Nữ Thần Báo Tử (Tập 1: Đoạt Hồn)
Chương 19
Anh Nash tỏ ra lúng túng bên cạnh tôi, còn tôi chỉ biết cúi mặt nhìn chăm chăm xuống thảm, trong khi bố đảo mắt nhìn quanh phòng khách, tránh không nhìn vào mắt hai đứa tụi tôi, cho tới khi tâm trạng bố đã ổn định lại. Sau đó bố thở dài và đưa một tay lên lau nước mắt.
Uầy. Bố đã khóc thật. Tôi không biết phải làm gì với một ông bố đang khóc cả. Đến với một ông bố bình thường tôi con không biết phải làm thế nào nữa là.
“Ừm… có ai đói không ạ? Từ trưa tới giờ con chưa được cái gì vào bụng.”
“Anh cũng thế.” Anh Nash hưởng ứng và tôi biết thừa là anh ấy chỉ đang cố giúp tôi phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong căn phòng này mà thôi. Hoặc cũng có thể là anh ấy đang đói thật.
“Mỳ ống và phô-mai được không ạ?” Tôi đứng dậy đi vào bếp trước cả khi nhận được sự gật đầu ủng hộ của anh Nash. Bố và anh đi theo tôi vào trong bếp, nơi tôi mở tủ lấy ra một túi mỳ ống, sửa soạn nấu bữa tối.
Tôi đã nghĩ rằng mình đã sẵn sàng. Rằng tôi có thể đối mặt với bất kỳ chuyện gì bố sắp nói ra. Nhưng sự thật là tôi không thể ngồi im và nhìn bố khóc. Tôi cần phải tìm cái gì đó cho tay có việc để làm, trong khi trái tim tôi đang như muốn vỡ ra thành trăm mảnh.
“Con biết nấu ăn à?” Bố có vẻ bất ngờ khi thấy tôi lấy nồi đặt lên bếp và mở tủ lấy một tảng phô-mai Velveeta trên ngăn đồ ăn của bác Brendon.
“Chỉ món mỳ ống thôi ạ. Bác Brendon đã dạy con làm.” Và bác ấy còn dạy tôi cách thỉnh thoảng giấu mấy gói sô-cô-la ra đằng sau hộp tóp mỡ của bác ý, thứ mà bác Val sẽ không bao giờ động tới, kể cả trong những cơn điên cuồng thanh lọc đồ ăn vặt ra khỏi tủ lạnh.
Bố ngồi xuống ghế, tiếp tục quan sát tôi bật bếp và rắc muối vào nồi nước luộc mỳ. Anh Nash ngồi cách bố hai ghế, hai tay đang khoanh lại trên bàn.
“Thế con muốn biết chuyện gì trước nào?” Bố nhìn tôi bóc gói phô-mai và đặt lên thớt.
Tôi nhún vai, mở ngăn kéo lấy dao. “Con nghĩ con đã đón nhận khá ổn cái vụ bean sidhe, nhờ anh Nash” – bố khẽ rụt người lại và tôi bỗng cảm thấy có lỗi khi tỏ ra dửng dưng như thế trước nỗ lực muốn sửa sai của bố – “Nhưng tại sao bác Val lại nói con đang sống bằng thời gian đi mượn ạ? Bác ý nói như vậy nghĩa là sao?”
Lần này thì mặt bố đanh lại như vừa bị tôi tát một cái vào mặt. Rõ ràng là bố đang chờ đợi một câu hỏi khác cơ – câu hỏi mang tính hướng dẫn kỹ thuật, đại loại như là Làm thế nào để trở thành một bean sidhe.
Bố tôi thở dài và đột nhiên trông mặt đầy mệt mỏi. “Đó là một câu chuyện dài, Kaylee ạ. Và là chuyện mà bố muốn nói riêng với con.”
“Không” – tôi kiên quyết lắc đầu, và xé toạc gói mỳ ống ra – “Bố đã bay nửa vòng Trái Đất để tới đây bởi vì bố nợ con một lời giải thích.” – Đấy là còn chưa kể một lời xin lỗi nữa – “Và con muốn được nghe ngay bây giờ.”
Bố nhướn lông mày tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó bố nhăn mặt nói. “Giọng điệu của con nghe giống y như mẹ.”
Hiển nhiên tôi phải kế thừa cái xương sống ấy từ ai đó chứ. “Dù đó là chuyện gì đi chăng nữa thì con tin chắc là mẹ cũng sẽ muốn bố kể cho con nghe.”
Giờ thì trông bố sốc toàn tập, như thể vừa bị ăn một cú đấm trời giáng vào mặt. “Bố cũng không biết nữa. Nhưng có lẽ con nói đúng. Con được quyền phải biết sự thật.” Bố nhắm nghiền mắt lại, thu hết can đảm để nói ra những lời sau đây.
“Mọi chuyện bắt đầu từ cái đêm con bị chết.”
CHƯƠNG 19
“CÁI GÌ CƠ Ạ?” – tôi bóp chặt lấy miếng phô-mai trên thớt, mạch máu ở cổ tôi giật mạnh đến nỗi tôi tưởng chừng như cổ họng mình sắp nổ tung ra tới nơi rồi – “Ý bố muốn
nói là cái đêm mẹ con mất á?”
Bố tôi gật đầu. “Mẹ con cũng đã mất đêm hôm đó. Nhưng con là người đi trước.”
“Ôi…” – anh Nash hết nhìn bố lại quay qua nhìn tôi – “Kaylee đã từng chết thật ạ?”
Bố tôi thở dài. “Chuyện xảy ra vào một đêm tháng Hai, năm con 3 tuổi. Hầu hết mọi con đường đều bị đóng băng, ở Texas rất hiếm khi có mùa Đông, vì thế mọi người thường không biết phải xử lý ra sao trong những ngày thời tiết xấu như vậy. Bao gồm cả bố.”
“Hồi trước con đã được nghe chuyện này rồi” – tôi thả mỳ ống vào trong nồi nước đang sôi sùng sục và khói bốc lên vào mặt tôi nóng rẫy – “Bố đang lái xe thì bị một cái xe khác va phải do đường quá trơn. Con bị gãy tay và chân phải còn mẹ thì qua đời.”
Bố tôi đau khổ gật đầu, sau đó nuốt nước bọt đầy khó nhọc rồi nói tiếp. “Cả nhà mình đang trên đường tới nhà bác Brendon để dự sinh nhật chị Sophie. Mẹ con đã can bố không nên đi vì thời tiết bên ngoài quá xấu nhưng bố cứ khăng khăng là không sao. Hơn nữa, nhà bác cũng không quá xa với nhà mình, và chị họ của con rất thích chơi với con. Tất cả đều là lỗi của bố.”
“Chuyện đã xảy ra thế nào ạ?” Tôi thậm chí còn chẳng buồn chùi cái tay đang dính đầy phô-mai của mình.
Bố tôi chớp chớp mắt, như để ngăn không cho nước mắt trào ra. “Trên đường đột nhiên xuất hiện một con hươu. Bố không hề phóng nhanh nhưng vì đường khi đó quá trơn, và con hươu lại quá to. Bố đã bẻ ngoặt tay lái để tránh nó làm xe nhà mình trượt đi trên mặt đường, và bị một cái xe đang đi từ hướng ngược lại đâm vào. Toàn bộ băng ghế sau, chỗ con ngồi, bị đâm nát bét.”
Tôi nhắm chặt mắt lại, tay vịn vào bệ bếp để giữ thăng bằng. Không. Mẹ tôi đã chết trong cái tai nạn đó, không phải tôi. Tôi chỉ bị thương nặng thôi, nhưng vẫn sống.
Tôi chính là bằng chứng sống của điều đó!
Tôi mở mắt ra và nhìn thẳng về phía bố. “Bố ơi, con còn nhớ mang máng chuyện đã xảy ra mà. Con đã phải nằm viện nhiều tuần liền và bó bột một tay, một chân. Con vẫn còn giữ mấy bức ảnh hồi đó. Nhưng con đã sống đấy chứ. Bố nhìn xem này?” – tôi nhoài người chìa hai tay ra huơ huơ trước mặt bố để chứng minh – “Vậy rút cuộc chuyện gì đã xảy ra? Các nhân viên cứu hộ đã cứu con sống lại ạ?”
Sự thật đang hiện ra lờ mờ, như một đám mây đen khổng lồ, trong đầu tôi. Tôi gần như có thể nhìn thấy nó, nhưng lại không muốn tập trung vào nó. Tôi đã từ chối không muốn thừa nhận sự thật về một cơn bão đang sắp ập tới, cho tới khi nó trút xuống đầu tôi những cơn mưa câu trả lời lạnh lùng và tàn nhẫn mà tôi đã từng nghĩ rằng mình muốn được biết.
Bây giờ tôi không còn muốn biết nữa.
Nhưng bố tôi chỉ đau đớn lắc đầu. “Họ đã không đến kịp. Người lái chiếc xe đâm vào xe chúng ta là một bác sỹ, nhưng vợ ông ấy cũng đang bị thương ở đầu và vì thế ông phải cấp cứu cho vợ. Lúc ông ấy chạy tới giúp nhà mình thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Không đâu.” Tôi khuấy cái muỗng mạnh tới nỗi nước trong nồi bắn tung toé ra bếp, tạo thành các tiếng xèo xèo, nổ lép bép.
Anh Nash nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, không hiểu anh ấy đã đứng dậy đi ra chỗ tôi từ lúc nào. “Em đã chết, Kaylee, em biết đó là sự thật mà.”
Bố tôi gật đầu và khi bố nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt âm thầm lăn dài trên má bố. “Bố đã phải chui qua cái cửa bên tay lái chính và lôi toàn bộ ghế ra ngoài. Khi bố bế được con lên thì con đã không còn cử động nữa, tay phải và chân phải con mềm oặt ra” – tôi như bị hút vào những vòng xoáy bi thương trong mắt bố – “Bố bế con trên tay như bế một em bé và con chỉ mở to mắt nhìn bố. Và rồi mẹ con bò được ra khỏi xe, nắm lấy bàn tay con lành lặn của con. Mẹ đang khóc nức nở và không thể thốt lên được lời nào. Và bố đã nhìn thấy sự thật trên nét mặt mẹ. Bố biết bố mẹ sắp sửa mất con.”
Tôi đứng im như tượng, sợ rằng chỉ cần tôi cử động một chút thôi bố sẽ dừng lại không kể tiếp. Nhưng còn sợ hơn nữa cái sự thật mà tôi đã đang lờ mờ đoán được ra. Một phần trong tôi muốn bố dừng lại. “Con đã trút hơi thở cuối cùng ngay bên vệ đường đêm hôm đó, tóc vẫn còn dính đầy tuyết.”
“Thế thì tại sao giờ con vẫn còn ở đây?” – tôi hỏi, nhưng gần như đã biết trước câu trả lời – “Khi đó số con đã tận đúng không bố?” – tôi gạt vòi nước và để tay dưới làn nước ấm kỳ cọ chỗ phô-mai đang dính nhoe nhoét giữa các kẽ tay – Con đã đến số phải chết nhưng bố mẹ đã đưa con quay trở lại ”
“Đúng vậy” – nước mắt tiếp tục rơi lã chã trên má bố – “Bố mẹ không thể chấp nhận được nỗi đau quá lớn ấy. Mẹ đã cất tiếng hát cho con, và đó là khúc hát đẹp nhất mà bố từng được nghe. Bố gần như không thể nhìn thấy gì xung quanh mình bởi nước mắt trên mặt bố đã làm nhòe đi hết mọi thứ. Nhưng rồi bố nhìn thấy con. Linh hồn của con. Như một làn khói trắng bé nhỏ lơ lửng giữa trời đêm. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Bố không thể để con đi như vậy được.”
Tôi tắt vòi nước và lau tay vào cái khăn khô gần đó. Sau đó tôi chống hai tay xuống bàn, nhoài hẳn người về phía bố và hỏi. “Bố kể cho con biết chuyện đó đã xảy ra như thế nào đi.”
Lần này thì bố không còn ngập ngừng nữa. “Bố bắt mẹ nhìn vào mặt bố để chắc chắn là mẹ hiểu được những gì bố sắp nói. Bố bảo mẹ hãy cố gắng níu giữ lấy con và bố sẽ đưa con quay trở lại. Mẹ con vẫn đang khóc, nhưng đã gật đầu, và tiếp tục cất tiếng hát. Sau đó bố dẫn dắt linh hồn con quay trở lại với cơ thể nhỏ bé kia của con. Rồi con chớp mắt nhìn bố. Và con đã cất tiếng hát, bằng chính cái hơi thở đầu tiên mà con có.”
“Con… đã hát á?”
“Khúc hát linh hồn” – bố giơ hai tay lên ấn chặt vào mắt, như để ngăn dòng lệ đang chảy chứa chan trên mặt nhưng dường như không mấy hiệu quả – “Bố cứ nghĩ khúc hát ấy dành ình. Con cần mẹ hơn cần bố và bố đã sẵn sàng để ra đi. Nhưng khi bố đang đứng đó bế con trên tay, thần chết đã hiện thân ngay trước mặt bố.”
“Hắn để cho chú nhìn thấy hắn ạ?” – anh Nash ngạc nhiên hỏi. Tôi gần như quên bẵng đi mất là anh ấy đang đứng cạnh mình.
Bố tôi gật dầu. “Hắn đứng trên vệ cỏ ven đường, nhìn bố và mỉm cười đầy nham hiểm, như thể hắn biết bố đang nghĩ gì. Bố nói với hắn rằng bố đã sẵn sàng ra đi. Và bố trao con ẹ, trong khi con vẫn đang cất tiếng hát thánh thót như một chú chim non. Bố đã cảm thấy vô cùng thanh thản, khi nghĩ rằng âm thanh cuối cùng bố được nghe chính là khúc hát linh hồn con dành cho bố” – bố dừng lại một lúc để kiềm chế cơn xúc động – “Nhưng đáng ra bố phải đoán ra được khi không thấy mẹ con cất tiếng hát cùng con.”
Tôi cứ đứng đơ người ra như vậy nhìn chăm chăm về phía bố, không còn nhớ gì về bữa tối đang sôi sùng sục trên bếp đằng sau lưng.
“Tên khốn đó đã bắt mẹ con đi để thay thế”- cả cái bàn rung rinh trước cú đấm đầy giận dữ của bố xuống mặt bàn – “Hắn chỉ tia mắt sang nhìn Darby một cái và mẹ con đổ sụp xuống. Bố đã phải lao tới chộp lấy con, trước khi con rơi xuống đất, sau cú ngã của mẹ.”
“Kaylee, thở đi em” – anh Nash xoa xoa lưng tôi và nói. Có vẻ như trong suốt cả câu chuyện của bố, tôi đã không hề thở và chỉ nhận ra điều đó khi được anh Nash nhắc.
“Mẹ đã phải chết vì con đúng không ạ?” – tôi nắm chặt tay lại, móng tay in hằn trong lòng bàn tay.
“Không. Con gái ơi, không phải đâu” – bố tôi lập tức nhoài người ra phía trước, nhìn vào mắt tôi – “Mẹ chết bởi vì bố” – bố nắm lấy tay tôi và nhất quyết không chịu buông ra, mặc dù tôi đã cố giật ra bằng được – “Bởi vì bố cứ nhất quyết lái xe trong thời tiết xấu như thế. Bởi vì bố bẻ quặt tay lái để tránh con hươu. Bởi vì bố không đủ mạnh để buộc hắn đưa bố đi thay mẹ. Mọi chuyện đều không phải là lỗi của con.”
Dù bây giờ bố có nói gì đi chăng nữa cũng không thể khiến tôi cảm thấy khá hơn. Đáng ra người chết là tôi, và bởi vì tôi không chết nên mẹ mới phải chết. Ngay cả nếu không phải là mẹ thì cũng là bố. Hoặc một ai đó khác trên chiếc xe còn lại. Nói tóm lại là tôi vẫn sống, trong khi đáng ra phải chết, còn mẹ tôi là người phải trả giá.
“Vậy là… thời gian đi mượn…” – theo thói quen, tôi đưa tay tắt bếp và ngâm cái nồi vào chậu nước mát – “Con đang sống bằng thời gian đi mượn của mẹ đúng không bố? Ý của bác Val là như vậy đúng không ạ?”
“Ừ” – bố buông tay tôi ra và ngồi lại xuống ghế – ‘”Con sẽsống cho tới khi thời gian của mẹ kết thúc. Nhưng conkhông phải lo. Bố chắc chắn là mẹ con có một cuộc đời rấtdài.”
Và khi ấy tôi đã oà khóc.
Tôi vẫn kiềm chế được cho tới lúc đó, bởi nỗi đau buồn của tôi đang bị che phủ bởi mặc cảm tội lỗi là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ. Nhưng khi nghĩ về cuộc đời vẫn còn rất dài của mẹ… Điều đó khiến tôi không thể cầm lòng được.
Anh Nash hắng giọng hỏi. “Bác ấy đã biết trước những nguy cơ có thể xảy ra đúng không, bác Cavanaugh?” – ánh mắt anh nhìn bố tôi đầy hy vọng – “Mẹ của Kaylee biết bản thân mình đang làm gì đúng không ạ?”
“Tất nhiên rồi” – bố tôi gật đầu khẳng định – “Mẹ con sẵn sàng trả giá cho việc làm của mình, bằng không mẹ đã không cất tiếng hát linh hồn cho con. Bố chỉ… ước rằng cũng có thể cứu được cả mẹ con. Đáng ra người chết nên là bố mới phải. Nhưng buổi tối hôm đó, bố đã đánh mất cả hai mẹ con con. Bố không bao giờ thực sự có lại được con, đúng không Kaylee?”
Tôi đưa tay lên quệt nước mắt. Phải công nhận càng ngày tôi càng giỏi trong việc kiềm chế cảm xúc của mình. “Con vẫn luôn ở đây mà bố” – tôi đặt cái rổ vào trong bồn rửa và dốc nguyên cả nồi mỳ vào đó cho ráo nước, sau đó tôi quẳng cái nồi đánh rầm xuống bệ bếp – “Chính bố mới là người bỏ đi.”
“Bố cần phải đi” – bố tôi lắc đầu và thở dài – “Ít ra bố đã nghĩ là mình cần phải làm như vậy. Gã thần chết đó lại đi săn lùng con một lần nữa, Kaylee ạ. Hắn đã rất tức tối khi bố mẹ cứu sống con. Mặc dù đã bắt mẹ con đi, nhưng hắn vẫn quay trở lại tìm con chỉ hai đêm sau đó. Bố đã không thể biết được chuyện này nếu bà nội không từ Ai-len bay sang thăm con. Trong suốt thời gian con nằm viện, bà gần như chỉ ở trong bệnh viện, luôn cùng với bố túc trực bên cạnh con. Và bà đã có linh cảm về cái chết của con.”
“Khoan đã, vậy là đáng nhẽ ra con lại phải chết lần nữa à?” – hai tay tôi run bắn lên.
“Không” – bố lắc đầu quầy quậy – “Không. Bố mẹ đã khiến thần chết nổi giận khi quyết định cứu sống con. Hắn quay lại bắt con chỉ vì thù hằn mà thôi. Mẹ con không hề bị thương trong vụ tai nạn và con đang sống bằng thời gian đi mượn của mẹ, không thể có chuyện mẹ con phải chết chỉ sau con có hai ngày được. Vì thế khi hắn mò tới tìm con lần thứ hai, bố đã chủ động gọi hắn ra.”
“Thế hắn có hiện thân không ạ?” – anh Nash hởi.
Bố tôi gật đầu. “Hắn đúng là một tên quỷ nhỏ kiêu căng và hợm hĩnh.”
“Rồi chuyện gì đã xảy ra ạ?”
“Bố đã đấm cho hắn một trận.”
Trong một giây, cả tôi và anh Nash lặng ngưòi nhìn bố. “Bố dám đấm thần chết ý ạ?” Tay tôi buông thõng sang hai bên.
“Ừ” – bố tủm tỉm cười làm tôi cũng nhoẻn miệng cười theo. Tôi không còn nhớ lần cuối cùng tôi thấy bố cười là khi nào nữa – “Làm gãy cả mũi hắn.”
“Chuyện đó có thể xảy ra ý ạ?” Tôi quay sang hỏi anh Nash, dù gì anh ấy cũng từng giao du vói anh Tod.
“Được chứ. Bọn họ không thể bị giết thôi nhưng vẫn biết đau.”
“Và anh biết chuyện đó là vì…?” Tôi hỏi nhưng đã biết thừa câu trả lời là gì.
Anh Nash nhe răng cười. “Anh Tod và anh không phải lúc nào cũng hợp nhau.” – nhưng rồi anh quay sang nhìn bố tôi, mặt lại đầy nghiêm trọng –“Tại sao gã thần chết đó lại tìm Kaylee lần thứ hai ạ?”
“Bác cũng không biết, nhưng bác đã rất lo là hắn sẽ lặp lại điều đó lần nữa” – bố dừng lại, nụ cười khi nãy đã nhường chỗ ột cái nhìn đầy nuối tiếc – “Bố đã gửi con đến nhà bác Brendon để giữ cho con được an toàn. Bố đã lo rằng nếu bố vẫn tiếp tục ở bên cạnh con, hắn sẽ còn quay lại tìm con. Vì thế bố đã gửi con đi xa. Bố xin lỗi, Kaylee.”
“Con hiểu.” Tôi vẫn chưa hẳn là đã chấp nhận lời xin lỗi của bố, nhưng sự thành tâm trong câu chuyện của bố đã có tác động không nhỏ tới tôi. Tôi đổ lại rổ mỳ ống đã ráo nước vào trong nồi cùng hai vốc phô-mai thái vuông. Sau đó tôi bật bếp để lửa riu riu và thêm muối, một ít sữa và một thìa đầy bơ thực vật ít calo của bác Val.
Tôi vừa đảo mỳ vừa hỏi bố. “Bố định ở lại bao lâu ạ?”
“Tới chừng nào con còn cần bố ở đây.”
Có cái gì đó trong giọng nói của bố khiến tôi phải ngẩng đầu lên. Liệu điều bố vừa nói có giống như những gì tôi đang nghĩ không?
“Thế còn công việc của bố?”
Bố nhún vai. “Bố có thể tìm việc ở đây mà. Hoặc nếu con thích, con có thể quay về Ai-len với bố. Chắc chắn ông bà nội sẽ rất vui khi được gặp con.”
Tôi vẫn chưa hề gặp lại ông bà sau cái lần cuối cùng gặp bố, và tôi cũng chưa bao giờ được ra nước ngoài. Nhưng…
Tôi quay sang nhìn anh Nash. Khi anh thấy tôi đang nhìn anh, anh liền gật đầu. Nhưng tôi đâu dễ bị lừa. Anh ấy không hề muốn tôi đi, và như thế là đủ đối với tôi.
“Nếu có dịp con cũng muốn được tới thăm Ai-len một lần, nhưng con sống ở đây, bố ạ” – tôi rắc thêm một ít hạt tiêu vào trong nồi và tiếp tục khuấy – “Con không muốn rời khỏi đây” – sự thất vọng đang hiện rõ trên gương mặt bố khiến tôi cảm thấy áy náy vô cùng — “Nhưng ta có thể ở lại đây. Nếu bố muốn.”
“Bố…”
Tôi đã hy vọng sẽ được nghe câu trả lời đồng ý của bố. Rằng bố đang cân nhắc về một ngôi nhà dành cho hai bố con tôi, hy vọng nó sẽ không quá xa nhà anh Nash nhưng thật xa khỏi nhà chị Sophie và những thói đỏng đảnh của chị ta. Có điều, tôi sẽ không bao giờ biết được bố định nói gì khi ấy, bởi trước khi bố kịp nói hết câu thì cánh cửa trước đã bật mở và tiếng chị Sophie rền rĩ kêu lên.
“Ai để mấy cái túi dở hơi này trước cửa thế?”
Tôi ngoái cổ nhìn qua vai anh Nash đầy thích thú. Bà chị họ của tôi có vẻ như vừa bị vấp phải mấy cái vali của bố và giờ đang lồm cồm bò trên sàn. Tôi bật cười ầm lên, nhưng ngay khi ánh mắt tôi bắt gặp chị Sophie, bao nỗi thích thú vừa rồi lập tức bị rút cạn khỏi cơ thể tôi, để lại trong tôi một nỗi trống trải và lạnh lẽo đến rợn người. Khuôn mặt chị ấy đang bị bóng tối che phủ, toàn thân chị ấy tối tới mức tôi gần như không thể nhìn ra, mặc dù đèn phòng vẫn đang mở sáng choang.
Thẩn chết đã chọn được nạn nhân tiếp theo.
Chị Sophie sắp phải chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!