạng, tuy nhiên nàng chẳng hỏi vì sao, ngược lại lẳng lặng gật đầu. Bởi nàng hiểu rõ thời gian sau vẫn có cơ hội giúp lấy đại tỉ, huống hồ phụ thân không phải con người vô tình, chờ ông ấy nguôi giận thì lại che chở con mình, chứ nếu bây giờ nàng tiếp tục chấp nhất xin cứu, e là cơn giận tăng cao, càng thêm hại sức khỏe ông ấy thôi.
Suy nghĩ chu toàn, Tân Phương Phương tự xin lui ra ngoài, khi mở cửa nàng mới phát hiện Tân Hoa Hoa lẫn Tân Cầm Nhi đứng hướng xa xa, Tân Hoa Hoa vẫy tay gọi, nàng thở dài, nâng bước đi qua.
Nàng vừa đến liền cất tiếng hỏi: “Trời đã khuya, các muội chưa đi nghỉ sao?”
“Muội cùng tam tỉ muốn biết chuyện về đại tỉ nên ở đây chờ, không biết phụ thân có quyết định thế nào?” Tân Hoa Hoa đáp, theo thói quen nắm lấy tay nàng nghịch ngợm.
“Chuyện đại tỉ tạm thời không nhắc không động, chủ định của phụ thân là thế.” Nàng bình thản nói, ánh mắt nhìn qua hai người, tùy ý để Tân Hoa Hoa sờ tay mình.
Tân Cầm Nhi bực bội, cảm thấy bất bình, rất không chú ý gì mà cao giọng: “Tại sao? Chẳng phải đại tỉ đang trong thế khó sao? Đáng lẽ phụ thân nên giúp!”
“Muội yên lại cho ta! Nghe cho rõ đây, không phải không giúp mà muốn để đại tỉ nếm chút tư vị từ việc này, thấu hiểu con người Dương Âu Dịch như nào, nếu một khi đại tỉ hiểu ra hắn ta không xứng và đại tỉ không cố chấp hắn nữa thì tốt, còn đại tỉ chẳng thể tỏ tường gì, lúc ấy chúng ta hãng giúp đỡ.” Tân Phương Phương lạnh giọng với Tân Cầm Nhi.
Nàng ánh mắt cánh cáo về phía Tân Cầm Nhi đang mất bình tĩnh kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!