Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam
Chương 83: Đại kết cục (np)
Mùa thu 3 năm sau.
Cây cối trơ trọi, cành lá khẳng khiu, gió nổi lên mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Trong một quán cà phê, không khí vốn đang náo nhiệt lại bị mạnh mẽ đè ép lại, tất cả các khách hàng đều rời đi, chỉ để lại một đôi vợ chồng tuổi trẻ dung mạo tuấn mỹ, cùng với bảo bảo đáng yêu trong lòng mẹ.
Bảo bảo chớp cặp mắt to giống hệt mẹ, tò mò nhìn ba vị khách xa lạ trước mắt, không mời mà đến.
“Ba năm, Bạch Thiến Thiến, chúng tôi tìm em thật vất vả!”
Ba người đàn ông, dẫn đầu là Giang Ly chủ động mở miệng trước. Dung mạo còn mỹ lệ hơn phụ nữ, tóc đen rũ đến đầu vai, mắt phượng thon dài hàm chứa phong tình, người đàn ông này tựa hồ một chút cũng không thay đổi, vẫn là bộ dáng cũ, đáy mắt tràn đầy tình cảm khi nhìn cô, càng ngày càng đậm.
Bạch Thiến Thiến không lên tiếng, nhìn lá rụng ngoài cửa sổ phát ngốc, suy nghĩ miên man, nam hài trong lòng cô nhìn đông nhìn tây, phấn điêu ngọc trác thập phần đáng yêu.
Lục Ngân đang ngồi bên cạnh cô đột nhiên đứng lên, ánh mắt phức tạp đảo qua ba người đàn ông trước mắt này, có không cam lòng, có cáu giận, cũng có bất đắc dĩ.
Cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài thật sâu, anh thấp giọng nói: “Các em cứ từ từ nói chuyện, anh đi ra ngoài trước.” Nói xong, anh ôm lấy đứa bé trong lòng Bạch Thiến Thiến, rời khỏi quán cà phê.
Hiện tại, toàn bộ quán cà phê to như vậy, chỉ còn lại ba nam một nữ.
Bạch Thiến Thiến lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía bọn họ, trong nháy mắt ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt, tiếp theo vẻ mặt phức tạp: “Các anh…… Tội gì đâu?”
Thấy cô không có nửa điểm cao hứng, ngược lại có chút sầu lo, Giang Ly hoàn toàn nổi giận, đột nhiên tiến lên, bắt lấy hai vai cô, lớn tiếng chất vấn: “Bạch Thiến Thiến em có còn lương tâm hay không! Chúng tôi tìm em ba năm…… Ba năm a! Em đến nửa điểm cảm giác cũng không có sao!”
Đáy mắt Bạch Thiến Thiến xẹt qua một mạt phức tạp, mím môi, không nói chuyện.
“Dừng tay, Giang Ly.” Trầm mặc nửa ngày Kiều Vũ mới mở miệng, anh chậm rãi đi lên trước, kéo Giang Ly ra, sau đó chậm rãi sửa sang lại cổ áo bị kéo loạn của Bạch Thiến Thiến, thanh âm mềm nhẹ, mang theo cố chấp không thể bỏ qua: “Ba năm nay, chúng tôi vẫn luôn tìm em, đáng tiếc vẫn luôn không có kết quả, rất nhiều lần cho rằng có tin tức của em, kết quả lại là mừng hụt, công dã tràng, Thiến Thiến, anh biết, em cũng có cảm tình với chúng ta, trở về đi, đừng đi nữa.”
Bạch Thiến Thiến há miệng thở dốc, yết hầu có chút khô khốc: “Hiện tại tôi sống rất tốt, một nhà ba người, vì sao nhất định phải tiếp nhận các anh? Chúng ta như vậy không bình thường, không chỉ pháp luật không cho phép, mà còn……”
“Thiến Thiến.” Kiều Vũ mềm nhẹ đánh gãy lời cô, bàn tay to ấm áp, tham luyến vuốt ve gương mặt cô, tràn ngập đôi mắt xinh đẹp ôn nhuận đều là biểu tình mờ mịt của cô: “Em không nên lo lắng những thứ đó, chỉ cần em mở rộng cửa lòng với chúng tôi, trêи thế giới này, không ai có thể ngăn cản chúng ta.”
” Chẳng lẽ các anh không sợ đồn đãi vớ vẩn sao? Đến lúc đó thanh danh mọi người liền……”
“Ha hả, em cảm thấy chúng ta sẽ để ý?”
“……” Bạch Thiến Thiến nói không ra lời.
Kiều Vũ thở dài, ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: “Đừng tra tấn chúng ta nữa, được chứ Thiến Thiến? Lục Ngân độc chiếm em ba năm, em còn sinh cho anh ta một cậu con trai, em biết anh ghen tị với anh ta bao nhiêu không? Thiến Thiến, không nên ép anh làm ra chuyện đến bản thân anh cũng sẽ hối hận, anh không muốn thương tổn em.”
“……” Hô hấp Bạch Thiến Thiến cứng lại, uy hϊế͙p͙ nhàn nhạt trong giọng nói đối phương, khiến cô phát run.
Dừng một chút, cô mới mở miệng: “Các anh làm như thế nào tìm được tôi.”
Kiều Vũ cười cười, có chút chua xót: “Không thể không nói, Lục Ngân mấy năm nay vẫn luôn rất cẩn thận, chúng ta đến nửa điểm dấu vết cũng không tìm được, thậm chí muốn moi thông tin từ trong miệng dì Bạch cũng không thể, nếu không phải tra được tung tích của em ở bệnh viện, chỉ sợ cả đời này của chúng ta, đều trôi qua trong những cuộc tìm kiếm vô vọng.”
Bạch Thiến Thiến cúi đầu: “Mẹ tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng, bà vốn cũng không đồng ý để tôi trở về chăm sóc, nhưng tôi…… Nhịn không được, tôi rất lo lắng cho bà, không thể kiên nhẫn thành thật đợi ở nước ngoài.”
Lúc này, Tiếu Lệ mới đi tới, cầm lấy tay cô, để vào lòng bàn tay mình.
“Đừng trốn nữa.”
Bạch Thiến Thiến kinh ngạc ngẩng đầu, gương mặt sẹo kia, so với trước kia, gầy đi rất nhiều; “Anh có thể nói rồi?”
Tiếu Lệ gật đầu, ánh mắt thâm trầm, giọng nói khàn khàn: “Anh có rất nhiều lời chưa từng nói với em, vẫn luôn không cam lòng, Thiến Thiến, anh thật sự thích em, thích đến mức chính mình cũng không tưởng tượng được, tuy rằng anh đã từng làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng về sau anh sẽ đền bù cho em gấp bội bổ, tiếp nhận anh, được không?”
Bạch Thiến Thiến ngẩn ra nhìn cặp mắt đen thâm thúy đó, trong ánh mắt đối phương, phảng phất như đang ấp ủ thiên ngôn vạn ngữ, lại sợ bị cô ghét bỏ, ẩn nhẫn không dám phóng thích.
Giang Ly ở một bên cũng nói chuyện: “Bạch Thiến Thiến, cho dù chết, chúng ta nhất định vẫn sẽ quấn lấy em, dây dưa không rõ, đời này của em chú định không thoát khỏi chúng ta được, thừa nhận đi.”
Bạch Thiến Thiến trầm ngâm thật lâu, cuối cùng thở dài: “Tôi hiểu rồi, lần này bị các anh phát hiện, sợ là khó thoát khỏi, thôi, tôi cũng không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, các anh có thể cho tôi mấy ngày suy xét không? Các anh yên tâm, tôi không chạy, cũng chạy không thoát, không phải sao.”
Ba người đàn ông liếc nhau, không cự tuyệt.
Bạch Thiến Thiến ra khỏi quán cà phê, nhìn thấy Lục Ngân ôm con trai ngồi bên cạnh vòi phun nước.
“Ba ba, mẹ khi nào tới nha.” Tiểu hài tử chơi một hồi, liền bắt đầu nhớ mẹ.
Lục Ngân sờ đầu bảo bảo: “Mẹ sẽ ra nhanh thôi, lát nữa ba mẹ sẽ mang con đi chơi được không?”
“Ân!” Tiểu gia hỏa vừa nghe được đi chơi, hai mắt liền sáng lấp lánh, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
Lục Ngân sủng nịch cười cười, ngay sau đó lại thấy Bạch Thiến Thiến đang đi tới, anh thu hồi tươi cười trêи mặt, ánh mắt có chút phức tạp.
Bạch Thiến Thiến ngồi bên cạnh anh, đem đầu dựa vào vai anh, biểu tình cô đơn: “Ông xã, em là phụ nữ hư hỏng.”
Lục Ngân thở dài, một tay ôm con một tay ôm cô, thấp giọng an ủi: “Bà xã, mấy năm nay anh vẫn luôn biết, em đối bọn họ cũng có cảm tình đi? Tuy rằng, ngoài miệng em chưa bao giờ thừa nhận, nhưng anh biết, em cũng không nhẹ nhàng giống như em nói vậy, từ lúc lên phi cơ kia anh đã thấy rõ, ba người bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ tìm được chúng ta, tuy rằng anh không muốn nhường em ra, nhưng anh xác thật thực vô dụng…… Vẫn để bọn họ tìm được, anh đã từng nghĩ muốn hoàn toàn độc chiếm em a…… Nhưng…… Nếu như em thật sự không thích bọn họ, anh tình nguyện theo chân bọn họ, ngọc nát đá tan, nhưng trong lòng em hiển nhiên là có bọn họ.”
Bạch Thiến Thiến tự giễu cười: “Em cũng chán ghét chính mình như vậy, không thể nhẫn tâm, cũng vô pháp hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, thôi thôi, cứ như vậy đi, không phải chỉ là tiếp nhận ba người đàn ông sao? Không có gì ghê gớm, người duy nhất em cảm thấy có lỗi chỉ có anh.”
Dừng một chút, cô thở sâu, đáy mắt xẹt qua một mạt giãy giụa, ngẩng đầu nhìn anh, thử nói: “Nếu…… Nếu anh ghét bỏ, anh có thể ly hôn, sau đó tìm người phụ nữ khác tốt hơn……”
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị một bàn tay to bưng kín.
“Mặc kệ em lựa chọn như thế nào, anh đều sẽ luôn ở bên cạnh em.” Lục Ngân cười chua xót: “Không có biện pháp, ai kêu anh yêu em như vậy, cho dù em tiếp thu cả ba người bọn họ, tình yêu của anh với em, nửa phần cũng không mất đi, em không cần cảm thấy áy náy, dù sao đời này của anh xem như nằm gọn trong tay em.”
Nước mắt Bạch Thiến Thiến chung quy vẫn không chế được mà chảy xuống, cô nâng mu bàn tay hung hăng lau lung tung trêи mặt: “Nếu không thể phản kháng, không bằng hưởng thụ thật tốt một phen? Đời này em không thể toàn tâm toàn ý với anh, kiếp sau em nhất định sẽ bồi thường thật tốt.”
Lục Ngân cười cười không nói chuyện, càng ôm chặt cô.
Cứ như vậy, Bạch Thiến Thiến rốt cuộc cũng quyết định, tiếp nhận ba người đàn ông, Kiều Vũ, Giang Ly cùng với Tiếu Lệ.
Đi theo Kiều Vũ cùng nhau trở về Hắc Ngục.
Trong ngục giam, cô không chỉ là quản giáo của Hắc Ngục, mà còn là đầu quả tim ngục giam trưởng.
Ở bên ngoài, cô là phu nhân được tổng giám đốc tập đoàn Lục thị cưới hỏi đàng hoàng.
Ở hắc bang, được công nhận là người phụ nữ duy nhất của Tiếu lão đại.
Như vậy, cô thành một đại nhân vật không thể chọc.
Lục Ngân tiếp tục kinh doanh xí nghiệp của anh, Tiếu Lệ vẫn trở về làm lão đại hắc bang, Giang Ly vì không muốn để những người đàn ông khác đè bẹp, cũng mở khách sạn, tuyên bố thay Bạch Thiến Thiến tích góp tài phú, chế tạo cuộc sống tốt đẹp.
Kiều Vũ không rời khỏi Hắc Ngục, Bạch Thiến Thiến cũng ở nơi này, mấy người đàn ông khác thường đi tới Hắc Ngục đoàn tụ với cô.
Sau khi mẹ Bạch khỏi bệnh, luôn ồn ào muốn tự nuôi dưỡng cháu trai đáng yêu, cả ngày dính lấy bé không chịu buông tay, không có biện pháp, bảo bảo đã bị bà mang đi.
Bảo bảo là người thừa kế tương lai của tập đoàn Lục thị, muốn bao nhiêu phong cảnh liền có bấy nhiêu phong cảnh, từ trêи xuống dưới, vô số người lấy lòng bảo bảo.
Vài lần Bạch Thiến Thiến đi gặp mẹ Bạch cùng bảo bảo, khiến cô nghi hoặc chính là, mẹ Bạch đối với chuyện cô có bốn người đàn ông, chẳng những không có nửa điểm bài xích phản cảm, ngược lại hình như còn rất vui?
Bạch Thiến Thiến có đôi khi cảm thấy, mẹ Bạch rất vui vẻ với kết quả này?
Có một lần cô chung quy không chịu nổi tò mò đi hỏi.
Kết quả mẹ Bạch đáp: “Bốn người đàn ông hầu hạ con gái mẹ, đây chính là chuyện tốt nhất thế giới a! Những người phụ nữ khác có hâm mộ cũng không được!”
“……” Bạch Thiến Thiến hoàn toàn hết chỗ nói rồi, thậm chí hoài nghi mẹ Bạch lần này bệnh nặng có phải cố ý vì giúp bọn Kiều Vũ……
Chẳng qua lời này chỉ dám nghĩ dưới đáy lòng, cô không có can đảm đi hỏi mẹ Bạch.
Còn một vấn đề….
Bốn người đàn ông này, tính ɖu͙ƈ đều đặc biệt mạnh, cô phải phân phối thời gian thật tốt, một ngày đổi một người, tuy không đến mức kiệt sức, nhưng mỗi ngày đều bị mấy người đàn ông này áp bức, cũng đủ khiến cô đau eo đau lưng.
Có vài lần bọn họ còn muốn chuẩn bị đàn P, đều bị cô nghiêm khắc cự tuyệt.
Không có biện pháp, cô không muốn bị mấy người đàn ông này “muốn” chết ở trêи giường, như vậy rất mất mặt a.
Nhưng sau vẫn có một lần, phòng thủ thất bại.
Bởi vì Kiều Vũ nói, lúc trước ở Hắc Ngục, cô đã đáp ứng với anh một điều kiện, cái điều kiện kia chính là: Cô ở trêи giường sẽ thỏa mãn bất luận yêu cầu gì của anh.
Hiện tại, Kiều Vũ yêu cầu anh cùng Giang Ly, cùng nhau thao cô, 3p!
Mặc kệ Bạch Thiến Thiến chối bỏ không thừa nhận, cũng không thay đổi được gì, cuối cùng vẫn bị cái tên phúc hắc Kiều Vũ này kéo tới giường, Giang Ly đứng ở một bên cười đáng khinh.
Bởi vì chuyện này, Bạch Thiến Thiến đã nhiều lần hối hận, lúc trước xúc động đáp ứng Kiều Vũ.
Kết quả, một đêm kia, Kiều Vũ cùng Giang Ly đem cô lăn lộn quá sức, toàn thân trừ bỏ dấu hôn chính là dấu cắn, Giang Ly kia chính là biến thái có tính ngược phích, đem cô lăn lộn đến chết đi sống lại, cuối cùng còn phải cầu bọn họ hai người thao cô.
Một trước một sau đem cô kẹp bên trong, giống như sandwich kẹp thịt, trước sau hai cái động, bị côn thịt của hai người đàn ông này lấp đầy, làm suốt cả đêm, tϊиɦ ɖϊƈh͙ tràn ngập trong bụng nhỏ, căng đến khó chịu, khắp khăn trải giường đều là tϊиɦ ɖϊƈh͙ của bọn họ!
Tiểu huyệt phía trước, cùng với cúc hoa phía sau đều nóng rát đau.
Cuối cùng phải bắt hai tên đó ôn tồn nhẹ giọng xin lỗi lấy lòng, cơn tức giận của cô mới tiêu một tí xíu, bất quá vẫn bắt hai người bọn họ một tuần không được chạm vào cô.
Chuyện hai người bọn họ coi như xong, nhưng lại khiến Tiếu Lệ cao hứng hỏng rồi.
Không hổ là xuất thân lưu manh, Tiếu Lệ từ lúc có thể mở miệng, lời âu yếm màu vàng, chuyện hài thô tục a, các loại màu vàng cứ như không cần tiền tuôn ra ngoài, cả ngày kêu cô bảo bối này thân ái kia, mặc kệ là trêи giường hay dưới giường, cô đều có thể nghe thấy mấy lời thâm tình của Tiếu Lệ, cuối cùng nghe tới ngây ngất, chán ngấy.
Đừng nhìn mỗi lần Bạch Thiến Thiến đều bị mấy người đàn ông kia thao chết đi sống lại trêи giường, nhưng mỗi lần đối mặt với Lục Ngân, cô tuyệt đối vô cùng ngoan ngoãn, muốn bao nhiêu nghe lời có bấy nhiêu nghe lời, vô điều kiện thỏa mãn mọi ước muốn của anh.
Không có biện pháp, đây là đối đãi khác nhau.
Sau đó.
Năm người bọn họ ra nước ngoài, chọn một quốc gia đặc thù đăng ký giấy hôn thú, bốn nam một nữ, ở quốc gia đó cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng trong quốc nội không ai biết, bọn họ cũng không tính toán công khai.
Bạch Thiến Thiến trừ bỏ ngốc trong Hắc Ngục, chính là về nhà cùng lão mẹ cùng nhau trêu hài tử.
Từng ngày qua đi.
Dười đông đảo người tài bồi dưỡng, bảo bảo rất có tiền đồ, 15 tuổi kế thừa tập đoàn Lục thị, cũng thành Đại lão bản phía sau màn của Hắc Ngục, so chức vị ngục giam trưởng còn ngưu bức hơn.
Không chỉ như thế, thậm chí toàn bộ hắc đạo, đều phải kính thượng vài phần với thiếu gia Lục thị này, ai không biết anh là con nuôi bảo bối của Tiếu lão đại a.
Bối cảnh của Giang Ly không bằng mấy người kia, nhưng cũng lưu lại khối tài sản không thể khinh thường cho bảo bảo.
Mắt thấy con trai còn có tiền đồ hơn cha nó, Bạch Thiến Thiến rốt cuộc cũng an tâm.
Bạch Thiến Thiến sống đến 50 tuổi, vì thân thể không khỏe, sớm tạ thế.
Cùng ngày cô mất, Kiều Vũ uống thuốc tự sát, lúc sắp chết còn ôm thi thể Bạch Thiến Thiến, không chịu buông tay.
Lão đại hắc bang Tiếu Lệ đang chém giết với địch nhân, nghe được tin tức Bạch Thiến Thiến qua đời, vừa lơ đãng, bị đối phương một dao chém chết.
Năm thứ hai, Lục Ngân cũng đêm nào, đó ôm ảnh chụp thời trẻ của Bạch Thiến Thiến, ngủ say, không tỉnh lại.
Duy độc Giang Ly sống đến 70 tuổi, chết trước mộ Bạch Thiến Thiến.
Trước khi chết, Giang Ly đầy đầu tóc bạc, ngồi trước bia mộ Bạch Thiến Thiến thật lâu thật lâu.
“Nhiều năm như vậy, kỳ thật chúng tôi vẫn luôn biết, người em yêu chỉ có Lục Ngân, tình cảm đối với chúng tôi, chỉ sợ cũng chỉ là thích đi, bằng không em cũng sẽ không thà để bản thân tuyệt ɖu͙ƈ cũng không chịu sinh cho chúng tôi một đứa con, chúng tôi không trách em, thật sự, trong lòng em hổ thẹn với Lục Ngân, oán hận chúng tôi, chúng tôi có thể lý giải, là chúng tôi bức em tiếp nhận sinh hoạt một nữ bốn nam, nhưng đời này chúng tôi tuyệt đối không hối hận, kiếp sau, em cũng không nên chỉ thích một mình Lục Ngân a, tốt xấu cũng phân chút cảm tình cho chúng tôi, ha hả…… Khụ khụ……”
Tuổi già sắc suy Giang Ly chống gậy, được người hầu nâng dậy, chậm rãi xoay người rời đi, nhưng chưa được hai bước, đột nhiên liền ngã xuống đất, hô hấp cứ như vậy không còn.
Không ai biết, ở một khắc nhắm mắt lại kia, một giọt nước mắt ở khóe mắt lão nhân bị gió thổi đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!