Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam
Chương 9: Bọn họ đều cho rằng cô dễ khinh dễ?
Edit: Tiểu Y Y
“Bạch quản giáo, đây là đơn kiểm tra sức khoẻ của bốn khu vực, cô nhìn xem có đủ không.”
Người đang nói chuyện là người đàn ông trẻ tuổi diện mạo văn nhã, anh ta đẩy mắt kính trêи mũi, mỉm cười nhìn nữ quản giáo dung mạo tinh xảo mỹ lệ trước mắt.
“Cảm ơn anh, bác sĩ Trần.” Bạch Thiến Thiến nhận đơn, đếm đại khái, một đống tư liệu thế này, phỏng chừng thật lâu mới có thể xem xong.
“Không cần cảm ơn, đây là bổn phận của tôi.”
“Ha hả.”
Bạch Thiến Thiến nhìn người đàn ông văn nhã trước mắt, hơi hơi cười, anh ta là bác sĩ của ngục giam này, tên là Trần Thanh, lần trước cô mang thiếu niên khu 3 tới nơi này xem bệnh, mới dần quen biết với người thanh niên tính cách ôn hòa này.
Trần Thanh nhìn thấy cô cười, đáy mắt xẹt qua một mạt ngượng ngùng, mất tự nhiên ho nhẹ: “Bạch quản giáo, hôm nay cô……”
Không kịp nói hết câu, di động anh ta đột nhiên vang lên, bắt máy một lúc, không biết bên kia nói gì đó, ngay sau đó, liền thấy Trần Thanh tắt di động, nói với Bạch Thiến Thiến: “Trần cảnh ngục vừa gọi điện thoại tới, nói khu 3 xuất hiện một người bệnh sốt cao không ngừng, nghe nói đã sốt rất nhiều ngày.”
Trần Châu gọi điện thoại?
Ý cười trêи mặt Bạch Thiến Thiến lập tức biến mất, cái tên Trần Châu này từ buổi chiều hôm qua đã bắt đầu không lộ diện, chẳng những không giống thường ngày lui tới mấy nơi cô hay đến để khinh bạc, dây dưa cô, thậm chí ngay cả gọi cô tới bắt phạm nhân kiểm tra sức khoẻ cũng để người khác thông báo cho cô, thật kỳ quái, chẳng lẽ Trần cảnh ngục đổi tính?
Thấy Bạch Thiến Thiến đứng tại chỗ thất thần phát ngốc, Trần Thanh nhắc nhở cô một chút: “Chúng ta cùng đi qua đi, tôi sợ chậm trễ thời gian dài, bệnh tình của người bệnh sẽ chuyển biến xấu.”
“Ân, được.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Bạch Thiến Thiến cùng Trần Thanh đi tới khu 3.
Đây là lần thứ hai cô tới khu 3, lần trước là đi theo Trần Châu, lần này lại đi theo Trần Thanh, nhìn Trần Thanh một thân áo blouse trắng, dáng vẻ bình tĩnh, giống như tình huống đột phát này đã xảy ra rất nhiều lần.
Các phạm nhân đều bị nhốt trong nhà tù, hành lang thật dài, phạm nhân hai bên nhìn thấy Bạch Thiến Thiến và Trần Thanh, một đám đều cười rộ lên, đồng loạt đi đến cửa nhà tù, có tò mò, có nghiền ngẫm, có ồn ào, có huýt sáo, tóm lại, một chính là loại tình cảnh quần ma loạn vũ.
Bạch Thiến Thiến mắt nhìn thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo Trần Thanh.
Rẽ ở một khúc cong, bọn họ cuối cùng cũng đi tới trước cửa phòng giam mục tiêu, cảnh ngục mở cửa, Bạch Thiến Thiến cùng Trần Thanh đi vào.
Gian phòng này thực cũ nát, trong không khí còn quẩn quanh hương vị tanh tưởi.
Bạch Thiến Thiến quét mắt một vòng, phát hiện trêи vách tường có một ít bạch trọc chưa khô, có thể nhìn ra, thứ đó là tϊиɦ ɖϊƈh͙ vừa mới bắn lên không lâu.
Lúc này Bạch Thiến Thiến mới rõ, cái mùi hương tanh hôi kỳ quái trong phòng giam này, hẳn là do đám phạm nhân này trường kỳ ɖâʍ ɖu͙ƈ làm nên.
Nhíu mày, cô che dấu phản cảm sâu trong đáy lòng, đi theo Trần Thanh đến phía trước điều tra người bệnh.
“Người bệnh mấy ngày nay có ăn cái gì không?”
Trần Thanh một bên thuần thục kiểm tra bệnh tình, đồng thời dò hỏi phạm nhân chung quanh.
Chỉ thấy đám phạm nhân hai mặt nhìn nhau, trong đó có một tên đàn ông hình thể cường tráng, diện mạo tục tằng đứng ra ồn ào: “Anh ta đã không ăn không uống vài ngày rồi, ngày hôm qua còn phun lên người lão tử, nếu không phải gia hỏa này một bộ muốn chết không sống, lão tử đã sớm thu thập anh ta.”
Bạch Thiến Thiến đánh giá phạm nhân tục tằng kia, từ sau khi cô tiến vào, tên thô lỗ này liền dùng ánh mắt ɖâʍ đãng ghê tởm gắt gao quan sát cô, cô hận không thể chọc mù đôi mắt ghê tởm đó!
Cô quay đầu đi, cẩn thận nhìn người bệnh nằm trêи mặt đất sốt cao không ngừng, phát hiện dung mạo người bệnh trắng nõn, hình thể gầy yếu, ở trong dạng phòng giam này, dùng đầu gối cũng biết đây là tiểu thụ chuyên bị áp, Bạch Thiến Thiến nhìn mấy tên phạm nhân khác, tuy không phải tất cả đều có hình thể to lớn, nhưng thể chất bọn họ rõ ràng tốt hơn người bệnh này.
Bạch Thiến Thiến nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt những phạm nhân đó, nghiêm túc hỏi: “Đang êm đẹp như thế sao có thể sốt cao không ngừng? Các người đã làm gì với anh ta?”
Đối mặt với chất vấn của nữ quản giáo, hiển nhiên những phạm nhân không để cô vào mắt, biểu tình mỗi người đều lười nhác, uể oải, không nói lời nào, thậm chí còn khinh miệt xoay đầu.
Hiển nhiên là khinh thường cô.
Cũng đúng, một cô gái nhỏ tinh mỹ như vậy, ai sẽ sợ cô?
Chỉ có cái tên thô bỉ bị cô chỉ điểm lúc trước là vẫn như cũ dùng ánh mắt hạ lưu nhìn chằm chằm cô.
Bạch Thiến Thiến cười lạnh, những người này xem thường cô đúng không?
Cô nhéo nhéo gậy kϊƈɦ điện trong tay, ước lượng vài cái, vừa muốn nói, liền nghe được âm thanh quen thuộc.
“Chị!”
Bạch Thiến Thiến quay đầu nhìn lại, đối diện gian tù cô đang đứng, vẻ mặt Mạc Tiểu Vũ kinh hỉ nhìn cô.
Kinh hỉ?
Cậu là phạm nhân, cô là quản giáo, cậu là gay, cô là phụ nữ, nhìn thấy cô có cái gì tốt mà kinh hỉ?
Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Bạch Thiến Thiến vẫn đi qua, ôn nhu hỏi: “Thân thể khá hơn chút nào không?”
Đối với thiếu niên xinh đẹp này, Bạch Thiến Thiến có chút cảm thán, nhỏ như vậy đã bị đàn ông thành niên thọc ƈúƈ ɦσα, cũng đủ xui xẻo.
Nếu có thể, cô rất muốn giúp cậu.
Nghĩ vậy, cô lại nhớ ra một khả năng, vì thế quay đầu hỏi Trần Thanh: “Bác sĩ Trần, phạm nhân các khu vực có thể điều động không? Tỷ như phạm nhân khu 3 điều đến khu 1?”
Trần Thanh dời ánh mắt từ người bệnh lên người cô, tiếc nuối lắc đầu với Bạch Thiến Thiến.
Bạch Thiến Thiến thở dài, ngược lại, Mạc Tiểu Vũ lại bên an ủi cô: “Chị không cần lo lắng, em không có việc gì. Nga, đúng rồi chị, em biết phạm nhân kia vì sao bị bệnh a. Em nhớ rõ buổi tối mấy ngày trước nghe thấy anh ta kêu rêи khóc thút thít, cầu xin mấy người kia buông tha cho anh ta, nhưng bọn họ đều thờ ơ, luôn cưỡng gian anh ta, mấy người bọn họ còn thay phiên cưỡng gian anh ta cả một đêm, em nghe thấy anh ta khóc khàn cả giọng, ngày hôm sau anh ta không còn lên tiếng nữa.”
Mạc Tiểu Vũ nói, đồng thời còn chỉ mấy tên ở cùng phòng giam với người bệnh, còn bao gồm cả tên ɖâʍ tà kia.
Nghe Mạc Tiểu Vũ lên án, mấy người kia tức khắc thay đổi sắc mặt, sôi nổi trừng Mạc Tiểu Vũ, tên ɖâʍ tặc nhịn không được phản bác: “Mày nói bậy gì đó! Đừng tưởng rằng mày là bạn giường của Giang Ly thì có thể đổ oan cho chúng ta, còn dám nói hươu nói vượn, cẩn thận tao giết chết mày!”
Mạc Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, mặc kệ tên ɖâʍ tặc đó uy hϊế͙p͙, nói với Bạch Thiến Thiến, “Chị, không tin hai người có thể kiểm tra ʍôиɠ của người bệnh, ʍôиɠ anh ta nhất định bị nhiễm trùng!”
Tên ɖâʍ tặc còn muốn phản bác, lại bị Bạch Thiến Thiến đánh gãy: “Câm miệng của anh lại cho tôi!” Xoay người, giơ gậy kϊƈɦ điện hung hăng vẫy với tên đó.
Bên kia, Trần Thanh tiến thêm một bước kiểm tra, Bạch Thiến Thiến trở lại phòng giam, ánh mắt lạnh băng đảo qua mấy phạm nhân kia, ngữ khí không mang theo chút độ ấm: “Xem ra các người ở trong ngục giam này thật sự quá thoải mái nhỉ? Đến một quản giáo như tôi cũng có thể làm lơ? Tốt, rất tốt.”
Bạch Thiến Thiến không giận mà ngược lại còn cười, bị đám phạm nhân khu 1 khinh dễ còn chưa tính, hiện tại đến đám gay khu 3 cũng khinh thường cô?
Thật cho cô là quả hồng mềm?
Bạch Thiến Thiến quay mặt đi, hỏi Trần Thanh: “Bác sĩ Trần, quản giáo giáo ɖu͙ƈ phạm nhân, không có vấn đề gì đi?”
Trần Thanh đẩy mắt kính trêи mũi, “Chuyện này là bình thường.”
Bạch Thiến Thiến bỗng nhiên cười.
Nụ cười kia làm da đầu đám phạm nhân tê dại. Dự cảm bất hảo ở trong lòng bọn họ dần khuếch tán.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!