Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối) - Chương 09 phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối)


Chương 09 phần 2



“Chứ không phải nếu là con gái sẽ là loài succubus à? Anh biết đấy, phiên bản nữ của incubus ý?” Tôi thắc mắc.

“Không.” – Alec lắc đầu – “Đó là hai loài hoàn toàn khác nhau. Và cô nên cảm thấy may mắn vì chỉ phải giải quyết một gã incubus thôi, chứ không phải là một ả succubus đang tìm mọi cách để có bầu. Nhưng khủng khiếp nhất vẫn là mấy ả succubus đang mang bầu. Cô biết phụ nữ lúc mang thai, hoóc môn điên loạn thế nào rồi đấy…”

“Nhưng anh nói các bé gái là vô dụng nghĩa là sao?” Sabine hỏi, hai mắt tối sầm lại. Có vẻ như Alec vừa đánh trúng vào đúng điểm yếu của chị ta. Vừa chập chững biết đi, Sabine đã bị bố mẹ bỏ rơi trên bậc thang của một nhà thờ ở Dallas và từ đó đến nay chị ta liên tục phải chuyển hết từ gia đình này đến gia đình khác.

Alec nhún vai. “Chúng sẽ bị bỏ mặc và không được loài incubus thừa nhận. Chỉ mới vài thập kỷ trước thôi, các bà mẹ đơn thân vẫn còn bị xã hội kỳ thị, chứ đâu đã được cởi mở như bây giờ. Vì thế không ít những đứa trẻ cũng đã bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi.” Sabine không nói gì nhưng tôi có thể đọc được nỗi giận dữ đang sục sôi trong mắt chị ta.

“Thế cái bùa yêu đó hoạt động như thế nào?” Tôi tìm cách lái câu chuyện sang hướng khác.

Lại thêm một cái nhún vai nữa từ phía Alec. “Thực ra tôi cũng chưa từng gặp một gã incubus nào, và tôi cũng không chắc là cái bùa chú của hắn có tác dụng với mình không bởi vì tôi chỉ có một nửa dòng máu là con người thôi.” – Bố của anh ta là một Thần ngủ ở bên Cõi Âm, chuyên hút năng lượng của những người đang ngủ, khi nó chảy qua rào chắn giữa hai thế giới – “Nhưng theo như tôi hiểu thì chỉ cần ở gần hắn thôi cũng đủ khiến ọi người… thèm muốn hắn. Cho dù có cố gắng kiềm chế thế nào đi chăng nữa thì ở hắn vẫn toát ra một sự cuốn hút nhất định. Ví dụ như ở trường, các học sinh sẽ tìm mọi cách để tranh giành, thu hút sự chú ý của hắn. Họ sẽ tán tỉnh và tìm cách gây ấn tượng với hắn. Họ muốn được chạm vào hắn và tình nguyện để cho hắn chạm vào mình. Họ sẽ mê hắn như điếu đổ và cảm thấy khó chịu nếu có ai đó dám chỉ trích hắn.”

Ôi không! Sao mà nghe giống Emma thế…

“Nó sẽ có tác dụng mạnh nhất với những ai đã thích hắn từ trước, nhưng nói chung cứ là con người đều sẽ bị cuốn hút, không ít thì nhiều.” – Alec nói tiếp – “Nhưng một khi đã tìm thấy người mình muốn, dù là để thụ thai hay để hút năng lượng, thì hắn sẽ phát huy toàn bộ nội lực và cô gái may mắn đó sẽ… nói thế nào nhỉ, cô ấy sẽ thèm muốn hắn. Và không thể kiềm chế được.”

“Vậy là nó giống như một bùa chú đúng không?” – Đột nhiên nó khiến tôi liên tưởng tới năng lực Ảnh hưởng của anh Nash khi anh ấy không kiểm soát được bản thân – “Chứ cô gái đó không phải thực sự muốn có hắn? Cô ấy chỉ nghĩ là mình muốn bởi vì đang bị bỏ bùa thôi, đúng không?” Tôi nghĩ lại điều Danica đã nói về nỗi ám ảnh của mình với bố của đứa trẻ.

“Tôi không biết, Kay ạ.” – Alec ngập ngùng trả lòi – “Tôi nghĩ nó giống như một sự hấp dẫn về cơ thể thì đúng hơn. Nó tác động vào hoóc – môn của con người và gây ra cảm giác ham muốn đó.”

“Thế họ có thực sự yêu hắn không?” Sabine nhăn mặt hỏi và tôi thấy thở phào khi chúng tôi vẫn đang ở cùng một phe trong chuyện này.

“Không.” – Alec lắc đầu – “Nói chung đa số đều không bị ảo tưởng về chuyện đó, nhất là những người trưởng thành, đã có nhiều kinh nghiệm. Họ biết họ không yêu hắn. Họ thậm chí còn không thích hắn. Nhưng cơ thể họ lại khao khát muốn có được hắn, giống như việc họ cần có thức ăn và không khí để tồn tại vậy.”

“Vậy là… việc họ ngủ với hắn là hoàn toàn tự nguyện?” Sabine hỏi.

“Không phải.” – Tôi nói, đúng lúc Alec cũng trả lời – “Đúng vậy.”

Tôi quay sang sủng sốt nhìn anh. “Không hề. Không thể nào. Cái gọi là “sức mê hoặc” của hắn thực chất chỉ là một thứ. bùa ngải. Một thứ thuốc gây nghiện. Các cô gái đó đâu có tỉnh táo để suy nghĩ thông suốt được. Đúng không?”

“Tôi không biết, Kaylee ạ. Nhưng tôi nghĩ họ thực sự muốn hắn thật đấy. Thậm chí có một số tay incubus trẻ tuổi còn được yêu mến và cổ vũ không khác gì người nổi tiếng.”

“Họ có được chọn lựa không?” – Sabỉne hỏi – “Liệu các cô gái đó có thể chống lại sức hấp dẫn của hắn không?”

“Có. Mặc dù việc ấy đòi hỏi rất nhiều quyết tâm nhưng chắc là vẫn có thể.” Alec gật đầu nói.

“Nếu đã phải quyết tâm như vậy thì không thể gọi là tự nguyện được.” – Tôi khăng khăng – “Và dù anh có nói thế nào cũng không làm tôi thay đổi quan điểm của mình đâu.”

Alec gật đầu. “Tôi cũng đâu có định thử.”

“Thế… anh có biết phải làm sao để ngăn hắn lại không?”

“Tôi cũng không biết phải đuổi một gã incubus đi kiểu gì, ngoại trừ việc giao cho hắn một đứa con trai. Hay là chúng ta thử nhờ bố cô xem?”

Tôi vội lắc đầu. “Không được. Giờ bố tôi đang bận tìm cách cứu mạng cho tôi.”

Alec nhíu mày, bối rối hỏi lại. “Làm sao bố cô có thể…?”

“Tất nhiên là ông không thể làm gì rồi. Nhưng khuyên thế nào bố tôi cũng không nghe, cả tôi, anh Tod và cô Harmony đều đã thử nhưng vô ích. Anh có thể nhập hội, nếu muốn.”

“Vậy là chúng ta chỉ còn bốn ngày để tóm cổ tên khốn chuyên đi hại người và bỏ-rơi – con – gái này.” – Sabine kết luận – “À không, chỉ có cô mới còn bốn ngày chứ tôi vẫn còn ối thời gian.”

Câu nói cuối cùng của chị ta giống như một viên gạch rơi cái bộp xuống đầu tôi, làm mọi thứ trước mắt tôi chao đảo mất một lúc. Tôi đặt Styx xuống ghế và đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô nàng mara. “Sabine, tôi nghĩ hắn đang nhắm vào Emma. Hãy hứa với tôi chị sẽ trông chừng Emma, nếu tôi chết trước khi chúng ta tiêu diệt được hắn. Đừng để cậu ấy có kết cục giống như Danica. Tôi xin chị.”

Sabine ngước mắt lên nhìn tôi, nhăn mặt nói. “Tính thêm cả việc đó nữa tôi nghĩ cô đang nợ tôi hơi nhiều ân huệ rồi đấy, bean sidhe ạ…”

“Hứa với tôi đi!” – Tôi nắm tay Sabine kéo giật dậy. Trông chị ta có vẻ hơi bất ngờ trước sức mạnh của tôi – “Cậu ấy là con người, không có khả năng tự vệ, và cậu ấy là bạn thân nhất của tôi. Chính điều đó đã khiến cậu ấy bị chết một lần, bị tà ma nhập vào vài lần, và nằm trong tầm ngắm của hai tà ma khác nhau. Chị sẽ không thể rời khỏi căn nhà này cho tới khi chịu hứa sẽ thay tôi bảo vệ cho Emma, sau khi tôi chết. Chị có thể thừa hưởng cậu ấy, giống như thừa hưởng anh Nash. Dù gì chị cũng cần phải có một người bạn thực sự.”

Sabine nhìn chăm chằm vào mặt tôi như thể tôi đang bị mất trí. “Emma thậm chí còn không hề ưa tôi.”

“Tôi không cần biết! Tôi thề là nếu chị dám để cho cậu ấy bị thương, tôi sẽ quay về ám ảnh chị cho tới cuối đời thì thôi. Tôi sẽ hiện ra mỗi khi chị ở một mình với anh Nash và chị sẽ không bao giờ có cơ hội chạm vào anh ấy. Không bao giờ.”

“Cô định làm chuyện đó như thế nào?” Chị ta nhướn mày hỏi tôi.

“Tôi sẽ tìm ra được cách…”

“Được rồi, được rồi, thưa mẹ trẻ, tôi sẽ không để cho Emma bị thương đâu, yên tâm!” – Sabine giật tay ra khỏi tay tôi rồi ngồi lại xuống ghế, ngước mắt lên tủm tỉm hỏi tôi – “Tôi chỉ muốn thử xem cô dọa giỏi đến đâu thôi.”

“Thế chị thấy tôi thế nào?”

Chị ta gật gù khen ngợi. “Cũng không tồi.”

“Cái gì mà không tồi? Phải gọi là bá đạo ý chứ!” – Alec đứng dậy, trong tư thế sẵn sàng nhảy vào trợ giúp cho tôi, nếu Sabine định phản công – “Cô làm giỏi lắm, nhất là lúc cô hạ giọng đe dọa ý.”

“Thật à?” Lần đầu tiên có người nhận xét như thế về giọng tôi.

Tôi ngồi lại xuống bên cạnh Styx, nãy giờ đang nghển cổ chăm chú theo dõi xem có ai ăn hiếp tôi không. Chỉ khi biết chắc là tôi không sao, cô nàng lại cuộn tròn trên đùi tôi và lăn ra ngủ tiếp. “OK, chúng ta đều biết là Beck đang làm hại con người, nhưng lại không biết phải tiêu diệt hắn ta như thế nào…” Tôi tìm cách hướng câu chuyện quay trở lại với đúng quỹ đạo ban đầu.

“Kiểu giết chết hắn ý hả? Không, chúng ta không biết.” Alec cũng ngồi lại xuống ghế, với lon sô – đa trên tay.

“Đấy cũng là vấn đề chúng ta cần phải bàn bạc. Bởi vì tôi không nghĩ là mình có thể xuống tay với bất kỳ ai.” Trừ phi là để tự vệ. Hoặc để bảo vệ Emma.

Sabine nhún vai. “Tôi có thể.” – Và khi bắt găp ánh mắt sửng sốt của tôi, chị ta đảo tròn hai mắt kêu lên – “Gì chứ, hắn ta là kẻ xấu mà.”

“Xấu theo định nghĩa của ai?” – Alec lên tiếng, giờ thì đến lượt cả tôi và Sabine cùng quay sang thảng thốt nhìn anh. Alec thở dài hơi ngồi thẳng lưng dậy – “Tôi không nói hắn ta là một vị thánh nhưng thưa với hai cô, trong gần một phần tư thế kỷ sống bên Cõi Âm tôi đã gặp không ít những kẻ xấu thực sự. Những con quỷ sẵn sàng làm nhiều chuyện còn kinh khủng hơn tay Beck đó nhiều, chỉ để thỏa mãn thú vui hành hạ người khác của mình. Còn thầy dạy Toán của hai người xét cho cùng cũng chỉ đang muốn kiếm ăn và có người nối dõi thôi, hai cái quyền mà các cô cho là quá hiển nhiên và dễ dàng.”

“Anh nói vậy không đúng.” – Sabine lắc đầu quầy quậy – “Bản thân tôi cũng là một loài ký sinh. Nhưng mười bảy tuổi tôi đã học được cách kiểm soát chính mình, khi hút năng lượng của người khác. Vì thế không có lý do gì mà hắn ta không thể.”

Alec gật đầu, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn rất kiên định. “Và cô không có bằng chứng nào chứng minh hắn ta đã không làm thế. Tất cả những gì hai người có là một ca sảy thai của một cô bạn cùng lóp. Chuyện đó thật kinh khủng, tôi biết. Nhưng bản thân Beck cũng đâu có muốn chuyện đó xảy ra. Hắn đang mong mỏi có đứa bé ấy còn hơn cả người mẹ ý chứ. Vậy mà cô sẵn sàng giết chết một người chỉ vì người yêu của hắn bị sảy thai sao?”

Sabine nhoài hẳn người ra phía trước và đột nhiên cả cái phòng khách như tối hẳn lại, lúc đôi mắt đen của chị ta sa sầm xuống. “Anh đang cố tình bóp méo mọi chuyện theo ý của mình, nhưng sự thực không phải như vậy. Đây là chuyện một thằng cha già lợi dụng đám con gái mới lớn, bằng một thứ bùa yêu ma mị nào đó. Dù nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa, như thế cũng là bệnh hoạn.”

Tôi quay hẳn sang đối diện với Alec, cau mày hỏi anh ta. “Không phải anh đang cho rằng việc hắn ta làm là chính đáng đấy chứ?”

“Không. Tôi chưa bao giờ nói như thế. Tôi chỉ muốn nói là sự trừng phạt cần phải phù hợp với tội ác mà kẻ đó gây ra. Chưa gì hai người đã bàn về chuyện giết hắn, trong khi không hề có bằng chứng gì là hắn đã từng giết người.”

“Alec nói đúng.” – Tôi nói, và Sabine há hốc miệng quay sang nhìn tôi. Tôi nhún vai – “Tôi không nói là chúng ta bỏ qua chuyện này. Tôi cũng không nói là chị không thể giết hắn ta.” – Nếu Beck dám động một ngón tay vào Emma, Sabine muốn bắn, muốn giết hắn ta thế nào cũng được – “Nhưng trước khi tuyên án tử hình với một người, chúng ta cần phải xác định lại cho chắc chắn. Nếu hắn ta chưa giết người bao giờ thật, chúng ta sẽ phải tìm một cách khác để đuổi hắn đi.” Vĩnh viễn, chứ không phải là đẩy hắn sang một trường trung học nào đó.

“OK, tức là chúng ta sẽ phải đi tìm lại các nạn nhân trước đây của hắn.” – Sabine nói, giọng chắc nịch – “Chúng ta phải bắt đầu từ đâu? Những cô gái trẻ đã bị chết trong khi đang mang thai chăng?”

“Hắn ta sẽ chẳng dại gì hút năng lượng của người đang mang thai đứa con của mình đâu, bởi vì như thế sẽ làm nguy hiểm tới tính mạng của đứa bé, đúng không?” – Tôi hỏi và Alec gật đầu – “Vì thế chúng ta cần phải tìm những cô gái bị chết mà không hề có thai.”

“Tôi chẳng nghĩ ra được ai cả.” Sabine nói.

“Tôi cũng thế. Chúng ta sẽ phải dựa vào cái chúng ta đang có thôi. Danica có lẽ không phải cô gái đầu tiên bị dính bầu trong chu kỳ sinh sản lần này của hắn ta. Vì thế hãy thử đi tìm những cô gái khác, nghiên cứu các mẩu cáo phó ở nơi họ sinh sống, biết đâu sẽ phát hiện ra được điểm chung nào đó giữa họ thì sao.”

Sabine gật gù ra chiều khen ngợi. “Khá lắm, bean sidhe!”

“Đúng vậy!” – Alec cũng giơ ngón tay cái lên khen tôi – “Và tôi sẽ có thể giúp thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại một chút… Loài incubus – và cả loài succubus, nếu tôi nhớ không nhầm – có xu hướng quay lại nơi sinh sản của chu kỳ trước để gây giống. Vì thế nếu hắn ta chọn chỗ này để sinh con chứng tỏ đây chính là lãnh địa của hắn. Và chúng ta sẽ tìm thấy các chiến tích của hắn ở đâu đó trong khu vực này thôi.”

“Và nếu trong chu kỳ sinh sản lần này hắn chọn nghề giáo viên để tiếp cận với các nữ sinh, chứng tỏ trước khi chuyển tới trường Eastlake, hắn ta đã phải dạy ở một trường nào khác rồi.’

“Thế cô định làm gì?” – Alec hỏi – “Không lẽ đi đập cửa từng trường một, hòi thăm về các giáo viên đã từng dạy ở đó?”

“Khổ thân Alec, sau một phần tư thế kỷ chôn chân bên Cõi Âm, anh đã bỏ lỡ quá nhiều.” – Tôi đặt Styx xuống và rút máy tính xách tay trong ba – lô ra – “Đa số các trường không đăng ảnh của từng học sinh lên mạng nhưng trường nào cũng có ảnh tập thể hoặc ảnh của từng khoa…”Tôi đặt máy tính lên bàn rồi ngồi xuống ghế đợi nó khởi động.

Nếu may mắn, chúng tôi sẽ tìm thấy khuôn mặt đã làm thổn thức trái tim của biết bao cô gái trong nhiều thế kỷ qua, và lần ra các nạn nhân trước đây của hắn, cùng với bằng chứng cần thiết để có thể loại bỏ Beck vĩnh viễn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN