Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối) - Chương 19 phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Nữ Thần Báo Tử (Tập 5: Quyền Lực Bóng Tối)


Chương 19 phần 1



Chương 19

Anh Tod gọi điện đến văn phòng cáo ốm và chúng tôi dành hai tiếng sau đó dính chặt lấy nhau, cả về tinh thần lẫn thể chất, trên ghế sô – pha ngoài phòng khách. Tôi có cảm giác chúng tôi đang tiến triển quá nhanh – như thể đang lao xuống dốc trên cái ván trượt, để tranh thủ từng giây từng phút ở bên nhau – nhưng đồng thời vẫn thấy chưa đủ nhanh. Bởi vì chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa.

Tôi sẽ không bao giờ có cơ hội kết thúc chuyến đi này với anh Tod – hay cơ hội để khám phá trọn vẹn mối quan hệ mà tôi đã nhận ra quá muộn này – và cả hai chúng tôi đều biết điều đó. Giờ tất cả những gì tôi và anh Tod có thể làm là sống cùng với từng khoảnh khắc, từng giây phút ngọt ngào đã được sắp đặt sẽ sớm lụi tàn.

Xen kẽ giữa những nụ hôn mơn trớn ngọt ngào, tôi kể cho anh nghe cảm giác khi cứu được một mạng người như thế nào, và anh kể cho tôi nghe cảm giác khi lấy đi chúng. Tôi nói với anh rằng tôi sợ sẽ mất đi kiểm soát – sợ bị ai đó điều khiển mọi suy nghĩ và hành động của mình – nhưng anh đã biết điều đó. Anh nói với tôi anh sợ bị lãng quên – sợ mất đi các cảm xúc của con người và đơn giản là ngừng tồn tại nhưng tôi đã biết điều đó.

Tod thì thầm các bí mật của anh cho tôi nghe và tôi cũng tâm sự chuyện của mình với anh. Bàn tay tôi mơn trớn vuốt ve còn anh khơi dậy trong tôi những cảm xúc mới lạ tôi chưa từng cảm thấy bao giờ. Tôi đã có những ham muốn – tôi muốn có anh – không phải vì tò mò và sắp hết thời gian, mà vì nhu cầu muốn được trải nghiệm chúng cùng với anh. Để biết và được biết. Để chia sẻ mọi điều tôi có và sẽ có với anh. Và lần đầu tiên sức mạnh của sự ham muốn trong tôi không hề khiến tôi sợ hãi. Bởi vì tôi biết chính xác mình muốn gì.

Sau cùng anh Tod rời tôi ra và ngồi dậy trên ghế, nhưng một tay vẫn vòng quanh eo tôi.

“Sao thế anh?”

“Không có gì.” – Anh giơ tay gạt lọn tóc xoăn trên trán, nỗi khao khát hiện rõ trên các vòng xoáy trong mắt anh – “Nhưng anh cần nghỉ giải lao một chút.”

“Tại sao?” Tôi nhíu mày ngồi dậy.

“Bởi vì cảm giác được ở bên em như thế này quá tuyệt và lâu lắm rồi anh mới làm chuyện này. Kể từ sau khi chết đi. Vì thế anh cần phải dừng lại, nếu không… sẽ không dừng lại được mất.”

Và rồi tôi chợt hiểu ra vấn đề. Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng. “Ôi, em xin lỗi.” Quá xấu hổ, tôi giơ hai tay lên ôm mặt nhưng anh Tod nhẹ nhàng cầm hai tay tôi kéo xuống, và đôi mắt xanh đẹp mê hồn của anh nhìn tôi âu yếm.

“Em ngượng vì thấy anh đang muốn em à? Nếu trong hai chúng ta có ai nên thấy ngượng ngùng vì chuyện này thì người đó là anh mới đúng. Nhưng anh không hề. Anh chỉ cần hạ nhiệt một chút, rồi sẽ quay lại với em ngay.”

Nếu anh vẫn tiếp tục dùng ánh mắt như thiêu như đốt kia nhìn tôi, có lẽ cơ thể tôi sẽ bị các ham muốn trong tôi thiêu cháy mất. Nhưng đồng thời tôi lại hy vọng anh cứ mãi nhìn tôi như thế.

Anh Tod bật cười còn tôi thì rền rĩ kêu lên vì phát hiện ra anh đã đọc được hết suy nghĩ của mình – các vòng xoáy trong mắt tôi đã nói lên tất cả.

“Em muốn ăn chút gì không? ” Anh hỏi và tôi đứng dậy.

“Em nghĩ trong tủ lạnh còn ít bánh mỳ kẹp thịt…”

Anh đi theo tôi vào trong bếp và mở tủ lạnh, cúi xuống nghiên cứu ngăn đựng thịt nguội. “Cho anh một phút. Anh định tìm ít thịt nguội.”

Tôi không nhịn được, bật cười phá lên.

“Em thấy thịt nguội buồn cười lắm à?” Tod đứng thẳng người dậy, và tôi lắc đầu, tay vẫn tiếp tục che miệng cười.

“Em đang nghĩ về chuyện khác.” – Tôi nói, nhưng anh vẫn đứng im nhìn tôi, chờ đợi một lời giải thích – “Emma muốn biết liệu anh có gặp vấn đề gì với việc tuần hoàn máu không, và giờ thì em có thể trả lời cậu ấy là không rồi.”

Anh Tod nhíu mày, hóm hỉnh nói. “Anh chỉ chết thôi chứ không hề bị bất lực. Những tin đồn thất thiệt kiểu đó cần phải bị dập tắt trước khi nó lan rộng ra. Em nhớ nhấn mạnh cho cô ấy biết là các chức năng của anh vẫn hoạt động rất tốt nhé.”

Tôi lại phì cười lần nữa, và đặt ổ bánh mỳ lên kệ bếp, trong khi anh hít hà gói thịt nguội đã cắt lát sẵn. “Các chức năng của anh tốt đến đâu thế? Mà em hỏi một câu ngoài lề nhé, anh nói sẽ hôn em mỗi khi em định bắt đầu một cuộc tranh cãi ngu ngốc, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu em làm một chuyện xấu?” Lông mày anh xếch ngược lên và các vòng xoáy bỗng chuyển động nhanh hơn. “Xấu đến mức nào?”

“Em không biết. Ví dụ như không đi đính chính các tin đồn thất thiệt về khả năng đàn ông của anh chẳng hạn?”

“Như vậy thì quá xấu.” – Anh Tod thả cục thịt nguội xuống bệ bếp và đẩy tôi dựa lưng vào cánh cửa tủ lạnh đã đóng kín – “Anh nghĩ anh sẽ phải tự giải quyết vấn đề thôi.” Bàn tay phải của anh lần tìm bàn tay trái của tôi và đan các ngón tay lại với nhau. Ở khoảng cách gần như thế này tôi mới ý thức được anh đang muốn tôi đến mức nào. Cảm giác ấy thật phấn khích và gây nghiện.

“Nhỡ như thế này vẫn chưa đủ tác dụng thì sao?” – Tôi thì thào hỏi – “Nhỡ em vẫn cứ thích làm người xấu mãi thì sao?”

“Vậy thì phải dùng đến biện pháp mạnh hơn rồi.” Anh cúi xuống hôn tôi một dọc từ cổ tới xương đòn. Tôi vuốt ve mái tóc vàng mềm mại của anh, còn tay trái anh vòng ra đằng sau ôm chặt lấy hông tôi.

“Em nghĩ anh làm thế này chỉ càng phản tác dụng thôi.” Tôi thì thầm vào tai anh.

Và anh ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn tôi. “Trong những tình huống nhạy cảm như thế này em nên cẩn thận khi phát ngôn… Đừng nói với anh là em đang so sánh hai anh em anh đây nhé!”

“Không hề. Không có so sánh nào hết. Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Mà anh có đang so sánh em với chị Addison không thế?”

“Với Addy á? Tất nhiên là không rồi. Nhưng Genna, thì có thể…” Anh chọc tôi, và tôi xịu mặt xuống, mặc dù không biết chị ta là ai.

“Thế so với chị ta anh thấy em thế nào?” Tôi hỏi, không chắc là mình muốn biết câu trả lời.

“Kaylee, em tỏa sáng đến nỗi làm lu mờ tất cả những cô gái khác khi đứng cạnh em. Trong mắt anh chỉ có mình em thôi, ngoài em ra anh chẳng muốn nhìn ai khác, và anh sẽ rất hạnh phúc nếu giây phút này không bao giờ kết thúc. Giá như anh có thể dành toàn bộ phần đời còn lại của mình làm chuyện này…” Nói rồi anh lại cúi xuống hôn tôi say đắm.

Chúng tôi cứ ngồi trò chuyện như vậy thông trưa đến chiều, bỏ qua các chương trình trên TV, tạm quên đi nỗi sợ hãi về cái chết sắp tới và mối hiểm họa mà gã thầy giáo incubus có thể gây ra.

Vài tiếng sau, tôi nghe có tiếng chuông ngoài cửa trước, và tôi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại. Đã gần ba giờ chiều.

Giơ này trường học cũng đã kết thúc, có lẽ là Emma vừa bấm chuông, và tôi biết mình cần phải ra mở cửa. Nhưng tôi vẫn muốn hôn anh thêm một lần nữa. Muốn có thêm một phút của riêng tôi và Tod.

Một phút nữa thôi rồi tôi sẽ làm cái việc đúng đắn cần phải làm. Tôi sẽ bắt đầu học cách buông tay…

“Mình tưởng Sabine cũng muốn tham gia vào chuyện…” – Emma tự mở tủ lạnh lấy một lon sô – đa lạnh. Cậu ấy từ trường đến thẳng đây vì tưởng nhóm chúng tôi sẽ tập trung để bàn bạc lên kế hoạch cho buổi tối nay, nhưng hiển nhiên là Sabine và anh Nash không có mặt ở đây rồi, còn anh Tod thì đang đi kiểm tra xem họ thế nào – “Đừng nói với mình là chị ta giận cậu nhá. Sabine nên cám ơn cậu vì đã cho chị ta thứ chị ta muốn mới phải.”

“Chuyện không đơn giản như thế đâu.” – Tôi thở dài nói, không hề muốn nhớ lại cơn ác mộng vừa xảy ra sáng nay – “Nói chung là anh Nash đã lại quay lại con đường cũ, và Sabine đang phải canh chừng anh ấy.”

“Con đường nào?” Emma bật nắp lon sô – đa và nhấp một ngụm.

“Anh ấy lại hít “hơi lạnh” trở lại, Emma ạ.” Và Nash – lúc – nghiện khác hẳn với Nash – lúc – tỉnh – táo.

“À…” – Emma ngồi xuống cái ghế trong bếp và co một chân lên đến ngực. Không cần phải hỏi cũng biết cậu ấy đang nghĩ về anh Dong, bạn trai của cậu ấy và là một trong mấy cậu bạn thân nhất của anh Nash, người đã chết vì sốc “hơi lạnh” hồi tháng mười hai năm ngoái – “Có phải vì thế nên cậu mới chia tay với anh ấy không?”

“Không.” – Anh Tod thình lình hiện ra bên cạnh tôi và lần này tôi thậm chí còn chẳng giật mình – “Đúng là Nash đau khổ vì bị Kay chia tay thật, nhưng việc cậu ấy nghiện “hơi lạnh” hoàn toàn là do cậu ta tự lựa chọn.”

“OK…” Nhưng trông Emma không có vẻ gì là thuyết phục cho lắm, còn tôi thì vẫn chưa hoàn toàn xóa được cảm giác tội lỗi của mình.

Anh Tod nắm lấy tay tôi, đan các ngón tay vào tay tôi, và lòng ngực tôi như bị thít chặt lại. Mọi thứ giữa chúng tôi vẫn còn quá mới mẻ và đẹp đẽ cùng những rung động sẽ không bao giờ phai mờ, nhờ cái chết sắp tới của tôi. Có điều, anh Tod hình như đang rất giận. “Tại sao em không kể cho anh biết việc cậu ta đã làm với em?”

Thôi chết! Chắc Sabine đã kể cho anh ấy nghe.

“Anh ấy đã làm gì thế?” Emma lập tức ngồi thẳng dậy, đầy tò mò.

“Bởi vì em biết anh sẽ tự trách bản thân…?” Tôi dùng những lời khi nãy của anh để trả lời, nhưng chỉ nhận lại một cái nhíu mày sâu hơn.

“Chuyện gì xảy ra với lời hứa “không được giữ bí mật với nhau” thế?”

“Em không nói với anh bởi vì em không muốn nói về chuyện đó. Em đã quá tức giận và xấu hổ, chỉ muốn quên nó đi thôi.”

“Kaylee, em đâu có làm gì sai. Sabine biết. Anh biết. Và Nash cũng sẽ biết, sau khi tỉnh táo trở lại.” – Anh siết chặt lấy tay tôi. “Em chẳng có lý do gì phải thấy xấu hổ cả.”

“Anh ấy đã làm gì thế?” Emma sốt ruột hỏi lại.

“Nếu em mạnh mẽ hơn, em đã có thể chống lại. Đến Sabine còn làm được cơ mà.”

“Sabine chỉ cần thả nỗi sợ hãi của Nash ra là cậu ấy sẽ phải lùi lại. Nhưng em đâu thể làm thế.”

“Rút cuộc anh Nash đã làm cái quái gì thế?” Emma bức xúc đứng bật dậy khỏi ghế hỏi.

“Nash đã cố dùng sức Ảnh hưởng để ép Kaylee đi theo tới một nơi chỉ có hai người họ với nhau. Để cậu ấy sẽ có thể dùng năng lực Ảnh hưởng buộc cô ấy quay lại với mình.”

“Tên khốn!” Emma trông cũng như muốn thụi cho anh ấy một quả, giống như Sabine lúc ban sáng.

“Chuyện phức tạp hơn thế nhiều, Emma ạ. Anh ấy đang bị tổn thương. Chưa kể lại còn bị tác động bởi “hơi lạnh” nữa.” Tôi cố tìm cách bào chữa cho anh Nash. Dù anh ấy có giận tôi và anh Tod thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng chẳng bao giờ làm như thế, nếu không phải vì thứ hơi thở độc hại đó. Riêng chuyện này thì tôi có thể khẳng định chắc chắn.

Nhưng anh Tod trông vẫn không được thuyết phục cho lắm. “Chính cậu ta đã lựa chọn con đường ấy, chứ có ai ép đâu.”

“Anh ấy có sao không ạ?” Emma hỏi và ngồi lại xuống ghế.

“Xem ra Sabine và mẹ anh đã kiểm soát được tình hình rồi, ít nhất là lúc này.” – Anh Tod nói – “Nhưng anh không nghĩ hai người đấy có thể giúp được gì chúng ta tối nay.”

“Vậy là sẽ chỉ có ba chúng ta thôi à?” Emma hỏi, và tôi thấy mừng khi nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của cậu ấy. Vấn đề là tôi chỉ sợ lát nữa, khi tên Beck thả cái “bùa yêu” của mình ra, cậu ấy sẽ lại quên sạch chẳng còn biết sợ là gì.

“Sao chứ, cậu không nghĩ là mình có thể bảo vệ cậu à?” Tôi nửa đùa nửa thật đi ra phòng khách lấy cái laptop trong ba – lô.

“Mình không nghi ngờ gì năng lực bean sidhe của cậu, Kaylee ạ.” – Emma ngả người ra sau ghế nhìn tôi qua cửa phòng khách – “Chỉ là mình không biết chúng có tác dụng gì với loài incubus không thôi. Bọn mình thậm chí còn chưa biết phải chống lại hắn ta như thế nào… Ngoài cách đá vào hạ bộ của hắn.”

“Cách đó không bao giờ là lỗi thời hết.” Anh Tod nhăn mặt lẩm bẩm.

“Chỉ sợ đến lúc cần đá cậu lại chẳng nhớ làm thôi. Vì thế chúng ta cần phải có phương án B…” – Tôi đặt cái laptop lên bệ bếp và bật màn hình lên – “Trước giờ chúng ta chẳng thể tìm được thông tin gì từ Internet về cách chống lại các thế lực Cõi Âm, nhưng Alec nói bởi vì chúng cần con người để phối giống và chích hút năng lượng nên loài quỷ incubus đã có một bề dày lịch sử khá dài trong thế giới của chúng ta.” Và tôi hy vọng rằng ít nhất một phần lịch sử đó có thể tìm thấy trên mạng.

“Ôi ôi, mình cũng mang máy tính, đợi chút…” – Emma mở cặp rút máy tính ra và chúng tôi điên cuồng lên tìm kiếm. Anh Tod đứng sau lưng hai đứa để cùng một lúc theo dõi được cả hai màn hình, vừa đọc vừa chỉ ra những thông tin anh nghĩ là hữu dụng.

“Bà này nói thật hay nói đùa thế không biết?” – Emma quay màn hình máy tính sang cho tôi xem – “Bà ý nói đã thường xuyên trò chuyện với những con quỷ luôn xuất hiện và biến mất vào lúc nửa đêm trong phòng ngủ từ hồi còn nhỏ, nhưng giờ bà ý cảm thấy quá mệt mỏi và muốn hỏi cách đuổi chúng đi.”

“Thuốc chống loạn thần.” – Anh Tod gợi ý, cau mày nhìn vào màn hình máy tính – “Trên mạng toàn mấy bọn tâm thần tự nhận là có liên hệ với “ma quỷ” nhưng anh chẳng hề thấy giống với bất kỳ sinh vật Cõi Âm nào mà anh biết, ngoài đám tà ma. Có điều nếu các tà ma có thể vượt qua ranh giới giữa hai thế giới để vào phòng ngủ của loài người thì chúng ta có nhiều vấn đề lớn hơn cần phải lo, hơn là một con quỷ incubus động đực.”

“Em hy vọng anh đừng có dùng cái từ đó một cách tùy như thế.” Tôi huých vào mạng sườn anh cảnh cáo.

“Từ động đực á?” Anh Tod nhe răng cười.

Emma cười phá lên. “Ý cậu ấy là bọn tâm thần.”

“Nếu ai đó nói về những điều mà người khác không thể nhìn thấy hay nghe thấy không có nghĩa là chúng không tồn tại, và không nhất thiết là cô ta bị điên.” – Tôi khăng khăng nói – “Có thể cô ấy đã liên tục gặp ác mộng hàng đêm.”

Anh chàng thần chết tỏ ra rất thích thú trước cơ chế tự vệ tự động của tôi khi nhắc tới những người có tinh thần không ổn định. “Hoặc đơn giản là cô ấy có trí tưởng tượng quá phong phú, và mắc bệnh thích là trung tâm của mọi sự chú ý. Với tất cả lòng tôn trọng đối với những người đã bị nhốt một cách bất công trong bệnh viện tâm thần, những người đang thực sự nghe thấy và nhìn thấy những điều họ không nên thấy, hoặc là sẽ hóa điên – mà nếu thế, chuyện họ lên mạng cầu xin sự giúp đỡ là điều không thể – hoặc là sẽ giữ im lặng về những cái gọi là ảo giác đó để tránh bị coi là điên.

Anh Tod xoay cái ghế của tôi lại để tôi có thể đọc được sự chân thành đang quay chầm chầm trong mắt anh. “Em không hề giống với những người đó, Kaylee ạ, vì thế em có thể ngừng lo lắng về chuyện ấy được rồi. Nhưng chỉ vì em không bị tâm thần hay không hề tìm kiếm sự chú ý không có nghĩa là…” – anh liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính của Emma rồi quay sang nói với tôi – “… trường hợp của Nữ Quỷ 87 cũng giống như em.”

“OK, anh nói đúng.” – Tôi không thể tìm được kẽ hở nào trong lập luận của anh – “Thế Nữ quỷ ấy có nhận được lời khuyên nào chúng ta có thể dùng không?” Chỉ vì vấn đề của chị ta có thể không có thật không có nghĩa là các câu trả lời cũng giống như thế.

“Ừm, mình e là không.” – Emma từ từ di chuột xuống phía dưới – “Làm phép trừ đuổi tà ma…”

“Vớ vẩn!” – Anh Tod đảo tròn hai mắt – “Kể cả nếu có cách trừ đuổi tà ma thật đi nữa thì nó cũng sẽ không có tác dụng với một thực thể hiện hữu. Em không thể đánh đuổi tà ma bằng cách đọc một vài câu thần chú.”

“Các nghi thức tôn giáo…” – Emma nói tiếp, không thèm để tâm tới lời nhận xét của anh Tod – “Nghi thức được tiến hành bởi vị linh mục tối cao của một nhà thờ tôn giáo Wicca, hay một… Phù thủy Wicca? Còn có loại phù thủy này nữa cơ à?”

“Chịu!” – Tôi nhún vai – “Mà chính xác thì Wicca là cái gì thế?”

“Để xem nào…” – Emma dí sát mắt vào màn hình laptop và đọc to – “Là một tôn giáo hiện đại được xây dựng tổng hợp dưa trên rất nhiều tôn giáo và tín ngưỡng khác nhau, kết hợp với viêc thực hiện các phép thuật phù thủy. Nhưng cơ bản là tôn kính Nữ thần ba ngôi, liên kết giữa Mặt Trăng, các ngôi sao và số phận. Bên cạnh đó, Wicca còn phát triển các thuyết đa thần giáo, cổ vũ phong trào đấu tranh đòi nữ quyền. Người Wicca cho rằng ma thuật là khoa học và nghệ thuật tạo ra sự thay đổi phù hợp…”- Cậu ấy liếc sang bên máy tôi hỏi – “Cậu có tìm được gì hay ho hơn không?”

“Không, trừ phi cậu tin rằng đi ngủ với cái kéo giấu dưới gối sẽ tránh được sự tấn công về đêm của các incubus.”

“Đấy chỉ là mê tín thôi.” – Anh Tod thở dài, ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi. Hiếm khi tôi thấy anh nản chí đến như vậy – “Từ xa xưa con người đã tự tạo ra hình tượng quỷ incubus để che đậy việc ngoại tình hoặc chửa hoang của mình. Họ lấy lý do bị quỷ ám để bào chữa cho những hành vi tội lỗi ấy và cho người đời cái gì đó để đổ lỗi. Và từ đó tạo ra huyền thoại về loài quỷ có khả năng quyến rũ con người trong giấc ngủ, giống như một phiên bản khác của loài mara – chỉ có điều thay vì mang đến nỗi sợ hãi cho con người, chúng sẽ xúi giục và cám dỗ họ quan hệ với mình. Thật không may, điều đó cũng đồng nghĩa với việc tất cả các biện pháp “trừ tà” của thời đó đều không thể sử dụng được, bởi vì họ tin rằng loài incubus không hề có hình dạng thực sự.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN