Nữ Quỷ
Chương 30: Niềm Tin
Hồ Đại Nhân vừa đi thì một Đinh Thiết Diện vừa đến. Đi cùng hắn và mười nam đệ tử thân hình vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, tay cầm binh khí lớn. Đinh Thiết Diện thoạt nhìn như một thư sinh, tuổi vừa tứ tuần, ăn mặt nho nhã, tay cầm quạt lụa, ai biết rằng hắn đường chủ của Uy Hổ Đường nổi danh thiết hạ mặt lạnh như sắt. Hắn nhìn thấy Hồ Đại Nhân từ đại sảnh đi ra liền cuối đầu chào lịch thiệp, hắn không muốn gây sự với quan phủ lúc này. Hàn Đại Hiệp vẫn chưa kịp tịnh tâm thì Định Thiết Diện đã vào tới Đại Sảnh. Ngài muốn đến xem Kiếm Trung như thế nào nhưng hôm nay lại là một ngày quá bận rộn đối với Ngài. Hàn Đại Hiệp và Thiết Diện gặp nhau liền cuối đầu hành lễ. Hàn Đại Hiệp chưa kịp mời hắn ngồi, sai người dâng trà thì hắn đã nói ngay vào vấn đề. Nữ đệ tử của hắn, Hà Nguyên Quân, do có tranh cãi với hắn đã bỏ đi từ vài tháng trước. Thiết diện chẳng thể ngờ được nữ đệ tử lại làm ra chuyện tày trời như thế. Lúc Hàn Đại Hiệp gửi thư đến hắn còn cho là lời ngông cuồng, nhưng người gửi lại là Hàn Đại Hiệp nên không thể sai được. Hắn đã vội vã lên đường đến Trung Sơn chỉ mong đón được nữ đệ tử về. Hắn thấy thật quá hổ thẹn. Hắn chỉ hi vọng có thể thay Hà Nguyên Quân chịu tội, hắn chết cũng được chỉ cần nữ đệ tử giữ được mạng là được. Thiết Diện được gọi là Thiết Diện vì gương mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng, không cảm xúc nhưng khi nói ra những lời cầu xin cho nữ đệ tử gương mặt hắn lại đau khổ vô cùng. Hàn Đại Hiệp chỉ có thể tỏ ra quan ngại bởi Ngài không quyết định được việc sống chết của Hà Nguyên Quân. Hà Nguyên Quân phạm đại tội giết mười hai mạng người ở Trung Sơn nên do Quốc Pháp định tội. Hiện tại người cao nhất ở Trung Sơn là Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng lại dưới một người đó là Hoa Vương. Ngài cũng chỉ biết nghe theo. Thiết Diện nghe qua cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Sao Hoàng Thượng lại có thể ở chốn nhân gian như thế này? Sao Hoàng Thượng lại dưới một người là Hoa Vương? Hàn Đại Hiệp trả lời một cách rầu rĩ:
– Có những chuyện Đinh Đường Chủ không nên biết, biết rồi chỉ mang khổ vào thân.
Thiết Diện nhìn sắc mặt và nghe lời nói của Hàn Đại Hiệp không khỏi lo lắng cho ngài. Hắn biết Hàn Đại Hiệp đã nhiều năm, lúc nào hắn cũng ngưỡng mộ Hàn Đại Hiệp phong thái ung dung hơn người, hóa ra Hàn Đại Hiệp cũng có lúc như người bình thường cũng lo lắng, cũng bất an, cũng bi thương như thế.
Hàn Đại Hiệp đã sai người đi mời Hoa Vương cũng đã hết nửa canh giờ nhưng chẳng thấy Hoa Vương đến. Ngài nhìn thiết diện sốt ruột đứng ngồi không yên, hai người lại có nỗi bận tâm riêng nên cũng không có gì để nói với nhau, liền sai người đi mời Hoa Vương lần nữa. Tiểu nha hoàn chưa ra khỏi cửa thì A Ly bước vào ngăn tiểu nha hoàn lại. A Ly cuối đầu hành lễ với Hàn Đại Hiệp và thiết diện một lượt rồi chậm rãi báo lại lời Hoa Vương:
– Hoa Vương bảo Đinh Đường Chủ đến phòng trị độc. Hoa Vương ở đó đợi. Còn lão gia cứ làm việc cần làm, mọi chuyện Hoa Vương tự lo được.
A Ly chẳng cần sự đồng ý của Hàn Đại Hiệp liền hướng về phía thiết diện:
– Mời Đinh Đường Chủ theo A Ly
Thiết Diện không hiểu rõ ngọn nguồn nhưng cũng đi theo A Ly. A Ly và Thiết Diện vừa đi, Hàn Đại Hiệp lập tức đến phòng của Kiếm Trung. Xem như lần này Hoa Vương giải dây cho Ngài, nhưng Ngài lại sợ Hoa Vương không nương tay cho nữ đệ tử của Uy Hổ Đường như Hồ Tiểu Thư. Nhưng người Ngài cần lo lúc này là Kiếm Trung.
Hàn Đại Hiệp rõ cửa phòng Kiếm Trung mất một lúc lâu, gọi một hồi Kiếm Trung mới ra mở cửa. Hàn Đại Hiệp nhìn căn phòng rối tung, lại nhìn sắc mặt Kiếm Trung nhợt nhạt không khỏi lo lắng:
– Trung nhi con không sao chứ?
– Sư phụ người có giữ bức thư phụ thân con chưa kịp gửi mẫu thân không?
Hóa ra là chàng kiếp kỉ vật của phụ thân đã qua đời.
– Con tìm để làm gì?
– Hoa Vương nói trong thư có ghi danh tính của mẫu thân con.
– Con nói gì?
– Hoa Vương nói trong thư có ghi danh tính của mẫu thân. Hoa Vương còn nói mẫu thân là độc nữ của Thiên Độc Môn vì vậy từ khi sinh ra con đã có khả năng kháng độc nên Bạch Tầm đều đã chết. Những độc trước đây con trúng không cần giải cơ thể cũng sẽ tự thải ra ngoài chỉ là quá trình sẽ kéo dài và đau đớn hơn mà thôi. Hoa Vương còn nói mẫu thân hiện vẫn ở Thiên Độc Môn. Nếu con tìm được thư, lần này quay lại Thiên Độc Môn con nhất định sẽ tìm được mẫu thân.
Hàn Đại Hiệp nhìn sự mừng vui trên gương mặt của Kiếm Trung mà đau lòng. Hoa Vương đã không nói hết tất cả cho Kiếm Trung biết. Nàng cho Kiếm Trung một hi vọng, một niềm hạnh phúc để rồi dập tắt tất cả một cách tàn nhẫn nhất. Hay Hoa Vương cố tình cho ngài một cơ hội, một cơ hội để Ngài tự làm tổn thương Kiếm Trung sâu sắc hơn hay là một cơ hội để Ngài hạn chế thấp nhất nỗi đau của Kiếm Trung đây. Hoa Vương thật ra người đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
– Trong thư không có danh tính của mẫu thân con.
Hàn Đại Hiệp chầm chậm nói.
– Hoa Vương sẽ không gạt con.
– Làm sao Hoa Vương biết được trong thư viết gì khi mà lá thư chưa từng gửi, Hoa Vương cũng chưa từng đọc qua.
Kiếm Trung ngẩn người ra một lúc, rồi cười như một đứa trẻ:
– Hoa Vương lại chọc ghẹo con nữa rồi. Sư phụ đã đọc thư của phụ thân con? Vậy lá thư sư phụ đang giữ có đúng không? Cho con mượn có được không?
Kiếm Trung không thể giấu được niềm vui khi biết mẫu thân chàng còn sống, và chàng sắp gặp lại bà. Tuổi thơ của chàng đầy đau khổ và thiếu thốn tình thương của mẫu thân. Nay chàng sắp có thứ tình thương mà chàng chưa thôi một phút giây nào khao khát. Mẫu thân chàng là độc nữ thì sao, là người của Thiên Độc Môn thì sao. Mẫu thân chàng là mẫu thân chàng, yêu thương chàng là được. Chàng sắp hạnh phúc. Không, chàng đang hạnh phúc.
Hàn Đại Hiệp cuối đầu nhìn xuống đất, hai bàn tay ngài nắm chặt đôi vai lớn của Kiếm Trung giữ chàng đứng yên một chỗ. Ngài không đủ can đảm để đối diện với Kiếm Trung khi ngài sắp cướp đi niềm hạnh phúc to lớn của chàng.
– Ta chưa đọc thư nhưng ta biết phụ thân con chẳng viết gì về danh tính của mẫu thân con cả. Nhưng ta sẽ nói tên mẫu thân con cho con biết.
– Hóa ra sư phụ biết mẫu thân con là ai. Sao sư phụ không nói với con sớm hơn?
Kiếm Trung vẫn rất hạnh phúc cho đến khi ba chữ “Triệu Tú Quyên” thốt ra từ môi Hàn Đại Hiệp.
Triệu Tú Quyên thiên chủ của Thiên Độc Môn, kẻ trong một đêm tức giận đã giết toàn bộ Trấn Phúc Lạc, không còn một ai sống sót, cả súc vật cũng không tha, một đại ma đầu khát máu, một kẻ giết người vô số không cần lý do…
– Không thể nào. Không thể nào là bà ấy. Chỉ là trùng tên thôi đúng không sư phụ?
– Lúc con đến Thiên Độc Môn ta đưa con một cây trâm vàng gói trong chiếc khăn thêu hoa. Cây trâm ấy là của nàng. Khi nàng nhìn thấy nó sẽ nhận ra con, sẽ cứu Thục Quyên.
– Sao ngay từ đầu sư phụ không nói với con.
Kiếm Trung hét lên, đẩy mạnh Hàn Đại Hiệp ra. Hàn Đại Hiệp loạng choạng đứng không vững, không phải vì Kiếm Trung đầy ngài quá mạnh mà vì ngài chẳng còn chút sức lực nào nữa, ngã xuống nền đất. Ngài ngẩng đầu lên nhìn Kiếm Trung để lộ hai dòng lệ nhòa trên gương mặt khắc khổ của một vị đại hiệp. Ngài làm sao nói được khi mà ngay từ nhỏ Kiếm Trung đã căm ghét, khinh bỉ mẫu thân của mình. Những câu chuyện đồn đại trên giang hồ đã khắc họa một Triệu Tú Quyên mà Kiếm Trung không bao giờ chấp nhận như một vị đại hiệp không bao giờ chấp nhận cái ác hay sự tàn độc.
Kiếm Trung vẫn không thể chấp nhận được. Trấn phúc lạc sau 25 năm vẫn là một vùng đất chết, chỉ có cỏ dại mọc, không một cây nào sống được nói chi là con người hay súc vật. Chàng nghe rất về thiên chủ Thiên Độc Môn Triệu Tú Quyên, chàng biết bà ta tàn độc đến mức nào. Chàng nghe người ta kể rằng Triệu Tú Quyên đã chết. Chàng chẳng thể ngờ vị thiên chủ Thiên Độc Môn từng bồng bế chàng, yêu thương chàng mà sư phụ nói chính là mẫu thân chàng, cũng là Triệu Tú Quyên. Kiếm Trung thật sự không chịu nổi nữa. Chàng vùng chạy ra khỏi phòng.
A Ly đứng bên ngoài phòng đã nghe tất cả nhưng nàng không biết làm gì cho Kiếm Trung lúc này. Hoa Vương từ xa nhìn phản ứng của Kiếm Trung mà bật cười. Đúng lý nàng sẽ cười đắc ý vì kế hoạch của nàng đã thành công, nhưng sao nụ cười của nàng lại chua chát thế. Mẫu thân của chàng, chàng còn không chấp nhận được, thì làm sao chàng chấp nhận được nàng.
*****
Đinh Thiết Diện rời khỏi Hàn Phủ cùng mười nam đệ tử. Lúc đến thì tay không, lúc về lại mang theo cái gương lớn. Lúc đến đi bằng ngựa, khi về lại về bằng xe ngựa. Lúc đến đầu chẳng ngẩn cao, lúc về đầu cuối xuống đất.
Lệnh trên ban xuống: Vụ thảm án mười hai mạng người ở Trấn Trung Sơn do năm nữ nhân luyện huyết độc gây tội gồm: Hà Nguyên Quân, nữ đệ tử của Uy Hổ Đường, Hồ Cẩm Tú, con gái của quan tri phủ Hồ Trọng Đức, Phạm Nhu Nhi nha hoàn Hàn Phủ, Triệu Như Ngọc, tức Hồng Hoa kỉ nữ của Bách Liên Lâu và Quận Chúa của Đại Việt Trịnh Uyển Lam, tức Vân Trường quận chúa. Theo như điều tra từ quan phủ cùng người của Hàn Phủ đã điều tra và phá được án. Tuy kẻ chủ mưu và hai thuộc hạ khác đã trốn thoát nhưng cũng đã mang lại sự bình yên cho Trung Sơn. Riêng Quận Chúa Vân Trường đã phát hiện ra âm mưu luyện huyết độc giết người nên đã trà trà trộn vào để phá án. Tuy Quận Chúa đã lập công, góp phần phá án nhưng cũng đã giết người. Nay quận chúa bị phạt lưu đày sang Bắc Quốc ba năm, bảo hộ Quận Chúa Thiên Tư trong hoàng cung Bắc Quốc. Còn bốn nữ nhân còn lại âm thầm xử tử, hỏa táng thi thể để tránh việc lan truyền huyết độc. Trong thiên hạ từ nay không có ai tên Hồ Cẩm Tú, Hà Nguyên Quân, Triệu Như Ngọc hay Phạm Nhu Nhi nữa.
Đó là những gì Hoa Vương đã nói với Thiết Diện. Sau đó nàng sai người mang ra từ phòng trị độc một cái gương lớn bảo hắn mang về. Hắn không mở ra cũng biết bên trong là Hà Nguyên Quân. Hắn cũng biết là nàng vẫn còn sống. Hắn muốn cảm ơn nhưng lại không dám mở lời cuối đầu hành đại lễ rồi ra về. Thiết Diện vừa đi, Hoa Vương lập tức đến phòng Kiếm Trung.
*****
Vân Trường vẫn không tin nổi vào tai mình. Hoa Vương thật sự đưa tay ra cứu nàng một mạng, cứu cả những người còn lại. Là Hoa Vương nhân từ hay là Hoa Vương đang nuôi thủ đoạn khác. Nàng không hiểu được con người Hoa Vương, xưa không hiểu, nay càng không hiểu. Trịnh Si nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Vân Trường nhẹ nhàng rõ chiếc quạt giấy lên đầu nàng:
– Muội mới vừa tỉnh lại, đừng suy nghĩ nhiều thế.
– Nhưng mà ả ta. Sao có thể dễ dàng như thế. Nếu là trước đây sẽ một mạng đền một mạng, một mạng đền không đủ thì mang cả dòng họ ra đền tội
Trịnh Si bật cười:
– Trước đây Hoa Nhi nắm binh quyền thì phải vô tình như vậy. Chứ muội ấy lúc nào cũng đặt chữ tình lên tất cả. Chỉ tại muội không hiểu Hoa Nhi thôi.
– Muội không tin đâu.
– Muội không tin cũng không sao. Nghỉ ngơi cho khỏe đi.
– Tình trạng của bọn họ sao rồi?
Vân Trường lo lắng nhìn sang những chiếc giường bên cạnh. Tất cả dường như đều chưa tỉnh lại.
– Hoa Nhi nói trừ Hồ Cẩm Tú bị phản độc quá nặng phải đưa đến Thiên Độc Môn còn lại mọi người chỉ cần tỉnh lại uống vài thang thuốc giải độc là khỏe lại. Muội từ nhỏ đã được uống các loại thảo dược quý, võ công lại cao hơn bọn họ nên khỏe lại sớm. Hồng Hoa cũng đã tỉnh lại vài canh giờ trước chỉ là vì chăm sóc cho thư sinh ngốc nên mệt quá ngủ thiếp đi thôi.
– Vậy thì tốt quá. Nhưng sao ả ta không cứu Hồ Cẩm Tú luôn mà phải đưa đến Thiên Độc Môn chi cho phiền hà.
– Huyết tính của Kim Tầm trong người Hoa Nhi bị Kiếm Trung đánh thức nên tạm thời Hoa Nhi không thể hút độc. Phải mất bảy đến mười ngày Hoa Nhi mới có thể thuần hóa lại huyết tính, mới lại hút độc được. Nếu đưa Hồ tiểu thư về Thiên Độc Môn sẽ nhanh hơn, khả năng cứu được Hồ tiểu thư sẽ cao hơn.
– Hoàng Huynh tin lời ả ta?
Vân Trường tức giận hỏi còn Trịnh Si ôn nhu nhìn nàng cười:
– Ta tin chứ. Ta luôn tin muội ấy. Ta tin trái tim Hoa Nhi vẫn thuần khiết như ngày nào.
– Sao Hoàng Huynh chẳng bao giờ nhìn thấy. Nhìn thấy trái tim ả ta ngay từ đầu đã ngập tràn một màu đen tối.
Vân Trường hét lên trong bất lực. Trịnh si luôn tin Hoa Vương thay vì tin nàng. Phụ Hoàng cũng tin Hoa Vương chứ không tin nàng. Nàng mới con gái ruột của Phụ Hoàng, là Hoàng Muội ruột của Hoàng Huynh. Ả ta là ai chứ? Là kẻ Phụ Hoàng nhặt từ đâu đó về rồi phong công chúa. Đùng một cái ả nắm toàn bộ binh quyền. Ả là gì, còn nàng là gì chứ? Nàng ngồi khóc mà nước mắt chẳng thể rơi, đau đớn quá, chua chát quá. Từ khi ả ta xuất hiện, nàng như kẻ vô hình chốn cung son hoa lệ, trở thành hư không trong mắt mọi người, bởi mọi sự chú ý, mọi ánh sáng đều dồn về cho ả ta. Nàng căm ghét ả ta chỉ muốn mang ả ta ra xẻo từng mảnh thịt nhỏ, chặt từng đoạn xương mang cho quỷ xứ ăn. Vậy mà, giờ đây ả không giết nàng, lại chạy tội cho nàng, cứu nàng. Ả biến nàng trở thành một kẻ ác hèn hạ, tiểu nhân và đáng thương.
*****
A Ly mặt mày ủ dột đến tìm Hoa Vương, Hoa Vương vừa nhìn thấy A Ly liền mở một nụ cười:
– A Ly trước giờ chưa cầu xin Hoa Vương điều gì, lần này A Ly có thể cầu xin Hoa Vương một chuyện được không?
– A Ly cứ nói.
– Hoa Vương đi an ủi thiếu gia có được không?
– A Ly tin ta sao
A Ly không trả lời chỉ gật đầu. Nàng luôn tin Hoa Vương, luôn tin vào mắt nàng. Nàng nhận ra tình cảm đặc biệt giữa Hoa Vương và Kiếm Trung. Nàng tin dẫu cho Hoa Vương có giết cả thiên hạ cũng không làm Kiếm Trung tổn thương. A Ly tin vào tình yêu sẽ xóa mờ tất cả.
Hoa Vương đặt tách trà xuống bàn, nhìn A Ly mỉm cười:
– A Ly đã nói vậy ta không đi không được rồi. Chuẩn bị ít bánh ngọt và một ấm trà ngon chờ ta về.
A Ly nghe thế gương mặt tươi hẳn lên, giọng cũng ngọt ngào hơn.
– Dạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!