Nữ Sát Thủ!!! Máu Lạnh!!!
Chương 7: Kẻ phá hoại là Sana!
“Em biết không? Trên thiên đường có 16 thiên thần: 6 thiên thần đang ăn uống, 5 thiên thần đang chơi đùa, 4 thiên thần đang nói chuyện, một thiên thần đang ngủ. Thiên thần đang ngủ là em đó! Dậy đi em ơi! Buổi sáng vui vẻ em nhé!”
——Bốp——
Tội nghiệp chiếc đồng hồ báo thức tuổi đời ngắn ngủi bị nó không thương tiếc mà ném vào tường do lời báo thức “Sến” như con hến. Nào là thiên thần đang ăn, đang chơi, rồi đang ngủ. Tào lao thấy bà….
Nhỏ từ ngoài định bước vào gọi nó đi học liền nghe tiếng đổ vỡ trong phòng. Không cam tâm! Nó có còn là con người không vậy? Một năm trước, vui vui vẻ vẻ, đặt lời báo thức sến súa như vậy! Còn bây giờ thì thẳng tay cho bay vào tường. Nhỏ lầm lầm bầm bầm nghĩ ngợi…:
– Sau khi bị “troai” phản bội: đập nát một cái điện thoại, ném bể 12 cái đồng hồ, gạt tay làm vỡ 26 cái lọ hoa, đá tan 7 cái tivi, làm rơi 9 cái ly thủy tinh, để phế liệu rinh mất 8 cái nồi, bãi rác ngồi xơi hai bộ sofa…… Hôm nay trở về…. chẳng phải nhà mình phá sản luôn sao???
Nghĩ đi nghĩ lại, nhỏ hoàn hồn xông vô, hét lớn:
– Thi ơi! Mày định phá….
Trống trơn! Nó không còn nằm trên giường!!!
– Vy!!! Mày bớt ồn cho tao nhờ!!!
– Đâu có! Tao sợ mày phá nhà nên tao vô ngăn thôi.
Nhỏ bình thản nói. Nhìn quanh ngoại trừ cái đồng hồ vỡ vụn nằm bẹp dưới sàn thì không bị hư hại gì nữa.
– May thật! Không thiệt hại gì nhiều…
Nó trong bộ đồng phục trường mới bước ra từ toilet, chỉnh chỉnh lại cổ áo.
– Thi! Mày đẹp quá!
Trong chiếc áo trắng tay ngắn bó sát người kết hợp với váy sọc caro cao hơn đầu gối hòa quyện với cái nơ sọc caro đỏ trên cổ áo đem lại một con người hoàn mỹ.
– À! Vy! Mày kêu thợ sửa lại cái vòi nước, tấm gương cùng bồn rửa mặt nha.
Nó một mặt chỉnh chu quần áo, một mặt nói.
– Chi vậy???
Nhỏ ngu ngơ. Một niềm bất an trào đến…
– Hư rồi!!!
Một câu nói đơn giản thôi làm nhỏ xám mặt. Chạy vào trong, trước mắt là một đống hoang tàn. Gương vỡ vụn, vòi nước gãy đôi, bồn rửa mặt yên vị dưới sàn, nước chảy lên láng. Nhỏ vỗ mạnh vào trán mình.
– Haizzzz…. lần này tao phá sản rồi!
——-Vài phút sau——
Nó bước ra với vẻ mặt lạnh lùng còn nhỏ bước ra với vẻ mặt sám hối. Không phải sám hối việc chọc giận nó mà là vô tình để “kẻ phá hoại” vào nhà.
Hắn anh, nhỏ và nó cùng ở chung một căn biệt thự. Biệt thự trong tách biệt….
Sở dĩ căn biệt thự này tách biệt với thế giới bên ngoài là do một phần lạnh lùng của nó. Một phần còn lại là do nhiều người ở đây đã vô tình thấy những vũng máu rải rác khắp căn nhà. Mỗi đêm đều có một cô gái mặc váy đỏ đứng ngoài lang cang. Tay cầm một thanh kiếm Nhật đang đỏ máu. Họ cho rằng đó là bóng ma. Những hình ảnh đó cứ ám ảnh họ không dứt. Vì tính mạng nên họ và gia đình đã bỏ đi.
Nhưng đâu ai biết rằng, bóng ma áo đỏ cầm kiếm đó là nó. Chiếc váy đỏ đó là chiếc váy mà ngày nó mặc để đi gặp anh – người yêu của nó vào một năm trước. Tưởng như được yêu thương, vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng không ngờ…. Chính mắt nó thấy anh ta tay trong tay tình tứ với người con gái khác. Lòng thù hận bắt đầu trỗi dậy trong nó. Nó định giết cô ta nhưng bất thành. Thay vì cô ta là kẻ chết nhưng kẻ chết lại là nó. Bị chính cô ta ám sát. Nó bị trúng một viên đạn vào vai phải, suýt mất mạng. Được hắn – bang chủ bang “Áo Đen” cứu. Nhưng nó chỉ biết hắn là người cứu chứ không phải là một bang chủ danh tiếng.
Trong thời gian đó, nó đã tìm anh ta để có một lời giải thích nhưng chỉ là vô vọng. anh không còn bên nói nữa. Nó hận anh, nó hận tất cả. Nó muốn lấy đi hạnh phúc của người khác để cho họ cảm nhận được nỗi đau khắc khoải từ trong tim của nó. Để họ biết thế nào là đau thương, thế nào là tuyệt vọng.
Trở về thực tại, cả 4 đi ra cổng định đi học, nhưng….
– Ê, Thi! Cổng khóa rồi!!!
– Ừk!
Nó thản nhiên trả lời. Hắn hai tay cho vào túi, dựa lưng vào tường, nói:
– Hôm qua, ai giữ chìa khóa?
– Bảo vệ!
Nhỏ hồn nhiên đáp lại.
– Vậy bảo vệ đâu?
Anh với vẻ mặt ngây ngô, không biết gì. Nhỏ một tay cầm gương, một tay chải chải mái tóc của mình. Nhẹ nhàng từ tốn, phát ra ngôn ngữ:
– Chết rồi!
– Sao lại chết?
Anh vẫn với vẻ mặt ngây ngô, đôi khi đan xen ngây thơ. Nhỏ liếc liếc nhìn nó, nói:
– Bị “quỷ Satan” giết!
—–Phập—–
Nó bước tới, ghim thẳng vào mông nhỏ một cái ám khí rồi nói với giọng băng lãnh:
– Mày nói đúng nên tao thưởng.
Nhỏ hít hà, lấy tay rút cây kim “ám khí” ra.
– Cái này mà là thưởng hả?
– Vậy mày muốn sao?
Nó xòe bàn tay trái ra… Ôi không! Khoảng hai mươi mấy cây kim trong tay nó. Khẽ xòe bàn tay phải, mười mấy cây kim tẩm độc rắn Runi trong tay.
Rắn Runi là một loại rắn độc và vô cùng quý hiếm. Khi bị trúng độc, máu của nạn nhân sẽ rất tốt vì tích lũy được tinh túy của độc rắn. Nhưng tim sẽ bị đen lại trong vài phút do chất độc phát tán rồi chết.
– Thi à! Tao không muốn có quà đâu! Tao sợ rồi!
– À! Tao định tặng mày đống kim này để ám sát đối phương nhưng mày không nhận…. Chậc! Tiếc thật!
What The Hell! Kim có độc rắn Runi! Nhỏ rất muốn có nha… nhưng vừa rồi không chịu phần thưởng nên….
—–Roẹt—–
Nó xoay tay, các cây kìm được dẹp vào trong tay áo. Hắn nhìn cái cổng cao mà khẽ nuốt nước bọt.
– Làm sao bây giờ?
—–Xèo—–
Cánh cổng bị ăn mòn mất một mảng lớn. Mà nguyên do là lọ chứa loại axit mạnh trên tay nó. nó vừa hất 1 ít axit vào cánh cổng kia. Nhỏ nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh.
-” Đây là cánh cổng thứ 11 bị axit ăn mòn bởi tay nó.”
Nhỏ khóc âm thầm tiếc nuối….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!