Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối)
Chương 03
Chương 3
Tôi đứng bật dậy nhanh đến nỗi cả căn phòng như quay cuồng trước mắt và đầu tôi như muốn nổ tung.
Không lẽ tôi sẽ rời bỏ thế gian theo cách này? Một cú đột quỵ ngay giữa phòng khách nhà mình, do quá căng thẳng vì biết mình sắp chết? Có khi nào chính việc biết mình sắp chết là nguyên nhân dẫn đến cái chết của tôi không nhỉ? Nêu vậy, liệu có thể coi đấy là lỗi của ông Levi không? Hay anh Tod? Hay bố tôi, vì đã để anh ấy nói với tôi?
Nhưng sự thật là việc lần này không phải lỗi của ai hết. Tôi đã sống vượt quá thời gian cho phép và cuối cùng vẫn bị cái chết tìm thấy. Không ai có thể đi ngược lại quy luật của cuộc sống mãi được. Tận sâu thẳm trong lòng, tôi hiểu được như thế nhưng tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là giậm chân thình thịch và hét lên thật to rằng: Thật bất công!
“Kaylee…?” Tod gọi, khi thấy tôi không trả lời bố.
Sáu ngày…
Không nói không rằng tôi đi thẳng vào trong phòng ngủ, kéo áo ra khỏi đầu, mà không hề nhớ gì tới chuyện phải đóng cửa. Cả bố và anh Tod đi theo tôi. Nhưng khi biết là tôi đang thay đồ, bố vội quay đầu rời khỏi phòng, và kéo theo anh Tod – nãy giờ đã hiện nguyên hình – ra ngoài hành lang.
“Kaylee, em nói gì đi chứ!” Anh ấy gọi với theo nhưng tôi không thể. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy lúc này là âm thanh của cơn hoảng loạn trong đầu, yêu cầu tôi hãy làm gì đó – bất cứ cái gì – để phân tán tâm trí của mình khỏi sự thật là tôi chỉ còn chưa đầy một tuần để sống.
Không có năm cuối cấp.
Tôi cởi quần đồng phục ra, thay vào chiếc quần jeans vắt ở đầu giường.
Không lễ tốt nghiệp.
Tôi mở ngăn kéo thứ hai của tủ quần áo và lục tìm chiếc áo phông màu xanh ưa thích của mình.
Không đại học.
Tôi mặc áo và vén hết tóc ra đằng sau, rồi xỏ chân vào đôi giày thể thao.
Không sự nghiệp. Không gia đình. Không gì hết, ngoài cái kết bi thảm đang chờ đợi tôi vào thứ năm tuần tới.
“Kaylee, con định đi đâu thế?” Bố tôi hỏi, lúc tôi đi ngang qua mặt bố và anh Tod ra phía cửa trước.
“Ra ngoài ạ.” – Tôi quay đầu lại nhìn hai người họ rồi với tay lấy chùm chìa khóa trên bệ tường. Sự hoang mang trên mặt bố khi ấy có lẽ cũng là sự phản chiếu tâm trạng của chính tôi – “Con xin lỗi. Con cần phải đi… Con không thể nghĩ về chuyện đó lúc này, nếu không chắc con sẽ phát điên mất. Và con không muốn tuần cuối cùng của đời mình lại bị nhốt trong bệnh viện tâm thần. Con đi một lát rồi về. Bố cho Styx ăn hộ con với nhé?”
Không đợi bố trả lòi, tôi mở cửa và đi thẳng ra xe. Vài phút sau, tôi cho xe lùi ra khỏi sân và thấy cả hai người họ đứng ngoài hiên, lặng lẽ nhìn theo tôi.
Không ai có thể chạy nhanh hơn cái chết. Cho dù có lái xe nhanh tới đâu, bạn cũng không thể vượt qua được những ý nghĩ về cái chết, một khi đã biết nó đang chờ bạn ở phía trước. Liệu đây có phải là cảm giác mà chị Addy dã trải qua? Cảm giác ngạt thở bởi chính cái ý nghĩ rằng sẽ nhanh thôi đó sẽ là hơi thở cuối cùng của mình?
Tôi cứ lái xe như vậy suốt gần bốn mươi phút, một cách vô định, nhạc trong xe được bật to hết cỡ với hy vọng có thể nhấn chìm mọi dòng suy nghĩ của bản thân. Nhưng xem ra vẫn không hiệu quả và tôi hiểu rằng cách duy nhất để không phải nghĩ tới vấn đề của mình chính là tập trung vào vấn đề của người khác.
Tôi ngẩng lên và thấy chỉ còn cách bệnh viện thành phố vài dãy nhà, như thể nãy giờ trong tiềm thức tôi vẫn biết mình đang đi đâu.
Nguyên cả dãy đầu tiên của bãi đỗ xe dành cho khách gần như trống không, bởi vì đã hết giờ thăm bệnh nhân. Cô y tá trực ở quầy cho tôi biết số phòng của Danica Sussman, nhưng không quên nhắc nhở là đã hết giờ thăm bệnh nhân. Tôi cám ơn cô rồi quay trở lại bãi đỗ xe và vòng ra phía cửa sau, nơi tôi bấm thang máy lên tầng 3.
Cả cái tầng 3 vắng teo, chỉ có một y tá ngồi trực ở quầy. Vì thế nhân lúc cô ta đứng dậy lấy cà phê, tôi đã tranh thủ lẻn vào. Phòng 324 nằm ngay ở góc hành lang, cách đó bốn phòng. Tôi ngập ngừng trước cửa phòng Danica mất một lúc, cố nhặt nhạnh nốt chút can đảm cuối cùng còn sót lại trong người. Tôi vẫn chưa biết trước tiên nên nói câu gì với cậu ấy để không tạo cảm giác mình là một đứa nhiều chuyện. Nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân ở góc hành lang, tôi cuống cuồng mở cửa bước vào trong.
Thử hỏi còn chuyên gì tồi tệ hơn có thể xảy ra? Việc tôi đứng nói ấp úng như một con dở hơi và bị tống ra khỏi phòng bệnh? Sự mất mặt đó giỏi lắm cũng chỉ tồn tại được sáu ngày là căng và sau đấy thì chẳng còn gì quan trọng nữa.
Phòng bệnh có mùi vô trùng và lạnh lẽo đến rùng mình. Đèn trong phòng tối om, ngoài một dải ánh sáng trên đầu giường. Danica đang ngủ, nằm nghiêng bên phải, mặt đối diện với tôi. Trông cậu ấy xanh xao và nhỏ bé bên dưới lớp chăn dày cộp. Cậu ấy còn quá trẻ để làm mẹ. Nhưng giờ thì chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Tôi cứ đứng im như vậy nhìn cậu ấy ngủ và ngẫm nghĩ về cuộc đời của cả hai chúng tôi. Ít nhất Danica đã làm một chuyện mà tôi chưa từng làm, và chuyện đó dẫn tới việc cậu ấy mang thai – lại là một trải nghiệm nữa tôi sẽ không bao giờ có được – và nếm trải nỗi mất mát mà tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu được.
Nhưng Danica sẽ sống. Và sau nay, cậu ấy sẽ vẫn còn cơ hội để có con lại, khi đã thấy sẵn sàng.
Còn tôi thì không. Tôi chẳng còn thời gian cho bất cứ chuyện gì nữa. Không còn những cái đầu tiên, chỉ còn một cái cuối cùng. Thời gian của tôi đã hết.
Tôi đang làm cái quái gì ở đây thế này? Tôi không thể giúp được gì cho Danica. Bố đứa bé là ai đâu phải là việc của tôi, kể cả nếu đó là một thầy giáo trong trường – giả sử lời Sabine nói là đúng – và thầy ấy không phải là con người. Tôi chỉ đang dùng Danica và các vấn đề của cậu ấy để phân tán sự tập trung của bản thân, và điều đó thật không công bằng với cả tôi và cậu ấy.
Tôi đang chuẩn bị mở cửa rời khỏi phòng thì nghe thấy tiếng gường cọt kẹt sau lưng.
“Chị không phải là y tá.”
Tôi từ từ quay người lại, đột nhiên thấy lo lắng vì không biết phải giải thích sao với cậu ấy về sự xuất hiện của mình. Mặc dù học cùng lớp nhưng Danica và tôi không chơi thân với nhau. Tôi cũng chẳng có kinh nghiệm hay lời khuyên nào để chia sẻ với cậu ấy trong trường hợp này. Tôi chỉ đang rình mò cậu ấy. Và giờ tôi đã bị bắt quả tang.
“Kaylee Cavanaugh?” Danica liếc mắt nhìn về phía tôi và tôi gật đầu.
“Ừ. Chào cậu.”
“Cậu đang làm gì ở đây thế?”
“Mình… đi thăm một người bạn và nhớ ra là cậu cũng nằm ở đây nên định ghé qua chơi vói cậu cho đỡ buồn.”
Cậu ấy không hề mỉm cười hay vẫy tay gọi tôi lại. “Giờ chẳng phải đã quá giờ thăm bệnh nhân rồi sao?”
Tôi nhún vai, đút hai tay vào túi, và từ từ bước tới chỗ Danica đang nằm. “Ừ, nhưng mình vẫn có thể ở lại cho tới khi bị nhắc nhở, nếu cậu muốn.”
Danica nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay đang xoắn xuýt vào nhau và tôi có linh cảm cậu ấy sẽ đuổi mình ra ngoài. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang ngấn lệ của cậu ấy, tôi chợt hiểu rằng có lẽ vấn đề của cậu ấy cũng khó khăn không kém gì mình. Mà có khi còn nặng nề hơn, bởi xét cho cùng thì vấn đề của tôi cũng chỉ còn sáu ngày nữa thôi là kết thúc. “Cũng được. Nếu cậu muốn.”
Tôi ngồi xuống cái ghế bành cạnh cửa sổ, nhưng cả hai vẫn tránh không nhìn vào mắt nhau bởi chẳng ai biết nên nói gì vào lúc này. Cuối cùng Danica thở dài và ấn nút cho đầu giường cao lên rồi quay mặt sang đối diện với tôi. “Mình đoán là mọi người đã bàn tán không ít về chuyện đã xảy ra?”
“Có thể nói trận thua ở trận tứ kết của đội bóng rổ nữ không còn là tin nóng nhất hiện nay nữa.”
Danica gật đầu chậm rãi. “Mọi người đã nói gì?”
“Giả thuyết hoang đường nhất mà mình được nghe là việc cậu sắp chết vì ung thư ruột.” – Tôi nhún vai – “Nhưng hầu hết đều nghĩ cậu đã bị sảy thai.” Điều tôi dám khẳng định là chính xác.
Danica giơ hai tay bưng lấy mặt khóc. “Mọi thứ rối tung hết cả lên…”
“Cuộc đời mình cũng là một mớ bòng bong, hỗn độn và rối rắm. Nhưng cậu sẽ thấy được an ủi khi biết anh Max vẫn đứng về phía cậu. Anh ấy đã khẳng định với mọi người là cậu không thể có thai, bởi vì bọn cậu chưa bao giờ…” Tôi ngừng lại, để Danỉca tự hiểu và nước mắt lại dâng trào trong đôi mắt đỏ hoe của cậu ấy.
Tôi cảm thấy có lỗi vì đã không nói thật hết mọi chuyện với cậu ấy. Nhưng tôi lại không thể nói mình biết tin đồn đó là sự thật vì sợ cậu ấy sẽ hỏi làm sao tôi biết. Tốt hơn hết là để chính miệng cậu ấy nói ra.
“Không đâu, Max không còn đứng về phía mình nữa rồi.” – Danica sụt sùi nói -”Sau khi tan học, anh ấy đã ghé qua thăm mình và mình đành phải nói cho anh ấy biết sự thật.” – Lại thêm vài tiếng sụt sùi nữa, và lần này cậu ấy đã phải dùng tới khăn giấy để lau nước mắt.
“Sự thật gì cơ?” Tôi nín thở. Nếu là Danica, tôi sẽ không kể cho tôi nghe. Bởi xét cho cùng, cậu ấy đâu có nợ tôi câu trả lời.
“Mình đã có thai. Và đứa bé không phải của anh ấy.”
Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng xem có dấu hiệu nào chứng tỏ Danica đang chịu ảnh hưởng của thuốc giảm đau hay gì đó không. Nhưng qua cái cách cậu ấy nhìn tôi, chờ đợi phản ứng của tôi, tôi hiểu rằng Danica không hề dùng thuốc quá liều. Cậu ấy chỉ là đang cần một người bạn.
“Ôi thế à?” – Đột nhiên tôi cảm thấy tội lỗi vì khai thác chuyện riêng của bạn mình để khỏi phải nghĩ tới việc mình sắp chết, trong khi tất cả những gì cậu ấy cần là một người bạn biết lắng nghe – “Thế… anh ấy đã nhận tin đó như thế nào?”
Tôi có thể làm được! Tôi có thể làm cả hai, vừa lắng nghe như một người bạn, vừa khai thác thông tin như… một nữ thám tử nghiệp dư đoản mệnh đang muốn phá nốt vụ án cuối cùng trước khi lìa bỏ cõi đợi này.
Danica vo viên tờ giấy ăn lại trong tay rồi ngậm ngùi nói. “Mới đầu anh ấy chỉ đứng ngây ra nhìn mình, như kiểu không dám chắc là mình có đang nghe đúng không. Sau đó, khi sự thật bắt đầu ngấm dần cũng là lúc sự đau đớn và thất vọng hằn sâu trên nét mặt anh ấy. Và rồi anh ấy quay lưng bỏ đi thẳng ra khỏi phòng, mà không nói một lời nào.” – Danica thở dài, ném mẩu giấy ăn về phía thùng rác ở góc phòng nhưng không trúng, vẫn còn xa tới cả mét – “Anh ấy là vị khách duy nhất tới thăm mình ngày hôm nay, ngoài cậu ra, và giờ thì anh ấy hận mình. Nhưng mình nghĩ mình đáng bị như vậy.”
Vị khách duy nhất là sao? “Bố mẹ cậu vẫn chưa tới à?”
“Mẹ mình… bị ốm. Còn bố thì không chịu nói chuyện với mình. Sau khi nghe bác sỹ phán xong, ông đã bỏ đi luôn mà không thèm vào ngó mình lấy một lần. Bởi vì… cậu biết đấy… sự xấu hổ.” – Danica giọng đầy cay đắng. Đột nhiên tôi thấy căm phẫn thay cho cậu ấy về một người bố không phải là bố tôi. Một người tôi chưa từng gặp mặt – “Và giờ mình đã mất cả anh Max. Mình thậm chí còn không biết chuyện xảy ra như thế nào nữa!”
“Không á…?” Tôi nhướn mày hỏi.
“Tất nhiên là mình biết chuyện đó xảy ra như thế nào rồi. Chỉ là không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Mình nhớ… là đã mang thai. Nhưng lại không thể nhớ khi ấy đã nghĩ gì. Vốn dĩ mình dâu phải là loại con gái dễ dãi. Mình yêu anh Max, và không thể nhớ nổi tại sao mình có thể sẵn sàng vứt bỏ anh ấy chỉ vì một đêm ngu ngốc…”
“Chỉ một đêm thôi á?” Tôi trố mắt hỏi lại, không ngờ chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cuộc đời một người đảo lộn như vậy.
Danica đau khổ gật đầu. “Thực ra chẳng đến một đêm. Chỉ vài tiếng là cùng. Hồi tháng trước. Sau đó mình đã cố gắng quên đi mọi chuyện và coi như chưa có gì xảy ra. Mặc dù rất căm ghét bản thân vì những gì đã làm với anh Max nhưng cứ nhìn thấy người ấy là mình lại nhớ về đêm hôm đó và muốn được ở bên anh ta một lần nữa. Mình là một đứa con gái tồi tệ đúng không?” – Danica giơ hai tay ôm lấy mặt – “Tại sao mình không thể gạt bỏ hình ảnh của người ấy ra khỏi đầu cơ chứ?”
Tôi im lặng chờ đợi, hy vọng rằng cậu ấy sẽ buột miệng nói ra một cái tên, nhưng Danica chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, hai vai rũ xuống đầy mệt mỏi. Có lẽ giờ thuốc mới bắt đầu ngấm chăng?
“Cậu có biết là cậu có thai không?” Tôi thì thào hỏi, trông cậu ấy có vẻ sẽ ngủ gục bất cứ lúc nào.
Danica chậm rãi gật đầu. “Mình phát hiện ra cuối tuần trước.” – Cậu ấy chớp chớp mắt rồi quay sang đối mặt với tôi một lần nữa – “Mình đã định sẽ giữ cái thai này. Mặc dù cũng chưa biết phải làm thế nào. Bởi vì với tính cách của bố mình, ông thà không có con gái chứ đừng hòng ông chịu thừa nhận đứa cháu ngoại này, nhưng mình vẫn nghĩ sẽ tìm được cách nào đó. Thế rồi sáng nay mình ngất xỉu ở tiết một và tỉnh dậy đã thấy đang nằm trong bệnh viện rồi. Giờ thì cuộc đời mình đã bị hủy hoại hoàn toàn.” Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên khuôn mặt tái xanh của Danica, thấm cả xuống cái vỏ gối trắng muốt của bệnh viện.
Tôi nghiêng người về phía trước, cảm thấy đau đớn thay cho Danica và muốn làm cái gì đó để giúp cậu ấy. Nhưng tôi chẳng có kinh nghiệm gì về việc tư vấn tâm lý cho người khác, và mặc dù Sabine vẫn thường nói tôi thiếu kinh nghiệm và ngây thơ nhưng tôi cũng không hẳn là một tấm gương lý tưởng của lứa tuổi vị thành niên. Cứ hỏi bố tôi thì biết.
“Cuộc đời cậu vẫn chưa hề bị hủy hoại, Danica ạ.” – Tôi động viên cô bạn cùng lớp – “Mình nghĩ anh Max sẽ vượt qua được chuyện lần này, nếu cậu có thể làm cho anh ấy hiểu được rằng mình có ý nghĩa quan trọng như thế nào với cuộc đời cậu. Còn nếu anh ấy vẫn không chịu tha thứ cho cậu, cậu vẫn còn có cả một cuộc đời phía trước để chọn lựa người hợp với mình, và sau này nếu muốn có con lại, cậu có thể…”
“Không, mình không thể.” – Danica nhìn chằm chằm xuống tờ giấy ăn nhàu nhĩ trong tay – “Mình không thể có con được nữa, Kaylee ạ. Lần sảy thai này đã tước đi khả năng sinh con của mình.”
Ôi khôngggg…
Tôi ngả hẳn người ra sau ghế, choáng váng không thốt lên thành lời.
“Mình biết mình vẫn chưa sẵn sàng.” – Danica nói tiếp, và lần này giọng cậu ấy đầy cay đắng – “Mình thật ngu ngốc vì khi nghĩ rằng có thể làm được. Nhưng giờ thì ngay cả lựa chọn ấy mình cũng chẳng có được nữa. Chẳng hiểu đây là cái thế giới quái quỷ gì nữa, khi mà các bác sỹ chỉ biết đứng đó và nói với một đứa con gái mười bảy tuổi rằng tử cung của cô ta đã bị tổn thương nghiêm trọng đến mức sẽ vĩnh viễn không thể mang thai được nữa. Và họ thậm chí còn không biết lý do tại sao. Mình thấy đau nhất là ở chỗ đó.”
Tôi gật đầu, ít ra cậu ấy vẫn còn nổi giận được là may. “Họ không tìm ra được nguyên nhân vì sao à?”
Danica đau khổ lắc đầu. “Họ bảo vẫn còn phải làm thêm vài xét nghiệm nữa, nhưng giờ tất cả những gì họ có thể kết luận là sáng nay mình có thai, nhưng giờ thì không, và mình đã bị mất rất nhiều máu. Một điều rất hiếm khi xảy ra đối với các ca sảy thai ở 3 tháng đầu. Theo lời bác sỹ thì mình đã phải truyền thêm máu.”
Nói rồi cậu ấy nhắm mắt, nằm thẳng người lại trên giường.
Cơ hội cuối cùng, Kaylee…
“Danica, bố của đứa bé là ai?” Tôi vội thì thào hỏi.
“Chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi.” – Hai mắt vẫn nhắm nghiền, cậu ấy sờ soạng tìm cái điều khiển và bấm nút hạ đầu giường xuống – “Giờ mình cần phải ngủ.” – Giọng cậu ấy nghe có vẻ kiệt sức – “Cảm ơn cậu đã tới thăm…”
Tôi đứng dậy, định là đợi cho cậu ấy ngủ say hẳn rồi mới đi, nhưng chưa kịp ra đến cửa đã nghe thấy tiếng Danica rên rỉ.
“Có lẽ chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ vẫn xảy ra.” – Cậu ấy lầm bầm nói rất khẽ, làm tôi phải căng tai ra mới nghe thấy – “Có lẽ số phận đã định là mình không thể có con. Nhưng mình đã rất muốn có đứa bé này…”
“Giờ thăm bệnh đã hết từ hai tiếng trước.” – Một giọng nữ cất lên sau lưng tôi, lúc tôi đang rón rén khép cửa phòng Danica lại. Tôi giật mình, quay phắt người lại và thấy một người phụ nữ đã luống tuổi – trên biển tên đề:”Y tá Debbie Nolan” – trong bộ đồng phục màu tím nhạt đang nhíu mày nhìn tôi.
Ối, lộ rồi…
“Cháu xin lỗi. Cháu đi làm về muộn quá không kịp đến đúng giờ thăm quy định. Đây là chị họ cháu, vì thế…” Đột nhiên tôi thấy chột dạ trước khả năng nói dối trơn tru của mình. Từ bao giờ tôi đã nói dối giỏi thế nhỉ?
“À…” – Cái nhíu mày của y tá Nolen nhanh chóng chuyển thành tiếng thở dài đầy thông cảm – “Xin thành thật chia buồn với gia đình. Cô bé còn trẻ quá.” – Nói rồi cô ấy quay đầu lén lút nhìn xung quanh, như thể sợ có ai đó theo dõi, rồi vẫy tay gọi tôi tới gần, thì thào nói – “Nhân tiện đang ở đây cháu có muốn ghé qua thăm bác gái mình luôn không?”
“Dạ…?”
Bác gái tôi hiện đang phải chịu kiếp đày đọa vĩnh viễn dưới Cõi Âm, trong tay của gã tà ma mà bác ấy đã bán đi linh hồn của mình. Nhưng người y tá Nolan đang nói ở đây là mẹ của Danica. Khi nãy, qua cái cách Danica nói mẹ cậu ấy bị ốm, tôi đã nghi ngờ từ “ốm” ở đây là cách nói trại của từ nghiện rượu, nghiện thuốc hay bệnh tâm thần rồi.
“Có ạ…” Tôi rối rít gật đầu, thầm hy vọng cô y tá không đọc được suy nghĩ của mình. Đã đâm lao phải theo lao thôi, cùng một công đến bệnh viện, tôi cũng nên đóng vai cô em họ dỏm cho trọn vẹn.
“Phòng 348, ở cuối hành lang.” – Y tá Nolan vẫn tiếp tục thì thào – “Tôi sẽ cho cháu mười phút, nếu cháu hứa không tiết lộ chuyện này với ai…”
“Dĩ nhiên rồi ạ. cảm ơn cô.” Tôi đã định chuồn đi lúc cô ấy quay trở lại chỗ quầy trực nhưng không ngờ cô ấy lại nhiệt tình hộ tống tôi tới tận căn phòng bệnh của mẹ Danica. Một người hoàn toàn xa lạ với tôi.
Tim tôi như muốn rớt khỏi lồng ngực. Tôi biết phải giải thích với bà bác họ dởm của mình thế nào đây? Chuyện này mà lộ ra, hẳn bố sẽ giận lắm. Nhất là khi tôi vẫn chưa kịp kể cho bố nghe về vụ sảy thai rùng rợn sáng nay và việc thầy Toán của tôi không phải là con người, hay giả thiết của Sabine về mối quan hệ giữa thầy ý và Danica. Liệu tôi có thể vin vào cái cớ là mình sắp chết để bào chữa cho hành động điên rồ của mình không nhỉ?
Tôi nín thở lúc cô Nolan mở cửa phòng, vắt óc suy nghĩ xem sẽ phải giải thích như thế nào về chuyến viếng thăm đường đột này của mình. Tôi đến thăm Danica là một chuyện nhưng thăm mẹ cậu ấy lại là chuyện khác hẳn.
Bác Sussman – Amanda, theo như cái tên khắc trên vòng tay – đang ngủ. Rất sâu. Sâu đến nỗi lồng ngực của bác ấy hầu như không hề chuyển động với mỗi nhịp thở.
“Bác ấy đã bị như thế này bao lâu rồi ạ?” – Tôi hỏi, và cô y tá quay sang nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên, như kiểu đáng ra phận làm cháu tôi phải biết câu trả lời mới đúng – “Tự dưng cháu chẳng còn khái niệm gì về ngày tháng nữa….” Tôi vội chữa lại.
“Tính đến nay là gần bốn tuần rồi.” – Cô y tá vừa nói vừa lắc đầu đầy thương cảm – “Cô con gái cứ cuối tuần là tới đây chăm mẹ, còn ông chồng cũ thỉnh thoảng cũng có thấy ghé qua vài lần. Nhưng giờ các bác sỹ cũng bó tay rồi.”
“Chuyện gì đã xảy ra thế ạ?” Tôi buột miệng hỏi, trước cả khi sực nhớ ra là một đứa cháu họ thực sự sẽ không bao giờ hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy. Cũng may là cô y tá Nolan đang tưởng tôi hỏi về chuyên môn.
“Các bác sỹ cũng không biết chắc. Rất nhiều chuyên gia đầu ngành cũng đã được mời tới để hội chẩn nhưng tất cả đều lắc đầu. Lúc đưa tới bệnh viện bà ấy đã thế này rồi. Chắc cháu cũng biết, chị họ cháu là người đã phát hiện ra đầu tiên.”
Tôi gật đầu ra vẻ biết rõ.
“Ngay khi đến bệnh viện bà ấy đã rơi vào tình trạng chết não rồi, nhưng bà ấy vẫn thở được bình thường, và chừng nào chúng ta vẫn cung cấp đầy đủ dinh dưỡng…” – cô y tá chỉ vào cái ống truyền cắm ở tay trái bác Sussman – “… bà ấy sẽ vẫn sống như người thực vật như thế này.”
“Thật tội nghiệp…” – ít ra mẹ tôi chết là chết ngay chứ không phải chịu sự dày vò như mẹ Danica – “Cảm ơn cô. Nhưng chắc cháu… cháu phải về đây ạ.” Tôi lùi ra xa khỏi cái giường và đột nhiên thấy may mắn vì mình sẽ không phải sống lay lắt như thế này. Vì tôi chỉ còn sáu ngày nữa thôi.
Tôi rảo bước thật nhanh tới chỗ thang máy, như để chạy trốn khỏi nỗi đau đớn và nỗi thống khổ mà bản thân đang gặp phải, và đâm sầm vào anh Tod. Theo đúng nghĩa đen.
“Em không sao chứ?” Anh hỏi, và không cần phải hỏi tôi cũng biết hiện giờ ngoài tôi ra chẳng có ai nghe thấy hay nhìn thấy anh, mặc dù anh ấy đang hiện sờ sờ trước mắt tôi.
“Anh đang làm gì ở đây thế?” Tôi kéo vội anh ra phía thang máy, thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô y tá Nolan vẫn đang quanh quẩn trong phòng bác Sussman.
Anh Tod thò tay vào trong túi quần tìm cái gì đó, trong khi tôi bấm nút gọi thang máy. “Bố em nhờ anh đi tìm em. Em để quên điện thoại ở nhà.” – Anh đưa cho tôi cái điện thoại và khi các ngón tay tôi sượt qua tay anh, dường như các vòng xoáy trong mắt anh khẽ lay động. Không hẳn là chuyển động nhưng… có cái gì đó – “Và đó không phải là tất cả những gì em quên….”
“Hử?” Tôi bước vào trong thang máy và anh đi theo tôi, miệng khẽ mỉm cười. Nụ cười của anh như làm bừng sáng cả cái không gian lạnh lẽo, lạ lẫm tới đáng sợ ở đây.
“Em đã quên mất cuộc hẹn tối nay.”
Thôi chết! Tôi nhắm mắt lại, thầm nguyền rủa bản thân. Tôi đã chẳng hề nhớ gì tới anh Nash.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!