Nữ Quỷ - Chương 9: Kí Ức Đau Thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Nữ Quỷ


Chương 9: Kí Ức Đau Thương



Quá khứ không thể lãng quên

Hai ngày sau khi dùng thuốc giải, sức khỏe của Kiếm Trung đã dần hồi phục. Bọn Hoa Linh chuẩn bị mọi thứ cho chàng rời Hoa Cung về Trung Sơn. Tính đến nay chàng đã mất chín ngày, nếu phi ngựa hết tốc lực may ra về kịp cứu người. Hai ngày này lòng chàng như lửa đốt dù bọn Hoa Linh đã khẳng định là dù trễ một, hai ngày vẫn cứu được. Nhưng chàng không thể không lo lắng. Vừa ra tới cổng Hoa Cung nhìn thấy cổ xe ngựa đồ sộ đặt chễm chệ trước mắt, trong lòng Kiếm Trung vô cùng tức giận. Chàng đang rối ren, nóng lòng về cứu người vậy mà họ lại chuẩn bị xe ngựa, khi nào mới đến nơi. Chàng thấy Hạt Linh bước ra định bảo nàng thay xe ngựa bằng ngựa thì lại nhìn thấy Liên Nhi đi phía sau dìu một nữ nhân mặt y phục đen. Trên đầu đội một cái nón lớn, bên trên được trùm khăn the màu đen phủ kín đến vai. Hai bàn tay nàng được che chắn kĩ bằng bao tay vải cũng màu đen. Toàn bộ trọng lực cơ thể của nàng gần như dựa hết vào Liên Nhi. Không cần đoán chàng cũng biết đó là Hoa Vương. Nhưng trong Hoa Vương như thế này chàng không quen lắm. Cái dáng vẻ yếu ớt, suy nhược của nàng khiến chàng thấy lạ lẫm. Hai ngày trước còn đùng đùng đòi nhuộm máu trung sơn mà giờ cả bước chân cũng không bước nổi. Chỉ có hai ngày chuyện gì đã xảy ra. Phải chăng… tay chàng run lên khi nghĩ đến cái suy nghĩ ấy. Chàng chẳng nói gì nữa, lẵng lặng bước sang một bên nhường đường cho Liên Nhi dìu Hoa Vương lên xe ngựa. Hoa Vương vừa bước lên xe thì Liên Nhi đã sụt sùi khóc:

– Hoa Vương hay là cho muội đi cùng.

Hoa Vương, ngồi trên xe chòm người về trước vuốt nhẹ gương mặt Liên Nhi, lau đi nước mắt giọng chẳng đủ hơi:

– Bọn họ thiếu nàng việc lớn sẽ hỏng, hãy ở lại Hoa Cung. Ta biết cách chăm sóc mình.

Liên Nhi gật nhẹ đầu nước mắt vỡ òa. Hạ Huyền ôm lấy Liên Nhi vào lòng, cố ngăn dòng lệ:

– Hoa Vương yên tâm. Mọi chuyện ở Hoa Cung đã có bọn muội lo liệu. Hoa Vương hãy làm việc mà người vẫn muốn làm.

– Ta tin các muội làm được.

Nói xong Hoa Vương bước vào trong xe, phủ tấm màn xuống che kín cửa xe. Tuy là Kiếm Trung không phản đối việc di chuyển bằng xe ngựa nữa, nhưng như thế Thục Quyên phải làm sao? Ngộ nhỡ khi chàng quay về không kịp thì chàng phải ân hận suốt đời. Nhưng chàng cũng đã hứa đưa hoa Vương đi cùng. Mà thân thể Hoa Vương lại yếu như thế làm sao cưỡi ngựa. Những suy nghĩ của chàng đã hiện qua đôi chân mày bị Hoa Linh nhìn thấy:

– Triệu công tử có vẫn đề gì sao?

– Tại hạ không có vấn đề gì chỉ sợ đi bằng xe ngựa không kịp về cứu Thực Quyên.

– Ngươi yên tâm dù cho nương tử của ngươi có chết đi mang chôn Hoa Vương bọn ta vẫn có thể cứu sống lại – Hạt Linh lạnh lùng trả lời.

Kiếm Trung đang lo lắng vạn phần nghe Hạt Linh nói thế trong lòng càng thêm tức giận. Sao có cái lý như thế ở trên đời? Chết rồi vẫn cứu sống lại được? Lời nói khoa trương như thế cũng có thể nói ra? Hoa Linh biết trong lời nói của Hạt Linh có phần quá đáng. Sợ rằng vì câu nói này mà Kiếm Trung không chăm sóc tốt cho Hoa Vương. Hoa Vương lại vừa thay độc, cơ thể vô cùng yếu nhược, nếu xảy ra chuyện gì không thể chống đỡ nổi. Nàng liếc Hạt Linh một cái rồi nói đỡ lời nhằm xoa dịu Kiếm Trung:

– Ý của Hạt Linh tỷ là công tử cứ yên tâm. Việc chậm trễ hai ba ngày không thành vấn đề. Như lời công tử kể thì Thục Quyên cô nương chỉ trúng độc bạch tầm mà thôi. Hoa Vương đến nơi ắc có cách cứu chữa. Công tử cứ yên tâm.

Kiếm Trung nghe Hoa Linh nói có phần an tâm. Trông bốn vị cô nương được xưng là tứ trụ, người chàng có thể tin chỉ có thể là Hoa Linh. Hạt linh lạnh lùng, có phần tà độc. Hạ Huyền chàng gần như không tiếp xúc nên chẳng biết nhiều. Liên Nhi rất dịu dàng nhưng nàng lại không có định kiến dễ bị người khác tác động. Duy chỉ có Hoa Linh tính tình khẳng khái, có chút mạnh mẽ, tuy là nhi nữ nhưng lại có khí phách của nam nhi. Hơn nữa, hai ngày qua lúc chàng buộc phải dùng máu của Hoa Vương để giải độc, đau đớn vô cùng cũng là Hoa Linh vận công giúp chàng khống chế độc, làm dịu những cơn đau. Có thể nói ở Hoa Cung chỉ có nàng là tốt với chàng mà thôi.

– Được ta tin lời cô nương. Đa ta các cô nương đã giúp đỡ và giữ đúng lời hứa. Tại hạ xin cáo từ.

Kiếm Trung dứt lời vội lên xe ngựa, thúc ngựa đi về hướng Trung Sơn. Chàng thì muốn thức ngựa chạy thật nhanh nhưng lại sợ kẻ trong xe không chịu nổi. Chẳng biết làm thế nào thì trong xe vọng ra tiếng của Hoa Vương

– Cứ cho ngựa đi nhanh ta không sao

Kiếm Trung vốn chẳng ưa cái kẻ tự gọi mình Hoa Vương kia. Đối với chàng nàng là kẻ không biết giữ lễ tiết, mưu kế đa đoan, gian trá và tà ác. Hơn hết, nàng dường như có thể đọc được ý nghĩ trong đầu chàng khiến chàng không hề thoải mái khi ở cạnh. Kiếm Trung đánh mạnh roi vào mông ngựa cho nó chạy nhanh hơn. Chàng vẫn suy nghĩ về kẻ ở trong xe. Chàng chẳng mải may nghi ngờ đây là một vở kịch do hoa Vương dựng ra để làm chậm việc cứu người. Chàng chỉ lo lắng liệu nàng có thể duy trì sức khỏe ổn định để đến được Trung Sơn. Cuối cùng chàng cũng thoát được những suy nghĩ về nàng khi chàng bắt đầu lo lăng cho Thục Quyên, liệu nàng có trụ được đến khi chàng về.

Trời vừa ngã chiều thì xe ngựa đến một trấn nhỏ. Kiếm Trung cho xe dừng lại ở một tửu lầu có thể gọi là lớn nhất trấn. Chàng gõ nhẹ vào thành xe gọi Hoa Vương:

– Hoa Vương dậy đi. Chúng ta đến quán trọ rồi, vào trong ăn uống rồi nghĩ ngơi một chút.

– Chẳng phải ngươi đang vội sao – giọng Hoa Vương vọng ra từ phía trong xe vẫn còn yếu ớt. Ta chẳng cần ăn gì, ngươi muốn ăn thì mua lương khô vừa đi vừa ăn.

– Nhưng từ giờ đến sáng sẽ không có quán trọ nào để dừng lại nữa.

– Vậy thì ngủ ngoài trời, ở trong quán trọ ta cũng không quen.

– Hoa Vương thật sự không muốn ăn gì?

– Cho ta ít nước là được.

– Vậy Hoa Vương đợi ta một lát.

Nói xong chàng xuống xe ngựa, vào trong quán trọ mua một ít lương không và thêm nước vào những chiếc túi da rồi quay lại xe ngựa tiếp tục lên đường. Chàng vẫn chưa yên tâm lại hỏi:

– Hoa Vương không ăn có ổn không? Ta thấy…

– Sao hôm nay ngươi lại nói nhiều như Liên Nhi vậy – nàng cắt ngang lời của Kiếm Trung với vẻ gắt gỏng.

Bất chợt Kiếm Trung cũng tự hỏi mình câu tương tự.

Trời nhá nhen tối, xe ngựa vừa đến khu rừng dưới chân núi Bình Sơn. Kiếm Trung cho xe ngựa dừng lại, nghĩ ngơi tại đây. Chàng xuống ngựa đi tìm một ít cành khô đốt một đóng lửa lớn. Đêm trong rừng thật sự rất lạnh.

– Tới đầu rồi – Hoa Vương hỏi vọng ra từ trong xe.

– Sắp đến Bình Sơn.

– Bình sơn?

– Phải, trưa mai chúng ta sẽ đến Thiên Thành, chiều sẽ qua Hương Giang. Đi thêm một ngày đường nữa sẽ đến Trung Sơn.

– Thiên Thành – giọng Hoa Vương bỗng trầm xuống, như có một cái gì buồn lắm.

– Hoa Vương không sao chứ?

– Ta không sao. Ngươi có thấy hộp gỗ màu đỏ ở đâu không mang vào cho ta.

Kiếm Trung không trả lời đi thẳng đến chiếc hộp lớn đặt phía sau xe ngựa. Chàng cũng chẳng hỏi trong hộp đỏ là cái gì, cứ lấy mang vào đưa cho Hoa Vương. Chàng đi đến cạnh xe gõ nhẹ vào thành xe:

– Hộp đỏ này phải không?

Hoa Vương vén màn cửa xe sang một bên. Nàng đã tháo những thứ che chắn rườm rà lúc sáng. Trên gương mặt chỉ còn che hờ một chiếc khăn mỏng manh.

– Phải rồi – Hoa Vương nhẹ cười

Chẳng thể thấy rõ nụ cười của nàng có ý gì qua chiếc khăn che mặt đó. Nàng mở hộp lấy ra một chiếc chén ngọc, một cây kim, một chiếc khăn thêu hoa. Nàng chích vào đầu nhón tay nhỏ vài giọt máu vào chén rồi đưa cho Kiếm Trung.

– Pha với nước mà uống.

– Ta vẫn chịu được. Hoa Vương không khỏe không cần phải làm thế – Kiếm Trung vẫn sợ việc dùng máu của Hoa Vương để giải độc sẽ gây nguy hại đến Hoa Vương. Chàng vốn chẳng muốn làm điều này chút nào.

– Thuốc giải không thể bỏ dù chỉ một ngày. Ngươi không muốn cống sức của ta bỏ đi uổng phí chứ?

Ánh mắt của Hoa Vương vô cùng kiên định khiến Kiếm Trung không thể nói thêm gì. Chàng cầm lấy chén máu ra ngồi dưới một góc cây lớn. Chàng pha chúng với một ít nước rồi châu mày ngưng thở uống cạn. Máu độc đi đến đâu cơ thể chàng cảm nhận cơn đau đến đấy. Khi máu đi một vòng qua cơ thể chàng, từng cơn đau dữ dội bắt đầu kéo đến. Chàng chẳng biết mình chống chọi nổi với cơn đau khủng khiếp này hay không. Cơn đau càng lúc càng dữ dội thì chợt dịu đi một cách rõ rệt. Chàng cố xoay người nhìn lại kẻ phía sau nhưng chẳng thể đủ sức. Chàng muốn nói với Hoa Vương không cần vì chàng mà hao tổn công lực nhưng chàng không thể. Cơn đau trong cơ thể chàng luôn chiến thắng cái lý trí và lòng tự trọng của một đại hiệp. Chàng chỉ biết ngồi yên tiếp nhận nội lực từ Hoa Vương, để cho Hoa Vương giúp chàng khống chế độc. Nhưng chàng lại chẳng tập trung vận công. Trong đầu chàng hiện ra một viễn cảnh vô cùng kinh khủng tiếp sau đó là hình ảnh của quá khứ, một quá đầy bi thương và máu. Cả người chàng run lên bần bật, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Chàng vẫy vùng trong đau đớn. Nỗi đau thể xác đã dịu nhưng nỗi đau của tâm hồn vô cùng mạnh mẽ. Trong cơ thể chàng bỗng sinh ra một nguồn lực cực mạnh chống lại nội lực của Hoa Vương, đánh bật Hoa Vương văng ra xa. Nàng loạng choạng lùi vài bước rồi điều tức lại nội lực trong cơ thể. Hoa Vương nhìn Kiếm Trung quằn quại trong đau đớn và sợ hãi, nàng càng kiên quyết phải khống chế nguồn lực kì lạ và độc chất trong người chàng. Nàng vận toàn bộ nội lực trong cơ thể truyền qua người Kiếm Trung, tìm cách trấn an chàng:

– Nếu ngươi không khống chế được chính mình cả ta và ngươi sẽ chết

Chết, Hoa Vương vì chàng mà chết. Không phải vì chàng mất máu hay hao tổn công lực đến chết mà vì những ý nghĩ điên dại của chàng mà chết. Quá khứ lại lập lại. Lại có người vì chàng mà hi sinh. Những suy nghĩ ấy hiện ra trong đầu chàng, giúp chàng bình tĩnh trở lại. Nếu chàng không khể khống chế chính mình chàng sẽ hối hận. Kiếm Trung bắt đầu cảm nhận lại nguồn nội lực mà Hoa Vương chuyển qua, dùng nó mà khống chế độc chất, giảm bớt đau đớn. Độc chất trong người chàng đã được khống chế, Hoa Vương cũng thu hồi nội lực. Nàng đã hao phí quá nhiều, cơ thể chẳng còn đứng vững. Cả người Hoa Vương như chiếc lá rơi xuống. Kiếm Trung vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hoa Vương ngã gục dưới đất vội vàng chạy đến đỡ nàng lên. Cả người chàng ướt đẫm mồ hôi, môi vẫn còn động chút máu. Hoa Vương nhìn cái kẻ đang đỡ đôi chân mày châu lại trách mắng nhưng không có vẻ gì là tức giận

– Ngươi muốn giết ta?

– Ta xin lỗi, ta…

– Không tính toán với ngươi, đỡ ta về xe – nàng chẳng thèm nghe giải thích bởi nàng hiểu Kiếm Trung cũng có một quá khứ tồi tệ như nàng.

Kiếm Trung cũng chẳng giải thích thêm. Quá khứ chỉ nên để mình chàng chịu đựng. Chàng nhẹ nhàng nhấc nàng lên khỏi mặt đất, đi đến bên xe ngựa. Chàng đặt nàng ngồi lên xe. Chàng vẫn cảm thấy có lỗi, lời nói cò phần dè dặt:

– Ta không cố ý…

– Lần nữa là ta sẽ giết ngươi – nàng dọa nhưng lại cười

– Được. Giờ hoa Vương nghĩ ngơi đi.

Nàng gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn vào trong xe. Chiếc màn chưa kịp phủ xuống nàng đã vội quay trở ra:

– Ta hơi mệt có thể ngủ rất lâu. Đến Thiên Thành cũng đừng gọi ta. Khi ta khỏe hơn ta sẽ tự ra ngoài. Nếu đến tối mai ta vẫn chưa dậy thì phải gọi biết chưa.

– Ta biết rồi. Hoa Vương nghĩ ngơi đi.

Khi Hoa Vương đã yên vị trong xe, Kiếm Trung mới quay lại gốc cây cố thiu thỉu ngủ. Lòng chàng chợt nhói lên, chàng oán trách chính mình. Hoa Vương nằm cuộn tròn trong tấm chăn lớn được chuẩn bị sẵn trong xe ngựa. Nàng chẳng thể ngủ. Hình ảnh lúc đó của Kiếm Trung cứ ám lấy nàng. Nó khiến nàng nhớ đến những ngày đau đớn đã qua. Nàng nắm chặt cánh tay trái của mình. Cánh tay mịn màng chẳng còn vết sẹo nào dù là nhỏ nhất. Nhưng nó vẫn đau, vẫn tồn tại một vết thương không xóa được, cũng như quá khứ.

Đông Tàn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN