[Nữ Phụ] Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 95: Âm Mưu Thật Sự 1
Tân Phương Phương mệt mỏi trở về, nàng như mọi khi đến xem Tân Cầm Nhi.
Vừa mở cửa căn phòng, Tân Phương Phương lập tức nhìn thấy Tân Cầm Nhi đang cầm mảnh giấy nhỏ, nhưng khi vừa thấy nàng lại lập tức giấu mảnh giấy đi, đối diện nàng mà nở nụ cười, “Nhị tỉ, tỉ về rồi.”
“Muội đang xem gì thế? Còn giấu tỉ.” Tân Phương Phương vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra sau lưng Tân Cầm Nhi đã giấu đồ.
Nếu nàng không lầm thì mảnh giấy nhỏ còn kém cặp một chiếc túi quen thuộc, dường như là túi gấm qua tay Mạc Kim Tân kia.
Tân Cầm Nhi bên này biết nhị tỉ đã nhòm ngó đến sau lưng mình, liền nghiêng người qua nói: “Bí mật của muội, nhị tỉ đừng nhìn mà!”
Trông dáng vẻ tươi cười tránh né của Tân Cầm Nhi đối với mình, Tân Phương Phương híp mắt, nghi ngờ trả lời. “Muội còn nhiều bí mật vậy sao? Chiếc túi đó tỉ thấy rồi, là túi gấm lần trước Mạc Kim Tân trả lại. Nên hãy xác nhận với tỉ, trong ấy là bí mật của muội hay của Mạc Kim Tân?” Tiếng nàng ngày một nghiêm túc, khiến Tân Cầm Nhi ngập ngừng.
Thật lâu sâu Tân Cầm Nhi chắc chắn đáp: “Là của muội! Tỉ an tâm, cái gì khả nghi muội cũng kêu tỉ đầu tiên!”
“Đúng rồi, Tinh Thu sao rồi?” Tân Cầm Nhi tránh sang chuyện khác, Tân Phương Phương nghe thế thở dài.
Buồn chán nói: “Không có gì mới ngoài biết ả cũng có người trong lòng…”
Ngoài việc phát hiện Tinh Thu đang ái mộ Mặc Ôn Khanh ra thì quan hệ cả hai nàng cũng chỉ tăng một bậc.
Vốn dĩ ý ban đầu hỏi tin từ Tân Cầm Nhi cho biết rõ quá khứ của huynh muội nhà Tinh, để tiện sắp xếp số phận cùng cảnh ngộ, lấy thương cảm lẫn cảm tình đối phương.
Đáng tiếc không mấy hiệu quả, cứ cái đà này, có khi nàng phải cược lớn một phen.
“Xem ra Tinh Thu cũng thâm sâu khó dò, muội nghĩ nếu không được thì thôi, kẻo ả phát hiện ra.” Tân Cầm Nhi thốt ra lời này, đại khái thấy hai con người đó có âm mưu sâu xa, mà đối tượng bọn chúng muốn không phải mình.
Nên lỡ như tất cả mọi việc làm hiện giờ trong dự tính hoặc mong muốn của chúng thì sao?
Sẽ không thể nào lường được.
Tân Phương Phương không biết tam muội suy nghĩ gì trong lòng, bản thân nàng lại nghĩ qua loa không để tâm đáp trả: “Có Lâm Khắc bảo vệ tí rồi, muội không phải lo lắng đâu. Đã muộn, muội nghỉ ngơi đi, tỉ cũng trở về đây.”
Nàng câu cuối tạm biệt Tân Cầm Nhi, và đứng lên rời đi.
Ngày sau.
Tân Phương Phương không nghĩ ngày hôm sau nhận được tin Lâm Khắc báo Tinh Thu tìm gặp minh.
Lâm Khắc luôn theo dõi nhất cử nhất động của Tinh Thu, nên rất rõ ràng Tinh Thu đang đến những nơi nàng từng nói qua sẽ tới để hỏi tìm nàng, phần các nơi đó cũng sớm bị mua chuộc.
Thế là Tân Phương Phương mau chóng hóa trang đi gặp người.
…
Một nén hương trôi qua, nàng Tân Phương Phương đi đến quán trà trong góc nhỏ bên đường lớn Kinh Thành, chỗ Tinh Thu ngồi chờ.
Nàng giả bộ cầm theo túi đồ, đứng trước cửa kêu lên: “Lão bản, đồ của người này!”
“Tới đây!” Lão bản bên trong đáp một tiếng, cùng chạy ra.
Lão bản cười tươi mừng rỡ, nhận lấy cái túi nói: “Vất vả cho Lan cô nương rồi, à, có một người hình như là bằng hữu của cô nương đến tìm…” Lời ông ta chưa dứt, Tinh Thu bước qua, hiển nhiên từ sau xuất hiện vì nghe thấy tiếng Tân Phương Phương.
“Lan Lan! Cuối cùng cũng thấy người.” Tinh Thu vui vẻ ra mắt thốt lên, dưới ánh nhìn lão bản liền kéo người vào trong, không cả chờ Tân Phương Phương phản ứng gì
Bước vào trong, Tân Phương Phương khẽ đảo mắt xung quanh thấy Quán Trà không gian gọn ghẽ sạch sẽ, nhưng chỉ có ít người lui tới.
Có lẽ làm ăn nhỏ lại trong góc Kinh Thành nên không nhiều người để ý.
Có điều cái nàng cần suy nghĩ là Tinh Thu vì sao tìm nàng, một người không tự tìm kiếm thứ mình không cần, khi cất công tìm rồi chắc chắn có chuyện quan trọng.
Nghĩ thế, Tân Phương Phương nghiêm túc lại đưa mắt nhìn Tinh Thu, Tinh Thu từ lâu kéo nàng ngồi xuống, dùng ánh mắt bình thản nhìn qua.
Về sau Tinh Thu mới nhẹ nhàng cất giọng hỏi: “Lan Lan, ngày hôm qua người nói ta cùng Mặc công tử xứng đôi… Đó là thật sao?”
Nghe từng lời, Tân Phương Phương như hiểu ra điều gì, nàng cười đùa đáp lại: “Thật nha, Thu Thu tô son điểm phấn, mang lên người gấm hoa, nhung lụa, đứng bên cạnh Mặc công tử, chắc chắn thập phần xứng đôi!”
Tinh Thu nghe, đôi mắt nhìn Tân Phương Phương khoa chân múa tay nói ngọt mình, đáy lòng giây lát do dự, đáng tiếc rất nhanh kiên định.
Tinh Thu tiếp diễn giơ tay, khi Tân Phương Phương không để ý mà thả thứ trong lòng bàn tay đã chuẩn bị trước xuống dưới.
Vật kia rơi xuống, Tinh Thu thu tay lại, tiếp tục cười nói, và rồi vờ bị nói đến ngượng ngùng quay mặt cúi đầu xuống.
Thời khắc ấy, Tinh Thu lấy hết can đảm nhìn vào thứ mình lén thả kia.
Là một con gián bé, sáu chân đang bỏ về phía này.
Loài vật nhỏ nhưng khi đối mặt với chúng đều khiến Tinh Thu sợ hãi không thôi.
Mặc dù Tinh Thu đã chuẩn bị tinh thần sẵn, chỉ là đến cuối vẫn không hứng chịu nổi hét lớn hết cỡ: “A! Có gián! Gián!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!