Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối) - Chương 06
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối)


Chương 06



Chương 6

Sáng chủ nhật, tôi tỉnh dậy và thấy chỉ có một mình ở nhà. Bố để lại tờ giấy nhắn trên cánh cửa tủ lạnh, nói rằng sẽ về nhà ăn tối. Ngoài ra không giải thích gì thêm. Nhưng tôi biết bố đang làm gì. Bố đang tìm cách cứu mạng cho tôi. Và tôi cũng biết nếu tìm ra, bố sẽ chấp nhận đánh đổi tất cả để đạt được điều đó, không cần biết cái giá phải trả là gì, thậm chí là ai.

Nhưng hậu quả mà tôi phải hứng chịu đã quá rõ ràng. Tại sao bố tôi cứ luôn thể hiện tình yêu của mình với con gái bằng cách biến mất thế nhỉ?

Tôi xơi nguyên một hộp kem Phish Food cho bữa sáng – tại sao phải lo xem lượng calo hấp thụ vào cơ thể là bao nhiêu khi mà tôi sẽ chẳng còn sống đủ lâu để lãnh hậu quả về thói quen ăn uống bừa bãi đó? – rồi đi tắm và thay sang bộ quần áo ở nhà yêu thích của mình. Sau hơn 30 phút ngồi trước màn hình vô tuyến, bật qua bật lại mấy chương trình TV nhàm chán, tôi quyết định gọi điện thoại buôn chuyện với Emma nhưng chợt nhớ ra là cậu ấy đang đi làm. Trước khi tôi kịp cất điện thoại vào trong túi thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc của anh Nash kêu lên.

Tôi mỉm cười và bấm nút nghe.

“Chào em.” – Giọng anh Nash có vẻ như vừa ngủ dậy – “Em có bận gì không?”

“Em cũng chưa có lịch gì từ giờ đến một lúc nào đó thứ Năm tới. Sao, anh có kế hoạch gì à?”

“Tùy em chọn. Ăn trưa? Xem phim? Thậm chí là nhảy dù? Chỉ cần em thích, cái gì anh cũng chiều.”

Tôi ngập ngừng một lát rồi nói. “Bố em đi vắng rồi. Anh có thể qua nhà em…”

Phía đầu dây bên kia im lặng, còn tôi thì như muốn ngừng thở vì lo lắng. Cả hai chúng tôi điều hiểu ý tôi đang muốn ám chỉ điều gì. “Em có chắc là đã sẵn sàng không?”

“Có.” – Không! Nhưng tôi cũng chẳng còn thời gian để mà sẵn sàng nữa – “Anh nhớ mang theo cái đó đấy!” Bởi vì tôi chắc chắn là không có biện pháp phòng tránh nào rồi.

“Nửa tiếng nữa anh sẽ có mặt.”

Tôi gập điện thoại lại và cất vào trong túi, đột nhiên thấy căng thẳng vô cùng. Hơi thở của tôi lúc nhanh lúc chậm, nếu cứ như thế này chắc tôi không chết vì ngạt thở thì cũng chết vì chứng thở nhanh.

Cảm giác như thế này có liệu có bình thường không?

Tôi cần phải làm cái gì đó để…chuẩn bị. Nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi rất muốn gọi điện hỏi ý kiến Emma nhưng trong giờ làm việc cậu ấy không được phép cầm điện thoại. Kết quả là tôi đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng khách suốt gần hai mươi phút.

Để ngăn không cho bản thân tiếp tục bấn loạn thêm, tôi quyết định vào trong phòng ngủ trải lại ga giường. Sau đó đi đánh răng, rồi thay bộ đồ lót nhàm chán đang mặc trên người sang bộ khác đỡ nhàm chán hơn một chút, miệng không ngừng nguyền rủa bản thân chỉ vì xấu hổ nên đã không dám chọn mấy bộ người lớn hơn, hôm Emma kéo tôi vào cửa hàng đồ lót Victoria’s Secret cách đây vài tháng.

Lúc tôi vào trong bếp lấy nước uống cho đỡ căng thẳng thì thấy đồng hồ chỉ còn chín phút. Chỉ riêng bật được cái máy tính lên cũng đã phải mất năm phút. Không còn thời gian nữa. Tôi chộp vội lấy điện thoại và làm một việc điên rồ.

Tôi gọi cho Sabine.

Cô nàng mara nghe điện thoại ở hồi chuông thứ ba. “Hai mươi mốt tiếng nữa mới đến giờ đi học cơ Kaylee ơi.” – Chị ta rền rĩ kêu lên “Làm sao mà tôi đã có cơ hội nói chuyện với thầy Beck.”

“Tôi biết. Tôi… ừm… tôi cần một vài lời khuyên.” Tôi nhắm mắt lại và tự rủa thầm bản thân.

“Từ tôi ý hả?” Giọng Sabine không thể ngạc nhiên hơn.

“Tôi sẽ chẳng gọi chị nếu còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng Emma thì đang đi làm, mẹ tôi thì đã chết, còn cô Harmony… Cô ấy là mẹ của anh Nash nên tôi không thể hỏi được. Vì thế chỉ còn có chị.”

Lại có tiêng lò xo giường kêu kẽo kẹt. Không lẽ tôi là người duy nhất tỉnh dậy trước bữa trưa? Mặc dù Sabine đã lấy tay che điện thoại nhưng tôi vẫn nghe loáng thoáng thấy chị ta quát ầm lên với bà mẹ nuôi, và giọng điệu không hề… lễ phép chút nào.

Sau đó là tiếng đóng cửa cái rầm và mọi thứ yên tĩnh trở lại. Sabine cũng đã quay trở lại.

“Tôi đoán chuyện liên quan tới sex đúng không? Ngoài chuyện đó ra tôi chẳng nghĩ ra được chuyện gì khác.”

“Chị đoán không sai. Tôi có một vài câu hỏi và tôi muốn biết câu trả lời, thật nhanh. Anh Nash sẽ tới đây trong…” – Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ – “… bảy phút nữa.”

“Cô cũng nhanh quá nhỉ?” Sabine không hề che giấu sự khó chịu trong giọng nói của mình. Hiển nhiên rồi, làm sao chị ta có thể vui được khi biết rằng chỉ vài phút nữa tôi sẽ lên giường với Nash. Bỗng nhiên tôi giật mình tự hỏi không hiểu câu trả lời của chị ta có khi nào phá hỏng lần đầu tiên – cũng là lần duy nhất – của tôi hay không.

“Tại cơ hội đến nhanh hơn dự định.”

“Cô nghĩ mối quan hệ của chúng ta là thế nào mà tôi lại chịu cho cô lời khuyên, để cô lên giường với anh Nash?”

“Chúng ta đình chiến rồi mà!” Tôi bực tức ngả phịch người ra sau ghế.

“Tôi chỉ nói là sẽ không gây khó khăn cho cô, chứ chưa bao giờ nói là sẽ giúp.”

“Tôi xin chị đấy, Sabine. Chị sẽ có anh ấy suốt phần đời còn lại của mình còn gì, trong khi tôi có lẽ chỉ có một cơ hội lần này thôi.” – Sabine vẫn lặng thinh không nói gì. Tôi thở dài, đành tìm cách khác để thuyết phục chị ta – “Chị nói đúng. Tôi không biết phải làm gì hết. Làm ơn hãy giúp tôi.” Sự lo lắng và khẩn trương hiện rõ trong giọng nói của tôi và tôi không hề ngạc nhiên khi chị ta bật cười phá lên.

“Ok.” – Sabine nói, làm tôi hơi chột dạ. Tại sao chị ta lại đồng ý dễ dàng như thế? – “Nhưng trước tiên, hãy thở đi nào, Kaylee. Anh ấy đã đến đâu mà giọng cô nghe như sắp ngất đến nơi rồi ý.”

“Đó là lỗi tại chị.” – Tôi hít một hơi thật sâu để điều hòa lại nhịp thở của mình – “Ai bảo chị nói tôi sẽ không thể làm tốt.”

“Nhưng tôi cũng bảo là chuyện đó không quan trọng rồi mà.”

Quan trọng chứ sao không! Hai mắt tôi nãy giờ vẫn nhắm chặt. “Nghe này, tôi không có thời gian để làm luyện tập chuyện đó, nhưng lại không muốn bị mất mặt. Làm ơn, giúp tôi một lần này thôi. Chị có định trả lời câu hỏi của tôi hay không thì bảo? Không thì tôi đành lên mạng tự tra cứu vậy?” Tôi nói cứng vậy thôi chứ giờ cũng chẳng còn thời gian cho việc đó.

“Thôi được.” – Tôi có thể hình dung ra khuôn mặt phụng phịu của chị ta lúc này – “Cô muốn biết chuyện gì nào?”

Tôi lại hít thêm một hơi nữa thật sâu. “Đùng cười nhé, nhưng… tôi phải làm gì?”

Sabine không hề cười, và tôi suýt nữa chết vì sốc. “Bất cứ cái gì.” – Chị ta nói – “Hoặc không gì cả. Miễn sao cô cảm thấy thoải mái là được.”

“Đấy đâu phải là câu trả lời!” Và nó chỉ càng khiến tôi lo lắng hơn mà thôi.

Cô nàng mara thở dài. “Thì sự thật là thế mà. Nếu cô không biết phải làm gì cũng đừng quá lo lắng. Anh Nash biết phải làm gì. Tin tôi đi.”

Tôi có cảm giác như sắp trả lại hết bữa kem sáng nay của mình. “Chị có thể làm ơn đừng nhắc cho tôi nhớ về chuyện của hai người được không?”

“Ai đang nhờ ai giúp thế không biết?”

Tôi cũng đâu có muốn phải gọi hỏi chị ta, nếu còn sự lựa chọn nào khác. “Thế tay của tôi thì sao? Tôi phải làm gì với nó?”

Lần này thì Sabine phá lên cười như nắc nẻ, nhưng là vì buồn cười thực sự chứ không phải kiểu cười chế nhạo. “Để sờ chứ để làm gì… Cô thích sờ cái gì thì sờ.”

Tôi thở dài, hai mắt càng lúc càng nhắm chặt hơn. “Chị có thể nói rõ hơn được không?”

“Cô phải tự sử dụng trí tưởng tượng của mình đi chứ. Nhưng nói thật là ở đâu không quan trọng. Sự đụng chạm cơ thể là một chuyện rất đỗi bình thường.” – Tôi đang định mở miệng hỏi tiếp thì đã bị Sabine chặn lại – “Đó là bản năng tự nhiên của con người mà Kaylee. Từ thời nguyên thủy con người đã làm chuyện đó mà đâu có hướng dẫn gì đâu. Hãy cứ để mọi chuyện tự nhiên. Đừng suy nghĩ quá nhiều.”

“Nói và làm là hai chuyện khác hẳn nhau.”

Sabine buông ra một tiếng thở dài từ phía đầu dây bên kia. “Cô cũng biết là chuyện này không hề dễ dàng gì đối với tôi mà. Nếu nói về anh Nash, tôi chỉ hơn cô được đúng một điều duy nhất. Một điều thôi. Và giờ cô gọi điện hỏi cách để tước đi nốt cái đó của tôi. Nếu không phải vì chúng ta đã tuyên bố đình chiến, tôi sẽ nghĩ rằng cô đang tìm cách trả đũa lại mình.”

“Tôi không hề…” – Nhưng trước khi tôi kịp thanh minh thêm thì đã nghe thấy tiếng anh Nash gõ cửa. Tôi đứng dậy nhanh đến nỗi đầu óc tôi quay cuồng – “Anh ấy đến rồi. Tôi phải đi đây.”

“Ừm.” – Giọng Sabine nghẹn lại – “Hãy gọi cho Emma nếu cô muốn nói về chuyện xảy ra sau đó nhé. Tôi không phải là kiểu bạn dành ấy chuyện như thế.” Nói rồi chị ta cúp máy còn tôi cất điện thoại vào trong túi. Sau đó tôi lau vội hai tay vào quần để thấm mồ hôi rồi chạy ra mở cửa.

Anh Nash đang đứng ở ngoài cửa, mỉm cười. Chờ đợi.

Nụ cười của anh ấy hơi nhạt đi khi nhìn thấy sự lo lắng trên mặt tôi. Một chút nghi ngờ thoáng vụt qua mắt anh trước khi anh kiểm soát lại được. “Em có chắc là mình đã sẵn sàng không?”

“Có.” – Tôi mỉm cười gượng gạo – “Em chắc mà. Anh vào nhà đi” – Tôi nắm lấy tay anh kéo vào trong nhà – “Em muốn được làm chuyện đó với anh.” Bây giờ hoặc không bao giờ.

“Anh cũng vậy. Em không thể tưởng tượng là anh đã mong chờ ngày này đến thế nào đâu.” Nash cúi xuống hôn lên môi tôi và bao lo âu, sợ hãi của tôi vụt biến mất. Tôi không còn nghĩ được gì khác ngoài Nash, và ngọn lửa đam mê đang cuốn lấy hai chúng tôi.

Chúng tôi cứ hôn nhau như vậy từ ngoài cửa vào trong phòng khách, đi qua hành lang, và vào tới trong phòng tôi, nơi tôi từ từ cởi áo anh ra và vứt xuống sàn.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi đã nhìn thấy anh cởi trần không dưới một lần nhưng chưa lần nào lại có cảm xúc mạnh mẽ như thế này, có thể vì tôi biết chúng tôi sẽ không chỉ dừng lại ở đó.

Tôi gần như hụt hơi lúc anh Nash lùi lại nhướn một bên lông mày lên hỏi tôi một lần nữa, và tôi gật đầu đồng ý. Tôi không biết cái áo của mình đã rơi ra ở chỗ nào, bởi vì anh lại cúi xuống hôn tôi và bế bổng tôi lên giường.

Tôi ngả người xuống gối và nhắm mắt lại. Tôi đắm chìm vào thế giới của những cơn sóng cảm xúc, càng lúc càng mãnh liệt – thứ cảm xúc mà tôi chưa bao giờ trải qua.

Chuyện đó sẽ xảy ra. Đây là lựa chọn của tôi. Tôi muốn như vậy.

“Em vẫn ổn chứ?” Nash thì thầm vào tai tôi.

“Vâng.” Tôi gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Và anh lại cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn dài. Tôỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, và tôi tự hỏi không hiểu anh có thể nghe thấy nó không. Anh cố cảm nhận được nó không.

Môi anh trượt xuống cổ tôi và tôi ngửa hẳn đầu ra đằng sau, và…

Có tiếng ai đó gõ của.

Tôi tái mặt, ngóc đầu lên nhìn anh Nash. Anh ngồi bật dậy, quơ vội lấy cái áo phông trên sàn, trong khi tôi cuống cuồng kéo chăn đắp lên người, mặt cắt không còn giọt máu. Phen này chúng tôi chết chắc với bố rồi! Đâu cần chờ đến thứ Năm, có lẽ ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi.

Và cả của anh Nash.

“Đợi một chút!” Tôi kêu lên, giơ một tay lên ra hiệu bảo anh Nash trật tự. Việc tôi sắp phải chết trong năm ngày nữa không có nghĩa là bố sẽ đồng ý với quyết định của tôi. Hay anh Nash có thể toàn mạng để nhìn thấy ngày tôi chết.

“Là anh đây.” Một giọng nói quen thuộc vang lên và anh Nash ném cái áo xuống sàn thay vì mặc nó vào.

“Tod, biến ngay khỏi đây trước khi em giết chết anh.”- anh gầm lên – “Và lần này anh sẽ không còn đường quay lại đâu đây!”

“Anh có chuyện cần nói với Kaylee.” – Có thể thấy rõ là anh Tod cũng đang nghiến răng kèn kẹt khi thốt ra những lời này. – “Hai đứa nên thấy may mắn anh không phải là chú Aiden. Bằng không hai đứa chết chắc!”

“Giờ không phải là lúc nói chuyện.” Anh Nash ngồi lại xuống giường và vòng tay ôm lấy tôi, trong khi tôi vẫn đang run cầm cập dưới tấm chăn mỏng, không thốt nên lời.

“Chuyện quan trọng.” – Anh Tod nói – “Mặc quần áo vào. Anh vào bây giờ đấy.”

“Khốn khiếp!” Anh Nash điên tiết chửi ầm lên, rồi cúi xuống nhặt cái áo dưới đất và mặc vào người. Tôi cũng lập cập đứng dậy nhìn quanh phòng tìm áo của mình.

“Hết giờ!” Anh Tod gọi vọng vào và chưa đầy nửa giây sau anh đã hiện ra sau cửa phòng tôi. Khi thấy tôi vẫn chưa mặc áo xong, anh vội quay mặt đi để tôi chỉnh lại quần áo.

“Rút cuộc có chuyện gì mà gấp gáp thế?” – Anh Nash cáu kỉnh hỏi, giọng đầy nghi ngờ – “Mà sao lần này anh lại gõ cửa?” – Tôi cũng đang định hỏi câu tương tự – “Bình thường anh vẫn hiện ra mà có thèm báo trước đâu. Làm sao lần này anh lại biết để không làm như vậy?”

Sau khi chắc chắn là tôi đã chỉnh lại áo quần xong xuôi, anh Tod quay đầu lại nhìn tôi nói. “Xin lỗi, Kay. Anh sẽ không tới nếu không phải là chuyện quan trọng.” Như mọi lần, anh ấy lại chơi bài lờ tịt cậu em trai mình.

“Có chuyện gì thế ạ?” Tôi vén hết tóc ra đằng sau, cố gắng tỏ ra như chưa hề có chuyện anh ấy vừa nhìn thấy tôi mặc áo.

“Anh đã biết được tên gã thần chết của em.” – Anh đảo măt nhìn quanh phòng một hồi rồi quay lại nhìn tôi. Tim tôi như muốn ngừng đập – “Là hắn ta, Kaylee ạ. Chính là cái gã hồi trước. Kẻ đã giết chết mẹ em.”

“Bố em có biết không?” Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn bếp, cố gắng tập trung suy nghĩ về thông tin vừa nghe được. Vài phút trước tôi vẫn còn đang chẳng màng tới bất kỳ điều gì khác và sẵn sàng dâng hiến tất cả cho bạn trai của mình. Vậy mà bây giờ tôi đã ngồi trong bếp, vẫn còn là một cô gái trong trắng, và đang không biết phải giấu mặt vào đâu cho đỡ xấu hổ. Đột nhiên tôi thấy khiếp sợ cái chết sắp tới của mình, vì một lý do hoàn toàn mới.

Thần chết của mẹ tôi. Và giờ là thần chết của tôi. Một lần nữa.

“Chưa ai biết, ngoài hai đứa.” Anh chàng thần chết dựa vai vào cái tủ lạnh, lặng lẽ quan sát tôi. Có lẽ anh ấy cũng đang tự hỏi không biết việc mình đang làm là đúng hay sai. Việc biết được ai sẽ đến bắt mình đi không hề làm giảm đi cái áp lực về những ngày cuối đời của tôi. Nhưng tôi thấy biết ơn vì anh đã nói cho tôi biết.

“Tại sao lại có chuyện đó?” – Tôi hỏi, trong khi anh Nash bồn chồn đi qua đi lại giữa tôi và anh Tod – “Gã thần chết đó… tên là gì ý nhỉ?”

“Thane.” – Anh Tod nói – “Anh không biết họ của hắn là gì. Mà cho dù có họ thì giờ cũng chẳng còn tồn tại trên đời.”

“Thane.” – Tôi lẩm bẩm nhắc lại. Tên của kẻ đã lấy đi mạng sống của mẹ tôi để trả thù việc bị từ chối linh hồn của tôi.

Tôi lắc mạnh đầu để xua tan nỗi sợ hãi càng lúc càng chất chứa trong đầu mình, và thấy cả hai anh em nhà Hudson đang đứng im lặng nhìn tôi. “Em tưởng tên khốn đó phải đang chạy trốn hay gì đó chứ? Hắn ta đã tìm cách lấy mạng em một lần nữa, lúc em còn đang nằm trong bệnh viện, khi mẹ em còn chưa được chôn cất!”

“Ừ, nếu bị bắt quả tang lấy đi một linh hồn không có tên trong danh sách, chắc chắn hắn đã bị sa thải ngay tại chỗ rồi.” – Anh Tod gật đầu – “Nhưng bố em đã chặn hắn lại trước khi hắn có thể xuống tay với em. Tin vui là em vẫn còn sống, ít nhất là cho tới bây giờ. Tin buồn là Thane tránh được tội danh mưu sát và đánh cắp linh hồn người vô tội, bởi vì chẳng có ai ở thế giới bên kia biết được việc hắn ta đã làm. Bố em thậm chí còn không biết là mình có thể tố cáo chuyện đó, chứ đừng nói là tố với ai. Vì thế theo như anh đoán thì mười ba năm qua gã Thane này đã hoạt động ở khu vục khác, tiếp tục đi bắt những linh hồn vô tội mà không hề bị phát giác.”

“Ý anh muốn nói là cách duy nhất để ngăn không cho hắn ta giết em lần này là để im cho hắn giết em hồi mười ba năm trước?” Khi sống cuộc đời đã là một cơn ác mộng. Chẳng trách đến cái chết của tôi cũng sắp trở thành cơn ác mộng thứ hai.

“Ừ.” Anh Tod đau khổ gật đầu.

“Nhưng không có bằng chứng gì là hắn ta đã làm chuyện đó sau cuộc săn lùng Kaylee đúng không?” – Anh Nash hỏi –”Chứ nếu có bằng chứng chắc họ đã phải sa thải và kết tội chết cho hắn rồi. Làm sao chúng ta có thể chắc chắn là hắn đã bắt đi những linh hồn không có tên trong danh sách?”

Anh Tod thở dài, quay sang nhìn cậu em trai. “Không đủ chắc chắn để công khai buộc tội hắn nhưng đủ chắc chắn để khiến ông Levi phải để ý. Hóa ra ông ấy là cấp trên trực tiếp của tay Thane khi Kaylee bị chết lần đầu tiên. Ông ấy không ưa gì gã thần chết này nhưng lại không có bằng chứng buộc tội hắn. Vì thế ông ấy đã thuyên chuyển hắn ra khỏi khu vực này. Sau khi nhìn thấy tên của gã Thane xuất hiện trong danh sách thần chết của cô, ông Levi đã nghi ngờ và sai người đi tìm hiểu. Mặc dù không có đơn thư khiếu nại nào chính thức nhưng có vài tin tức trái chiều tại khu vực phụ trách gần đây nhất của Thane. Hiện tại thì chưa thấy có ai nghi ngờ gì hắn ta nhưng đấy là vì họ không hề biết chuyện hắn đã từng làm với em. Hắn ta chưa bao giờ bị bắt quả tang hay công khai lấy đi một linh hồn vô tội.”

“Vậy thì làm thế nào mà hắn lại được chọn làm thần chết của Kaylee một lần nữa? Như thế có được coi là hợp pháp không thế?” – Anh Nash ngồi xuống cái ghế cạnh tôi – “Không lẽ tên khốn đó đã được thăng chức?”

“Cũng không hẳn. Nếu anh hiểu đúng thì đây giống như một bài kiểm tra lên lớp thôi.” – Anh Tod giải thích – “Thane đang được xem xét để lên chức, thêm một bằng chứng chứng tỏ hệ thống này đang cực kỳ có vấn đề, và vì Kaylee đáng ra đã phải chết trong tay hắn từ mười ba năm trước nên lần nay họ quyết định lấy luôn em ấy là bài kiểm tra trình độ của Thane. Một cơ hội để kết thúc công việc dang dở năm xưa và đảm bảo một sự thăng cấp.”

Phải tới khi ấy tôi mới thực sự hiểu ra tại sao anh Tod lại nói tin này quan trọng đến mức phải cắt ngang việc tôi và anh Nash… đang định làm. “Vậy là nếu cái chết của em chính là chìa khóa để Thane thăng chức, hắn sẽ không đời nào chịu để yên cho bố em phá hỏng kế hoạch của mình.”

“Chính xác.” – Anh Tod gật đầu – “Và nếu Thane được thăng chức, hắn ta sẽ không phải làm việc theo lịch trình định sẵn nữa. Khi đó hắn thích lấy đi linh hồn của ai thì lấy. Và em nghĩ hắn có chịu để yên ột người từng năm lần bảy lượt ngăn cản mình, thậm chí là đấm gãy mũi mình không?”“

Người đó hiển nhiên là bố tôi rồi.

“Không đâu.” Không thể được!

“Kaylee, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Anh Tod định bước tới chỗ tôi nhưng chợt dừng lại khi thấy anh Nash nhích ghế sang, vòng tay ôm lấy tôi.

“Không, không ổn chút nào. Em sắp phải chết trong tay của hắn. Điều đó thật kinh khủng, nhưng em cũng đang dần học cách chấp nhận rồi, bởi vì sau ngày thứ Năm, mọi vấn đề của em sẽ biến mất.” Anh Nash sẽ có Sabine ở bên cạnh an ủi và tôi không quan tâm họ sẽ làm gì với nhau, bởi vì khi đó tôi đã chẳng còn tồn tại nữa rồi. Bố tôi sẽ buồn rầu một thời gian nhưng ông sẽ vẫn sống và thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương.

Nhưng cái tin sốc vừa rồi của anh Tod đã thay đổi tất cả.

Tôi gục mặt vào lòng bàn tay, che đi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. “Nếu bố em gây khó dễ cho Thane và bị giết, hắn ta sẽ làm gì với linh hồn của ông?”

Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi. Tôi chớp chớp mắt, tưởng rằng sẽ nhìn thấy đôi mắt màu nâu lục nhạt của anh Nash, nhưng thay vào đó lại là một đôi mắt xanh biếc. Anh Tod đang quỳ trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

“Đừng có hứa với cô ấy những điều anh không thể làm được.” – Anh Nash nổi cáu – “Chúng ta đều quá biết chuyện gì đã xảy ra với Addison.”

Quai hàm anh Tod bạnh lại nhưng mắt anh vẫn không hề rời khỏi mắt tôi. “Anh không thể ngăn chặn chuyện sẽ xảy ra vào thứ Năm tới, Kaylee ạ. Hơn tất thảy mọi thứ trên đời, anh ước gì mình có thể.” Tôi gật đầu – “Nhưng ông Levi hứa nếu anh tìm ra bằng chứng chứng minh tay Thane đánh cắp những linh hồn không có trong danh sách, ông ấy sẽ báo chuyện này lên với cấp trên. Và ít nhất thì chúng ta cũng có thể loại hắn ra khỏi trường hợp của em và để lại chờ xem xét. Như thế cũng sẽ bảo vệ được bố em. Anh không hứa trước điều gì…” – Anh quay sang nhìn cậu em trai rồi quay lại nhìn tôi – “Nhưng anh sẽ làm tất cả trong khả năng của mình.”:

“Cảm ơn anh.” Tôi đưa tay lên quệt nước mắt, cố gắng vin vào tia hy vọng mong manh mà anh vừa mang tới cho tôi.

“Sao anh biết được tất cả những chuyện này?” – Anh Nash nhíu mày hỏi – “Anh xồng xộc đến nhà người ta nói rằng có chuyện vô cùng khẩn cấp, nhưng rút cuộc đã có thời gian bàn bạc hết mọi việc với ông Levi rồi…”

Tôi quay sang nhìn anh Nash, hơi bất ngờ trước cơn giận dữ của anh. “Anh ấy chỉ muốn giúp thôi mà.” Tôi đan các ngón tay của mình vào tay anh.

“Em không nghĩ là anh ấy chọn hơi đúng thời điểm hay sao?”

Anh Tod bật cười phá lên. “Em trai, điều cuối cùng anh muốn làm là chọn đúng thời điểm đấy.”

Sau đó cả hai người không nói không rằng, cứ đứng im lặng gườm gườm nhìn nhau. “Có chuyện gì mà em không biết không?” Hai anh em nhà Hudson trước giờ không phải là bạn thân của nhau nhưng hiếm khi tôi thấy họ công khai tỏ ra thù địch như thế này.

Anh Nash lạnh lùng nói. “Anh đã đưa tin xong rồi. Giờ thì đi đưa pizza đi.”

“Anh bị làm sao thế?” Tôi trố mắt hỏi.

Nhưng khi thấy anh Nash không trả lời, anh Tod đã lên tiếng thay cho cậu em trai, hai mắt anh ấy tối sẫm hơn bình thường nhưng vẫn ổn định. “Nó muốn tiếp tục công việc còn dang dở khi nãy ý mà.”

Mặt tôi đỏ bừng lên, và hai tay anh Nash nắm chặt lại thành nắm đấm. “Anh có vấn đề gì với chuyện đó hả Tod?”

Tôi ngẩng mặt lên và thấy anh chàng thần chết đang nhìn tôi, như thể đợi một tín hiệu gì đó từ tôi. Và khi thấy tôi không có phản ứng gì – tôi thậm chí còn chẳng hiểu họ đang nói gì, chứ đừng nói là đang nghĩ gì – anh liền buông một tiếng thở dài rồi nói. “Không hề, nếu đó là điều cô ấy muốn. Ít nhất là bây giờ cô ấy đang thực sự ở đây và có thể tự nói cho chính mình.” Anh chỉ tay vào đầu và tôi hiểu anh đang ám chỉ việc đã xảy ra khi lão Avari nhập vào thân xác tôi.

Tôi không hề thích lời nhắc nhở ấy của anh Tod, về sai lầm mà anh Nash đã phạm phải hồi vẫn còn nghiện Hơi thở của Quỷ. Tôi không muốn nhớ lại những chuyện đó, và tôi không muốn biết mọi người nghĩ gì về nó.

“Anh biến đi!” Anh Nash gằn từng chữ, và tôi có thể cảm nhận được cơn giận dữ đang sục sôi trong lòng anh.

Anh Tod quay sang nhìn tôi thêm một giây nữa, trong khi tôi vẫn đang bối rối không biết phải làm thế nào với hai anh em họ, rồi đột nhiên biến mất.

“Anh không thể tin được là anh ấy dám nói chuyện đó với em.” Anh Nash kéo tôi đứng dậy cùng đi ra phòng khách.

“Anh ấy đang nói với anh thì đúng hơn.” Tôi nhẹ nhàng nói, và anh Nash hơi khựng lại trên ghế cạnh tôi.

Đó là điều chúng tôi đã tránh không nói đến. Chuyện đó đã xảy ra, nhiều hơn một lần, và làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới mối quan hệ của chúng tôi. Tôi biết anh Nash đã vô cùng ân hận về những việc đã làm và sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định tha thứ cho anh, bỏ lại mọi chuyện trong quá khứ và bắt đầu lại với anh.

Anh Nash nhìn sâu vào trong mắt tôi, để tôi nhìn thấy sự chân thành và nghiêm túc của mình. “Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu. Kể cả nếu em có sống tới một ngàn tuổi. Em biết rõ điều đó mà, đúng không?”

“Anh đang ở bên cạnh em đây còn gì.” Tôi nhẹ nhàng trấn an Nash. Chẳng phải đây chính là bằng chứng rõ nhất cho việc tôi đang cố gắng bỏ qua mọi chuyện đấy sao?

Nhưng tôi không sao gạt bỏ được nét mặt của anh Tod ra khỏi đầu mình. Có một chuyển động rất nhỏ trong các vòng xoáy màu xanh ấy, nhưng quá nhanh để tôi có thể nhìn ra là cái gì.

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng xua tan những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu mình, cố gắng tập trung quay lại thời điểm một tiếng trước, khi chỉ có mình tôi và anh Nash ở trong nhà, mọi hành động đều hoàn toàn dựa vào bản năng mà không phảỉ suy nghĩ gì. Nhưng khi tôi nhìn vào mắt anh Nash, tôi hiểu rằng khoảnh khắc ấy đã trôi qua. Anh ấy vẫn đang giận anh Tod và cảm thấy bị tổn thương vì cái quá khứ bị khơi lại. Và có lẽ tôi cũng vậy.

“Anh ấy đã cố tình làm như thế!” – Anh Nash ngả đầu ra sau ghế – “Anh ấy bới móc lại chuyện cũ để tạo ra những rắc rối mới.” Và lần này thì tôi không thể cãi lại anh.

Bởi tôi chợt nhận ra rằng có một điều còn đáng sợ hơn cả cái chết – đó chính là chuyến viếng thăm của một người quen cũ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN