Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam
Chương 27: Chỉ cần không chết?
Edit: Tiểu Y Y
“Tỉnh?” Giọng nói trầm thấp hồn hậu vang lên bên tai, Bạch Thiến Thiến mở mắt, nhìn thấy bóng dáng lãnh ngạnh của anh.
Cô sửng sốt hạ: “Hiện tại mấy giờ?”
Lục Ngân không trả lời, liếc mắt nhìn bát cháo trêи bàn: “Ăn cơm trước đi, để lâu sẽ lạnh.”
Dứt lời, anh từ trêи giường ngồi dậy, mang theo áo liền rời khỏi phòng giam.
Bạch Thiến Thiến theo bản năng nhìn cổ tay, tối hôm qua đồng hồ trêи cổ tay đã bị Tiếu Lệ tháo xuống, sau đó, lúc mặc lại quần áo cô cũng không tìm được.
Thở dài, ánh mắt cô nhìn chung quanh một vòng, cạn lời, phòng giam này một cái đồng hồ cũng không có, Lục Ngân xem giờ thế nào?
Thôi, rời đi trước lại nói.
Cô ngáp một cái, vừa nhấc chân xuống đất, đau đớn giữa hai chân khiến cô nhăn mi, cắn răng, oán hận nói: “Không bình thường chính là không bình thường, làm mình đau như vậy!”
Trận điên cuồng tối hôm qua, hiện tại nhớ tới vẫn khiến trái tim cô run rẩy.
Loại cảm giác này, giống như thật sự sắp bị đối phương thao chết.
Lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung rối loạn.
Bạch Thiến Thiến cố nén cảm giác hạ thể không khoẻ, xuống giường, rửa mặt qua loa, lại nhìn bát cháo trêи bàn, cháo rất thanh đạm, lúc này đã không còn hơi nóng bốc lên, hiển nhiên đã để đây rất lâu rồi.
Bạch Thiến Thiến đang chuẩn bị đi nhà ăn, tự mình làm chút gì đó, nhưng mới đi tới cửa, cô đã dừng lại, do dự một lát, cuối cùng vẫn xoay người, uống hết bát cháo lạnh trêи bàn, mới rời đi.
Từ nhà tù đi ra, nhà tù khu 1 trống rỗng, an tĩnh đến mức kể cả tiếng kim rơi trêи mặt đất cũng có thể nghe thấy, nói vậy thời gian này, đám phạm nhân đều ở chỗ đất trống trêи quảng trường làm việc.
Nói tóm lại, việc phải làm trong ngục giam cũng không ít, phỏng chừng toàn bộ chi phí thác loạn ăn chơi bên ngoài nhà tù của Trưởng giám ngục, đều do đám phạm nhân làm thủ công kiếm được.
Nghĩ đến Trưởng giám ngục ở Hắc Ngục một tay che trời, lại nghĩ đến chính mình, Bạch Thiến Thiến thở dài: “Phải làm cách nào mới có thể thoát khỏi đây a.”
Vừa đi vừa thương thay số phận bản thân.
Lúc cô nhìn thấy mặt trời đã lên tới gần đỉnh đầu, thầm than một tiếng không tốt.
Gần đây, Trần Châu luôn nhìn chằm chằm cô, có một chút vấn đề sẽ bị hắn ta nhắc mãi không tha, hôm nay là ngày cạo đầu cho phạm nhân, chỉ sợ Trần Châu không thấy cô, lại muốn gây phiền phức đây.
Nện bước nhanh hơn, cô vừa đi, vừa dùng tay vuốt gọn đầu tóc, búi lại, dấu dưới mũ.
“Bạch quản giáo!”
Quả nhiên, lão béo Trần Châu tìm tới.
Bạch Thiến Thiến lập tức đứng tại chỗ, giọng điệu cứng nhắc như xử lí việc công: ” Anh Trần, anh tìm tôi?”
Trần Châu đang ở độ tuổi trung niên, dung mạo bình thường, một đôi mắt híp lại lóe tinh quang, hắn ta cười lạnh, đứng trước mặt Bạch Thiến Thiến, híp mắt trêи dưới đánh giá cô một lần: “Thật kỳ quái, không ngờ cô còn có thể hoàn hảo như lúc đầu sau khi từ phòng Lục Ngân ra?”
“Nhờ phúc anh Trần, tôi còn sống.” Bạch Thiến Thiến không thích thái độ khinh miệt kia của đối phương, giống như cô chỉ là một con kiến nhỏ bé, hắn ta tùy thời đều có thể nghiền chết, tuy rằng cô biết không thể trắng trợn táo bạo đắc tội người này, nhưng tâm lý vẫn có chút không thoải mái.
Trần Châu cũng nghe ra cảm xúc trong giọng nói của cô, vui sướиɠ khi người gặp họa, sờ cằm: “Cô hẳn biết Lục Ngân bị bệnh tâm thần đi? Cô không sợ ngày nào đó bị anh ta tạp ba cái, ăn sạch cả da lẫn xương?”
Hắn ta tấm tắc hai tiếng, đi quanh cô một vòng, vẻ mặt không có ý tốt: “Nhìn da thịt non mịn của cô kìa, bị anh ta thao nhiều sắp biến dạng đi? Thật may mắn, không bị anh ta thao chết, bất quá, cô nên nhanh lên, tránh xa anh ta ra, không biết chừng khi nào đó, Lục Ngân phát bệnh thần kinh, liền ăn cô đâu!”
Trong lòng Bạch Thiến Thiến đã trợn trắng mắt, trêи mặt vẫn bất động thanh sắc, nghiêng nghiêng người, nhướng mày: “Nhìn dáng vẻ, anh Trần hy vọng tôi gặp chuyện?”
“Đương nhiên không phải!” Trần Châu nhếch môi, cười hắc hắc vài cái, ánh mắt lấm la lấm lét dừng trêи bộ ngực no đủ đĩnh kiều trước mắt, mở miệng: “Nói thật, vưu vật cực phẩm như cô, thật đúng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, còn rất thích nữa, nhưng cô a, thật không biết tình thế! Tình nguyện bị một trọng phạm thao, cũng không muốn đi theo anh trai? Nhìn da thịt thủy nộn này đi, bị anh ta cắn hả?”
Nói xong, bàn tay phì niêu toàn mỡ của hắn ta còn muốn sờ vào xương quai xanh của cô, chỗ đó, có một cái hồng ấn, tối hôm qua bị Lục Ngân dùng miệng hút ra.
Bạch Thiến Thiến thừa dịp tay đối phương còn chưa đụng tới mình, vội vàng né tránh, cũng không màng tới vẻ mặt không vui của Trần Châu, trực tiếp mở miệng: “Anh Trần, thời gian không còn sớm, tôi phải đi giám sát các phạm nhân cạo đầu.”
Nói xong, không đợi Trần Châu phản ứng, liền xoay người vòng qua hắn ta.
“Đứng lại!” Trần Châu quát một tiếng chói tai, biểu cảm thèm nhỏ dãi lúc trước đã sớm biến mất, hắn ta dùng gậy kϊƈɦ điện trong tay chỉ vào Bạch Thiến Thiến, cười lạnh: “Bạch Thiến Thiến, cô đừng không biết tốt xấu! Trần Châu tôi coi trọng cô, đó là phúc khí của cô, cô mẹ nó đừng được cho mặt mũi lại không cần! Xinh đẹp có ích lợi gì? Còn không phải bị đàn ông thao? Thức thời thì mau về ký túc xá với tôi, bằng không……”
Câu uy hϊế͙p͙ phía sau, không cần nói cũng biết.
Bạch Thiến Thiến cố nén tức giận đáy lòng, xoay người, cười khẽ: “Anh Trần, có vô dụng hơn nữa, tôi cũng là quản giáo trong ngục giam, ngài bức bách tôi như vậy, không sợ tôi báo cáo với Trưởng giám ngục ?”
Ai ngờ, Trần Châu khinh miệt bĩu môi: “Có giỏi thì cô cứ đi nói a! Trưởng giám ngục mới mặc kệ cô như thế nào, chỉ cần lưu lại cho cô một hơi, không chết, Trưởng giám ngục mới không có thời gian quản chuyện của cô!”
Bạch Thiến Thiến nhíu mày, theo lời Trần Châu nói, cô hình như nghe ra manh mối gì đó: “Cái gì mà chỉ cần lưu lại cho tôi một hơi, không chết?”
Trần Châu lập tức ý thức được mình vừa nói lỡ miệng, sắc mặt biến đổi, đột nhiên tiến lên nhéo cánh tay cô, kéo về ký túc xá của hắn ta: “Cô mẹ nó nói nhảm cái gì! Theo tôi đi!”
Bạch Thiến Thiến biết Trần Châu là kiểu đàn ông không xấu hổ, lập tức dùng sức ổn định thân thể, dồn sức vào chân, đứng tấn, cánh tay quay một vòng, linh hoạt khom lưng, nghiêng người, bẻ tay Trần Châu lại.
Đau đến mức Trần Châu phải kêu lên: “Con đàn bà đê tiện! Tiện nhân đáng chết!!!”
✰✰✰
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!