Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết
Chương 5: Manh mối
TÔI GIẬT MÌNH trước phản ứng quyết liệt của Susie. Chẳng nhẽ chị cũng là nạn nhân của kẻ phá hoại bí sao? Phải chăng tôi đã quá vội vàng khi xếp vụ này vào loại chỉ là chuyện bực mình giữa những người láng giềng với nhau?
“Đợi chút,” tôi nói nhanh, phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của Ned. “Gần đây chị đã gặp chuyện gì khó chịu liên quan đến bí phải không?”
Susie thở dài, hất món tóc thẳng đen dài của mình ra phía sau. “Ai da da, xin lỗi nhé, Nancy,” chị nói. “Hôm nay là một ngày dài, quả thật có một phần nguyên nhân liên quan đến bí đấy, em tin nổi không?”
“Ý chị là sao?” đầu óc tôi đang chạy đua, tưởng tượng ra một âm mưu khổng lồ muốn phá hoại hết bí nơi này. Thế nhưng tôi cố xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình để lắng nghe câu trả lời của Susie. Tốt hơn hết là nên giữ một tâm trí khoáng đạt và làm việc dựa trên các sự kiện thực tế, chứ không được nhảy vội đến kết luận.
“Tất cả bắt đầu vào giờ ăn trưa hôm qua, trong khi chị đang viết thực đơn bữa tối cho vài ngày tới,” Susie chỉ tay về phía cái bảng thực đơn trên quầy. “Chị vừa mới viết đến món bí ngòi thì Bradley Geffington bước vào. Mấy đứa biết ông ấy mà, đúng không? ông ấy điều hành ngân hàng kế bên đó.”
“Dĩ nhiên biết ạ,” tôi nói, Ned cũng gật đầu, dù câu hỏi của Susie có thể chỉ là để hỏi vậy thôi. Trong một thị trấn nhỏ bé như River Heights này, hiển nhiên mọi người đều biết nhau chứ.
“Ông Bradley thường đến đây ăn trưa,” Susie tì người lên bàn, tiếp tục. “Thật ra, ông ấy thường nghỉ sớm để đến đây ăn trưa trước khi tiệm đông khách, và trước khi hết món bánh quy phô mai.”
Ned mỉm cười tán thường, gật gù. Bánh quy phô mai của Susie quả là thần kỳ.
“Hôm qua ông Bradley đến hơi muộn hơn thường lệ. Tiệm lúc đó đã đông khách nên ông ấy phải đứng gần quầy để tìm bàn trống, ông ấy thấy việc chị đang làm, chị vừa nói đấy, chị đang viết bảng thực đơn và mới viết tới món bánh bí rán thôi. Thế mà ông ấy cứ làm như chị viết là sẽ phục vụ món sóc còn sống với sốt a-xít không bằng!” Trông Susie có vẻ bực mình khi nhớ lại những gì đã xảy ra.
“Ông Bradley bắt đầu nguyền rủa. Mới đầu chị cứ tưởng ông ấy giận vì không còn bàn trống hay sao đó, nhưng ông ấy cứ nói mãi bí này bí nọ. Mãi đến giờ chị vẫn chẳng hiểu gì cả vì một lát sau đó ông Harold Safer chủ tiệm phô mai cũng bước vào. Hai người bắt đầu cãi nhau ầm ĩ cho tới khi chị e rằng một trong hai người sắp sửa đánh nhau. Thế là chị phải buộc họ ra khỏi tiệm chứ không sẽ làm khách hàng sợ bỏ chạy hết.”
“Lạ quá,” Ned nhận xét. “Em cứ tưởng hai người đó khá thân với nhau chứ. Họ sống sát vách nhau mà.”
Tôi phải thừa nhận là có điều gì đó kỳ lạ trong những gì Susie vừa nói. Tại sao chú Safer không nhắc gì đến việc đã đụng độ ông Geffington khi nói chuyện với tôi lúc nãy? Đơn giản là chú ấy quên, hay cố ý giấu?
“Chưa hết đâu,” Susie tiếp tục. “Mấy tiếng sau, chị vẫn còn đang cố nghĩ xem mấy chuyện đó là sao thì một phụ nữ nào đấy mà chị không biết – nói giọng Pháp – bước vào. Tối mai chị ta có tổ chức tiệc tùng gì đấy nên muốn đặt một số bánh nướng của chị. Khi thấy có món bánh bí rán trên thực đơn là chị ta bắt đầu làm nhảm gì đó về courgettes và vườn tược, rồi nhất quyết mua hết tất cả số bánh bí rán mà chị có thể làm lúc đó.” Susie nhún vai. “Chị đã nói là đến tối mai thì mấy cái bánh có thể hơi cũ rồi đấy, nhưng chị ta vẫn cương quyết muốn mua ngay.”
“Đó là Simone Valinkofsky,” tôi nói với Simone, Ned lại liếc nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. “Chị ấy vừa mua lại căn hộ của nhà Peterson, trên đường Bluff.”
“Chà, chị nghĩ là món bí ngòi rán khá phổ biến, vì ngay sau khi chị kia đi về với toàn bộ số bánh bí của chị thì ba, bốn khách hàng khác bước vào cũng đòi bánh bí. Kinh như họ nghe từ những người ăn món đó hồi trưa. Và đỉnh điểm của mọi việc là mấy đứa con nít chạy long nhong đến ngó nghiêng thực đơn và la ó rằng bánh bí rán ăn thấy ớn! Kinh khủng nhất là hai anh em sinh đôi Callahan ồn ào cùng với thằng nhóc Owen bạn tụi nó. Ba đứa quậy phá cho tới khi bị mẹ lôi cổ về mà chẳng mua món gì hết.” Chị thở dài. “Chị biết, than phiền thế này nghe có vẻ ngốc nghếch, nhưng cả cái thị trấn này giống như là đột nhiên phát dở hơi vì món bí ngòi ấy.”
“Em hoàn toàn đồng ý,” tôi nín thở lầm bầm, dù phải cố nín cười trước câu chuyện về mấy đứa con nít ghét món bí của chị Susie.
Sau một tràng chỉ trích, có vẻ như Susie đã thấy đỡ hơn. “Gì thì gì, giờ cũng chẳng còn cái bánh bí rán nào đâu,” chị nói với Ned và tôi. Nhưng tôi nay có món enchiladas[8] ngon tuyệt vời, nếu nói chị đánh giá thì là vậy đó.”
[8] Món bánh cuộn, có nhân, ăn kèm tương ớt, xuất xứ từ Mexico.
“Tuyệt lắm! Cho tụi em hai phần nhé,” Ned nói, liếc nhìn tôi. Tôi gật đầu, và Susie chạy vội về phía nhà bếp.
Tôi khẽ gõ gõ ngón tay lên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào tầng trên cùng của kệ sách đối diện, dù tôi thật sự chẳng quan tâm gì những hàng sách về chăm sóc vật nuôi và thú cưng đó. Tôi đang nghĩ về vụ án bí ngòi. Những điều chị Susie vừa nói có liên quan gì đến vụ phá hoại bí không nhỉ, hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi? Tôi vẫn chưa chắc lắm, dù giác quan thứ sáu của tôi lại đã bắt đầu trỗi dậy.
Bất chợt tôi để ý thấy Ned đang chăm chú nhìn mình, miệng nở nụ cười kiên nhẫn quen thuộc.
“Vậy em sẽ kể anh nghe có chuyện gì đang diễn ra chứ?” anh hỏi, lém lỉnh nhướng nhướng mày. “Hay anh phải đợi đọc nó trên báo như mọi người khác ở River Heights?”
Tôi cười khúc khích. “Em xin lỗi. Đầu óc em đang phải làm việc quá sức đây. Tin hay không tùy anh, nhưng chiều nay có đến hai vụ xảy ra.”
Tôi kể cho Ned nghe thật nhanh về kẻ phá hoại bí và về vụ trộm ở nhà Simone. Ned lắng nghe chăm chú, không nói gì nhiều cho tới khi tôi kể xong. Rồi anh ngả người ra sau ghế.
“Lạ nhỉ,” anh nói. “Em có giả thuyết nào về thủ phạm của cả hai vụ này chưa?”
“À, bây giờ vụ bí ngòi đột nhiên như có rất nhiều manh mối vì mọi người đều đang nói về nó, nhưng không ai có động cơ thực sự cả,” tôi đáp. “Còn vụ quả trứng Faberge lại có động cơ rất rõ ràng, vì quả trứng ấy ắt hẳn rất có giá, thế nhưng lại chẳng có manh mối nào hết. Thật ra hầu như bất cứ ai trong thị trấn này đều có thể phạm một trong hai tội đó. Cửa nhà chị Simone mở toang khi quả trứng bị mất, và dĩ nhiên, vườn nhà bác Geffington cũng không hẳn là một pháo đài được canh gác chặt chẽ. Trong cả hai vụ, vấn đề nằm ở chỗ canh đúng lúc.”
“Ý hay,” Ned nói. “Nhưng canh đúng lúc rất khó. Thậm chí là ngay giữa đêm, người ta vẫn có thể bất chợt nhìn ra cửa sổ và trông thấy kẻ đang đập phá rau củ trong vườn. Và tên trộm trứng còn chịu rủi ro nhiều hơn khi dám lẻn vào nhà ngay giữa ban ngày ban mặt. Bất kỳ lúc nào cũng có thể có người quay ra và bắt gặp hắn mà.”
“Phải. Thật ra, theo mấy anh chàng Pháp thì chuyện ấy suýt nữa đã xảy ra rồi.” Tôi nhíu mày. Trong những điều Ned vừa nói có gì đấy làm tôi phải nghĩ về một việc khác. “Trừ phi, dĩ nhiên rồi, kẻ đó biết rõ mọi người đang ở đâu. Hoặc hắn không hề lo việc bị bắt gặp trong nhà.”
“Ý em là sao?” Ned nghịch nghịch cái nĩa, gõ nhẹ nó lên ly của mình. “Em cho rằng đó là một vụ trộm từ bên trong sao?” Ned không mê các vụ bí ẩn giống như tôi, nhưng anh có thừa thông minh để theo kịp mỗi khi tôi đặt ra các giả thuyết.
“Có thể lắm chứ,” tôi nói. “Mấy anh chàng đó chưa bao giờ nói là tất cả đều quay về cùng một lúc từ chuyến đi dạo quanh xóm. Thật ra, họ đã nói gì đó về việc vài người trong nhóm đã về nhà trước – Jacques và René, hình như thế – trong khi hai người kia vẫn ở ngoài. Và dĩ nhiên, tất cả đều gặp Simone ở nhà, theo như những gì họ thuật lại.” Thật khó tin nỗi Simone thông minh, dễ thương và thân thiện nhường ấy lại là kẻ trộm. Nhưng những việc kỳ lạ đã xảy ra. Nếu quả trứng được bảo hiểm, chị ấy sẽ được một số tiền lớn đền bù thiệt hại.
“Tất nhiên, vẫn có khả năng một kẻ bên ngoài thấy có cơ hội và lập tức ra tay,” Ned nhận xét. “Dù sao, có vẻ như em cần nói chuyện thêm với Simone và mấy anh chàng kia.”
“Hẳn rồi,” tôi đồng ý. “Em vẫn chưa thể xác định được, nhưng việc các bạn của Pierre lại cùng xuất hiện một hay hai tiếng đồng hồ trước khi quả trứng bị mất thì đúng là sự trùng hợp quá kỳ cục. Em mừng là mình sẽ có cơ hội nói chuyện và quan sát họ trong buổi tiệc tối mai.”
“Tiệc gì?” Ned lặp lại. Tôi quên chưa cho anh biết về buổi tiệc đó.
Dù vậy, trước khi tôi kịp nói gì thì một giọng khác đã cất lên, ngay sau vai bên phải tôi.
“Tiệc á? Tiệc nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!