Nữ Thần Báo Tử (Tập 4: Sự Trỗi Dậy Của Ác Mộng)
Chương 21
Chương 21
Tôi choàng tỉnh dậy lúc 2 giờ 24 phút ngày sáng thứ ba. Có cái gì đó trên gối của tôi, cách mặt tôi vài phân. Theo phản xạ, tôi ngồi bật dậy, với tay bật đèn ngủ. Đó là một tờ giấy nhắn màu tím, lấy từ bàn học của tôi.
Mạch máu trong người tôi như muốn đóng băng, khi tôi đọc những dòng chữ trên tờ giấy nhắn.
Bốn chữ. Cùng với hàng ngàn khả năng có thể xảy ra.
Tỉnh dậy đi nào.
Không có chữ ký và chữ viết trông cũng rất lạ, kiểu chữ hoa văn thời xưa.
Lão Avari đã quay lại. Và lão ta muốn đùa giỡn với tôi.
Chỉ tới khi ấy tôi mới nhận ra rằng mọi thứ xung quanh tôi im lặng như tờ. Không có tiếng ngáy, cũng không có tiếng sột soạt trở mình trên ghế sô-pha.
Tôi chới với trong nỗi hoảng loạn của chính mình, vội vã xỏ vào cái quần bò của ngày hôm trước, và lao thẳng ra ngoài phòng khách – để rồi điếng người khi phát hiện ra cái ghế bành của bố trống trơn, chăn và gối đang nằm chỏng chơ trên sàn nhà. Alec đã biến mất.
Tôi chạy vội tới chỗ ghế sô-pha và thấy nó cũng trống trơn. Mặt tôi cắt không còn giọt máu, kinh hãi trước ý nghĩ rằng bố tôi cũng đã biến mất… cho tới khi tôi nhận ra có cái gì đó đang chuyển động trong bóng tối giữa cái ghế và cái bàn nước. Ơn Chúa, bố tôi vẫn còn thở.
Tôi cuống cuồng đẩy cái bàn ra và với tay bật công tắc đèn ở gần đó. Tôi quỳ xuống bên cạnh bố, hai tay bố đang bị còng ra đằng sau, máu chảy ròng ròng ở một bên thái dương.
Lão Avari đã tìm thấy chùm chìa khoá. Lão ta đã nhập vào bố tôi trong khi ngủ và đi lấy chìa khóa giải thoát cho Alec, sau đó còng tay bố tôi lại. Hẳn là bố tôi đã tỉnh dậy sau khi lão Avari nhập vào người Alec – chứ không tự dưng sao hắn phải đánh bố tôi? Vậy mà tôi đã ngủ không biết gì.
Và giờ một người vô tội nữa sắp phải chết, chỉ vì tôi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Tôi biết đó không hoàn toàn là lỗi của tôi nhưng tôi vẫn không thể không trách bản thân, bởi vì tôi đã không ngăn được lão ta lại. Một lần nữa.
Nhưng có thể tôi sẽ bắt được lão ta. Những người khác chẳng phải đều đã chết ở trường đó sao?
Sau khi đã chắc là bố không sao, tôi lấy áo khoác và chìa khóa xe ô tô rồi lao ra cửa trước, nơi tôi tái mặt khi nhìn thấy tờ giấy nhắn màu tím thứ hai dán trên cửa. Vẫn là nét chữ cổ đó.
Cùng đi một chuyến.
Nếu đây là một câu đố thì quả là dở tệ. Bởi tôi thừa biết lão ta đang đi đâu đó. Có lẽ là để giết một ai đó. Nhưng nếu thế thì tại sao còn nảy ra cái trò đố chữ này?
Lão ta sẽ không làm như vậy, nếu không phải mục đích của lão là dày vò tôi để tận hưởng nỗi đau đớn của tôi. Suy ra lão ta đang nhắm vào một người có liên quan đến tôi. Và lão ta đang phải đi bộ. Theo đó, tôi đã rút ngắn được danh sách những người có khả năng sẽ là nạn nhân tiếp theo của gã tà ma.
Tuy nhiên, cái danh sách ấy vẫn còn trên dưới chục cái tên mà tôi thì không có thời gian để kiểm tra từng người một.
Tôi vội vã chui vào trong xe và cắm chìa khóa vào ổ. Phải tới khi đã yên vị trên ghế, tôi mới nhận ra có một tờ giấy nhắn nữa được dán trên vô-lăng. Vẫn là bốn chữ, cùng màu mực, cùng nét chữ với hai tờ giấy trước đó.
Dắt cô ấy sang.
Lắp ráp chúng lại, nghe giống một bài thơ con cóc hơn là một câu đố.
Tỉnh dậy đi nào.
Cùng đi một chuyến.
Dắt cô ấy sang.
Emma.
Không, khoan đã. Có lẽ nào là Sophie? Bà chị họ và cô bạn gái thân nhất của tôi là hai cô gái duy nhất mà tôi biết là lão Avari có thể tìm ra. Tôi nắm chặt lấy cái vô-lăng đầy căm phẫn. Emma là chỗ dựa tinh thần của tôi trong tất cả mọi chuyện. Chị Sophie là người thân, là máu mủ của tôi. Tôi không thể mất cả hai người đó. Nhưng tôi cũng không thể cứu cả hai cùng một lúc; nhà họ chỉ cách nhà tôi vài phút chạy xe nhưng lại ở hai hướng ngược hẳn nhau.
Vừa hận lão Avari vừa lo sợ cho tính mạng của bà chị họ và cô bạn thân, tôi vội vàng gạt sang số lùi cho xe lùi ra khỏi sân rồi bấm điện thoại.
Anh Nash bắt máy ở hồi chuông thứ ba.
“A lô?” Anh uể oải trả lời. Rõ ràng là tôi đã phá ngang giấc ngủ của anh.
“Dậy đi, anh Nash. Em cần anh giúp.” Tôi nhấn ga cho xe vượt đèn đỏ ở ngã tư đầu tiên, không một chút do dự bởi tôi hiểu rằng chẳng ai lại đi ra đường lúc 2 rưỡi sáng như thế này, ngoài tôi.
“Kaylee? Em đang lái xe đấy à?”
“Vâng. Anh giúp em gọi điện cho chị Sophie xem chị ấy có sao không nhé!” Với tính cách của Sophie, chị ấy sẽ chẳng thèm bắt máy nếu nhìn thấy số của tôi, nhất là lại vào lúc nửa đêm như thế này.
“Lão Avari à?”
“Lão ta đã tìm thấy chìa khóa còng, đánh bố em bất tỉnh và để lại cho em một câu đố rất ngu xuẩn. Em cần phải tìm ra cô gái trong câu đố đó là ai. Giờ em đang trên đường đến nhà Emma để xem cậu ấy có sao không. Anh gọi giúp em cho chị Sophie nhé!”
“Ừ. Anh gọi xong sẽ gọi lại ngay cho em.”
Hai phút sau tôi dừng lại trước cửa nhà Emma, sau khi đã vi phạm tất cả các quy định về tốc độ và an toàn khi lái xe. Có hai cái xe ở ngoài sân và một xe ở vệ đường và tôi nhận ra cả ba cái đó. Một cái của Emma, một cái của mẹ cậu ấy và cái còn lại của một trong hai chị lớn. Không có dấu hiệu gì của Alec, hay lão Avari hay bất kỳ thế lực ma quỷ nào khác.
Tôi đóng cửa xe thật nhẹ nhàng rồi đứng quan sát nhà Emma lại một lượt nữa cho chắc ăn. Các phòng phía trước đều tắt đèn tối om trừ cái đèn ngoài sân lúc nào cũng bật. Tôi không có chìa khóa nên không thể vào bên trong mà không làm mọi người thức giấc. Và lão Avari cũng vậy, trừ phi Alec có khả năng đi xuyên tường mà tôi không biết.
Tôi rón rén đi qua sân trước và bước lên thềm nhà, thận trọng đặt tay vào núm cửa. Nếu giờ cửa không khóa có nghĩa là lão Avari đã đến trước tôi một bước. Nhưng không có nghĩa là nếu cửa khóa thì có thể yên tâm – bởi vì lão ta hoàn toàn có thể lẻn vào qua cửa sau hoặc cửa sổ.
Tôi nín thở vặn núm cửa và cánh cửa từ từ mở ra.
Ôi, không!
Tôi đi vào trong nhà, máu trong người chảy nhanh tới nỗi mắt tôi hoa hết cả lên, và phải khó khăn lắm tôi mới giữ được thăng bằng để bước tiếp. Tôi lần theo ánh đèn lờ mờ trong phòng khách đi về phía cuối hành lang và nhìn thấy một dải ánh sáng màu vàng nhạt phát ra từ khe cửa căn phòng thứ hai bên phải. Phòng của Emma.
Tôi nhích từng bước tới sát cửa phòng và ghé tai nghe vào bên trong. Có tiếng ai đó đang lầm rầm nói chuyện. Một giọng nam và một giọng nữ.
Tôi hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm xô mạnh cánh cửa ra. Để rồi đứng ngẩn tò te ở bậu cửa, vừa ngạc nhiên vừa bối rối trước những gì đang diễn ra trong phòng.
Emma đang ngồi trên giường trong bộ pajama in hình vịt Tweety, mái tóc vàng được búi lại thành một búi sau gáy, còn Alec đang ngồi trên cái ghế xoay ở chỗ bàn học. Cả hai đều không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
“Cậu đến rồi à?” – Emma vẫy tay gọi tôi vào bên trong – “Đóng cửa lại không mẹ mình thức giấc bây giờ.”
Hoang mang và nghi ngờ – đó là cảm xúc lúc này của tôi và tôi khép cửa lại nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cái núm cửa. Tôi cần phải chắc chắn là mình được an toàn đã. Tôi nheo mắt quan sát Alec từ đầu tới chân, tìm xem có dấu hiệu nào chứng tỏ anh ta không phải là… chính mình không. “Xe đạp đầu tiên của tôi có màu gì?” Tôi hỏi và Emma cười phá lên.
“Hai người đúng là bị ám ảnh bởi cái trò chơi đấy rồi!”
Nhưng Alec hiểu đó không phải là một trò chơi. “Màu trắng với ruy băng đỏ.” Giờ tôi có thể yên tâm hơn một chút rồi.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Tôi cau mày và tiến sâu hơn vào trong phòng. Ngay cả giờ anh ta là Alec thật nhưng anh ta đã là lão Avari lúc viết những mẩu giấy nhắn đó và rời khỏi nhà tôi. Tôi cứ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Anh ta đã giải thích những chuyện này với Emma như thế nào?
Nhưng trước khi hai người họ có thể trả lời, điện thoại của tôi đổ chuông. Tôi vội vàng nghe máy ngay khi nhìn thấy số của anh Nash. “Chị họ của em không phải là người của buổi sáng.” – Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh đã nói trước – “Nhưng nói chung là cô ta vẫn ổn.”
“Cám ơn anh. Em cũng tìm thấy Alec rồi. Cả anh ta và Emma đều ổn. Anh có thể chạy qua nhà em và… tìm hộ em cái chìa khóa được không?” – Nếu không, tôi cũng không hiểu làm sao tháo được mấy cái còng trên người bố tôi – “Nếu bố tỉnh dậy, hãy bảo với bố là mấy phút nữa em sẽ về ngay, và em vẫn ổn.”
“Ừ, lát gặp em nhé.”
Tôi gập điện thoại lại và cất vào trong túi, sau đó ngẩng đầu lên và thấy Emma đang nhìn tôi chằm chằm.
“Alec tới kiểm tra xem tình hình thế nào.” – Cậu ấy trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi – “Anh ấy bảo cậu đang đi ngay sau anh ấy, hóa ra đúng thế thật. Anh ấy còn mua cả kem nữa đấy.” – Tôi nhìn theo ngón tay của cô bạn thân và thấy hộp kem sô-cô-la và hai cái thìa trên bàn. Không cần nhìn cũng biết đó chính là hộp kem cậu ấy bỏ lại trong tủ lạnh ở nhà tôi hôm trước – “Mình cũng nói luôn để cậu biết, Kay ạ, nếu cậu định đánh thức mình vào giữa đêm và lấy lý do là vì sự an toàn của chính mình, nhưng lại từ chối không ình biết mình đang gặp nguy hiểm gì, thì mang kem theo là một cách tốt nhất để làm dịu đi sự khó chịu vì bị ngủ dở mắt của mình.”
“Hử?” Trong trạng thái thiếu ngủ trầm trọng và triền miên như thế này, không thể trách được phản ứng lề mề của bộ não tôi.
Alec ngả người ra sau ghế. “Emma, em có thể lấy thêm một cái thìa nữa được không?”
Emma cau mày, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Alec. “Nếu có chuyện gì hai người không muốn tôi biết, chỉ cần nói thằng “Emma có một số chuyện bọn anh không muốn em biết”.”
Alec mỉm cười và tôi có thể thấy cô bạn thân của mình ngay lập tức mủi lòng khi được anh chú ý. “Emma có một số chuyện bọn anh không muốn em biết. Và chúng ta thực sự cần thêm một cái thìa nữa.”
Emma thở dài nhưng vẫn đứng dậy. “Hai người thì thào nhanh lên đấy.” Nói rồi cô nàng lững thững đi ra ngoài hành lang.
“Giấy nhắn dán đầy nhà tôi và trong xe của tôi.” – Tôi hạ giọng nói, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Emma đã đi xa hẳn – “Chuyện quái gì đã xảy ra thế?”
“Có vẻ như lão ta đã tìm thấy chìa khoá.” – Alec ngồi thẳng lưng trên ghế, trong khi tôi ngồi phịch xuống giường của Emma – “Tôi tỉnh dậy đã thấy đang ngồi ở đây rồi, một mình, và chỉ trước cô độ 10 phút. Sau đó thấy cô ấy đi vào với hai cái thìa trong tay. Rõ ràng là lão ta đã mang kem tới cho cô ta. Nhưng đến một thằng ngu cũng hiểu rằng đó không phải là mục đích chính của chuyến viếng thăm này.”
“Anh đã nói với Emma là tôi cũng sẽ tới đây à?”
Alec nhún vai. “Đâu có. Chắc là lão Avari thôi.”
“Vậy là lão ta để lại lời nhắn cho tôi và mang kem tới cho Emma.” – Tôi nhắm mắt lại, cố gắng chắp nối các sự việc lại với nhau, đầu đau như búa bổ – “Làm sao anh đuổi được lão ta ra?”
Alec lại nhún vai. “Tôi đâu có phải làm gì đâu.”
“Tức là lão ta đã tự bỏ đi…” – Tôi lẩm bẩm, đồng thời nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng của Emma đang tiến về phía chúng tôi – “Lão ta không hề có ý định giết cậu ấy. Lão ta chỉ đang chơi một trò chơi tâm lý bệnh hoạn.” Nhưng tại sao?
Emma quay trở lại về phòng trước khi Alec có thể lên tiếng. Kể cả nếu không có cậu ấy ở đây, tôi e rằng anh ta vẫn không thể đưa ra cho tôi một câu trả lời. Mặc dù đã sống bên cạnh gã tà ma ấy hơn ¼ thế kỷ, nhưng Alec không hiểu được cách suy nghĩ của lão ấy nhiều hơn tôi là mấy.
“Sao rồi?” – Emma hỏi, sau đó đưa cho tôi một cái thìa và ngồi xuống giường mở nắp hộp kem – “Rút cuộc thì đám mây mới nhất trên đường chân trời của sự tồn tại đáng thương này là gì?”
“Cậu có cần bi kịch hóa đến mức ấy không, Emma?” Tôi không thể không mỉm cười trước lối nói chuyện màu mè của cô bạn thân. Dường như chẳng có gì có thể khiến cậu ấy mất tinh thần cả. Kể cả khi biết chuyện bản thân đang gặp nguy hiểm bởi một thế lực huyền bí mà cậu ấy không bao giờ hiểu được.
“Nghe thơ đấy chứ. Anh thích thế.” Alec nói và tôi thề là mặt Emma đã đỏ ửng lên. Lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng ấy của Emma.
“Cậu không đáng thương, và cậu cũng không bị nguy hiểm gì.” – Không còn nữa… – “Bọn mình đã hơi lo lắng quá, nhưng giờ mọi chuyện qua rồi.”
“Có liên quan tới cái Cõi âm gì đó à?” – Nụ cười trên môi Emma nhạt dần. Cậu ấy biết trên đời này còn tồn tại một thế giới khác song song với thế giới chúng tôi đang sống và nơi đó đầy rẫy những nguy hiểm khó lường. Và hiểu rằng không nên hỏi sâu hơn về chúng, nếu muốn được an toàn. Chính nỗi sợ hãi đã giữ cho cậu ấy được an toàn cho tới bây giờ.
“Ừ, nhưng giờ mọi chuyện ổn rồi.” – Tôi đứng dậy và nhìn Alec – “Chúng ta đi được chưa?”
“Khoan đã!” Emma giơ cái thìa lên chặn lại – “Hai người ở lại và ăn kem đã chứ.”
“Emma, gần ba giờ sáng rồi.” Và tôi còn phải về xem bố tôi thế nào.
“Ê, hai người tự dưng dựng tôi dậy vào giữa đêm, trong khi đang ngủ ngon, giờ lại đùng đùng kéo đi hết là sao? Ít nhất cũng phải ngồi lại ăn với tôi mấy thìa kem chứ?”
Tôi không thể mạo hiểm để Alec lại và đi về một mình, vì thế tôi đành chiều lòng cô bạn thân ở lại thêm vài phút nữa.
Sau đó Alec và tôi về nhà, lau rửa vết thương trên đầu bố, trong khi anh Nash gọi điện ẹ anh ấy ở bệnh viện và nhờ mẹ bảo anh Tod tới sở cảnh sát kiếm thêm một cái chìa khóa khác.
Chúng tôi không thể tìm ra cái chìa khóa mà lão Avari đã lấy đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!